Chương 26: Ngọt ngào

Edit: Yuurei Bana.
Mấy ngày sau, lão Mã triệu tập họp hội nghị thường kỳ, tuyên bố Hạ Bạch Tuyết chính thức thăng chức thành Tổng giám bộ phận ăn uống.


Sau khi tuyên bố, tất cả mọi người vỗ tay ăn mừng, Giang Hạ vỗ tay, trong tim lại đang rỉ máu. Ác mộng thành sự thật, có thể đoán được cuộc sống sau này của cô sẽ không được tốt.


Hạ Bạch Tuyết rộng rãi cảm nhận một phen, đơn giản là muốn phát triển bộ phận ăn uống, cùng nhau cố gắng. Cuối cùng, cô ta mời các vị đồng nghiệp đi làm hát karaoke. Còn cố ý chào hỏi Giang Hạ, bắt cô vô luận như thế nào, nhất định phải đi.


trên mặt Giang Hạ tươi cười đáp ứng, trong lòng mắng câu thô tục.
Vị trí Tổng giám người có sức cạnh tranh là cô, bây giờ đổi thành Hạ Bạch Tuyết. Nếu cô không đi, sẽ biến thành cô là người không rộng lượng, ghen tị với Hạ Bạch Tuyết.


không phải chỉ là ca hát thôi sao, không phải chỉ hát lệch thôi à, chuyện nhỏ. Dù sao sau lần trước, tất cả mọi người đều đã biết cô không biết hát.


Sau khi tan họp, Giang Hạ đi tìm Hứa Lôi cầm thực đơn dự định hôm nay. Mặc dù có thể tải trực tiếp ở trên mạng, nhưng mà trong lòng cô bị đè nén, mượn cớ đi tìm Hứa Lôi để biểu đạt.


available on google playdownload on app store


Vài ngày nay Hứa Lôi đang chạy theo một khách hàng lớn. Hội nghị thường kỳ buồn tẻ nhàm chán này, cô ấy đều lấy lý do gặp khách hàng để không tham gia.


Lúc đến phòng làm việc của Hứa Lôi, Hứa Lôi đang nằm sấp trước máy vi tính nhìn gì đó. Nhìn thấy Giang Hạ, kinh ngạc kêu một tiếng, hỏi cô liên tục: “Có chuyện gì thế? không phải lão Mã ra ám hiệu là em sao, sao lại đổi thành Hạ Bạch Tuyết, chuyện này quá đột ngột!”


Giang Hạ ngồi gần bàn làm việc đối diện với cô ấy, ngồi nghiêng trên ghế dựa, nói: “Chị biết rồi sao?”
Hứa Lôi đi vòng quanh Giang Hạ, dựa vào mép bàn, “Phòng nhân sự đăng thông báo, chị có thể không biết sao?”


“Đừng hỏi em, em cũng không biết. Chắc là do chuyện Chu phu nhân lần trước, làm lão Mã thấy năng lực của em không đủ.”
Hứa Lôi cắt đứt lời cô nói, “Nếu năng lực của em không đủ, Hạ Bạch Tuyết kia được sao? Có phải lão Mã ăn chay nhiều quá rồi không?”


Giang Hạ không hiểu, hỏi cô: “Có ý gì?”
“Ăn nhiều quá, trong đầu toàn rau!”
“Phụt!” Thiếu chút nữa Giang Hạ cười phụt ra, “Chị cẩn thận bị lão Ma nghe thấy.”
Hứa Lôi lơ đễnh, “Nghe thấy thì nghe thấy, nếu ông ta ở đây chị còn nói trước mặt ông ta ấy!”


Giang Hạ vừa định trêu ghẹo cô ấy vài câu, di động trong túi rung lên. Cầm lấy nhìn, “Lão Mã!”
cô ra dấu bảo Hứa Lôi đừng lên tiếng, nhận điện thoại.


Hứa Lôi vừa nói bậy về lão Mã, lão Mã liền gọi điện tới, cô ấy lạnh cả sống lưng. Đợi Giang Hạ tắt điện thoại, vội vàng hỏi: “Sao thế, lão Mã nói cái gì?”
Giang Hạ nhún vai, “không nói gì, chỉ bảo em đến phòng làm việc của ông ấy.”


Vẻ mặt Hứa Lôi đồng tình, “Chắc là muốn an ủi em một chút, sau đó khích lệ em cố gắng làm việc.”
Giang Hạ rơi lệ, sau khi cầm thực đơn dự tính, đi tìm lão Mã.


Hứa Lôi suy đoán không sai một chút nào, lão Mã thật sự là nói vài câu khích lệ an ủi cô, sau đó bày tỏ sau này cô còn có cơ hội tốt hơn.


Giang Hạ nghĩ mình phải tỏ ra hào phóng, nên nói vài câu dễ nghe. Nhưng mà cô thực sự làm không được, chỉ có thể yên lặng nghe, lúc thích hợp thì ừm một tiếng bày tỏ nghe lời ông ấy nói.


Lão Mã cũng đoán ra được cô mất mát, cuối cùng thở dài, nói: “Tiểu Giang à, kỳ thật vị trí Tổng giám này, tôi liên tục muốn hướng cho cô. Nhưng mà tôi chỉ là một tổng giám đốc, có một số việc, không phải tôi nói là được tính. Còn cô, làm tốt, là vàng rồi sẽ phát sáng!”


Lời lão Mã nói đến thế, sau khi Giang Hạ rời phòng tổng giám đốc bắt đầu suy nghĩ lời nói của ông ấy.
Khách sạn các cô làm chỉ là một chi nhánh của tập đoàn, mà tập đoàn chú trọng nhất, chủ yếu là bất động sản.


Còn nhớ lần trước xem websites, cha Hạ Bạch Tuyết làm việc, dường như là liên quan đến đất đai? Giang Hạ thở hắt ra, từ buổi sáng đến giờ tâm tình liên tục nghẹn khuất.


Buổi tối lúc sắp tan ca, Trình Dật Tu đến phòng làm việc của Giang Hạ. Hôm nay anh đi đến nơi khác mua nguyên liệu, vừa về đến nơi lại nghe nói Hạ Bạch Tuyết được thăng chức làm Tổng giám bộ phận ăn uống, lường trước tâm tình Giang Hạ chắc chắn không tốt, vội vàng chạy tới.


Lúc anh đến, Giang Hạ đang ở phòng làm việc thu dọn đồ trên bàn, chuẩn bị tan tầm. Trông thấy anh đến hơi ngạc nhiên mừng rỡ, “anh về rồi à?”


Trình Dật Tu thuận tay khóa trái cửa, “Vừa mới vào khách sạn, liền đi qua tìm em.” anh đi đến phía sau ôm cô, tựa đầu lên vai cô. “một ngày không gặp, nhớ anh không?”


“không nhớ.” Vài ngày chung sống, Giang Hạ phát hiện anh là người trong ngoài bất đồng. Bình thường nhìn rất đứng đắn, nhưng mà lúc một mình ở với cô thì cởi xuống ngụy trang biến thành sói, hận không thể một ngụm ăn cô.


anh cắn nhẹ lên vành tai cô một cái, “Thực sự không nhớ sao?” Sau đó duỗi tay đến gần ngực cô, “một ngày nay anh nhớ em mà cơm ăn không vô, vậy mà em không nhớ tới anh. anh sờ xem trái tim em có phải làm bằng sắt hay không.”


Giang Hạ nhìn thấu ý đồ của anh, cầm móng vuốt của anh, “Nhớ anh nhớ anh nhớ anh, được chưa?”
“Nhớ anh thì nói ra ngoài miệng được không?” nói xong liền đem mặt tiến tới gần mặt cô, chu môi.
Giang Hạ: …
Mặc kệ cô nói gì anh đều có lý do chiếm tiện nghi!


Mười phút sau, Trình Dật Tu đem áo khoác để lên cánh tay, che đi bộ vị nào đó, vẻ mặt đau khổ đi ra khỏi phòng làm việc của Giang Hạ, Giang Hạ đi theo phía sau anh mặt đỏ tới mang tai.
Hai người cùng nhau tan làm, vừa tới cổng ra nhân viên, điện thoại của Trình Dật Tu vang lên. Là Hạ Bạch Tuyết gọi tới.


anh không nhận, mặc nó vang lên.
Giang Hạ mở miệng: “Nhận đi, chắc là gọi anh đi hát, em cũng phải đi.”
Lúc này anh mới nhận, quả nhiên là mời anh đi hát, anh chỉ trả lời một tiếng rồi dập máy.


trên đường Trình Dật Tu hỏi chuyện Hạ Bạch Tuyết thăng chức, Giang Hạ đem chuyện từ đầu tới cuối lão Mã nói với cô. Oán hận nói: “Haizz, bây giờ em mới biết, có một số việc dù cố gắng đến mấy cũng là vô dụng. anh làm việc cần cù thật thà, nhưng mà cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép. Đánh không lại những người đánh cá bắt anh bán lấy tiền, may mắn thì ném ra biển phóng sinh.”


Trình Dật Tu không nói gì, ánh sáng ngoài xe lướt qua mặt anh, làm khuôn mặt anh hơi dữ tợn.
anh cầm tay cô, rất chặt. “Hạ Hạ, nếu như không vui, vậy từ chức đi.”


Giang Hạ quay đầu nhìn anh, “không được, lúc này mà em từ chức, không phải là để người ta chế giễu sao?” Cho dù muốn đi, cô cũng phải ngẩng đầu mà đi, tuyệt đối không thôi việc vì chuyện này.
Đến nơi, Trình Dật Tu cố ý nắm tay cô, cùng đi vào phòng riêng.


Bên trong phòng riêng mọi người đều chơi điên cuồng, uống rượu, chơi xúc xắc, còn có người uống nhiều ôm micro gào khóc thảm thiết. không có ai chú ý tới hai người bọn họ. Chỉ có duy nhất Hạ Bạch Tuyết nhìn thấy bọn họ, đứng dậy đến chào hỏi. Nhìn thấy hai người nắm tay nhau, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc.


Nhưng mà chỉ một cái chớp mắt, rất nhanh vẻ mặt cô ta lại cao hứng nói: “anh Dật Tu, nghe nói hôm nay anh ra ngoài mua đồ, em còn sợ anh không về kịp. không nghĩ tới anh có thể đến, em rất vui!”
Trình Dật Tu gật đầu, “Chúc mừng cô thăng chức.”


Thấy Hạ Bạch Tuyết vì lời nói của anh mà cười thành một đóa hoa, anh lại nói tiếp: “Nhưng mà hôm nay tôi bồi Hạ Hạ đến, nếu như không phải cô ấy kiên trì muốn tới ăn mừng với cô, tôi chắc chắn sẽ về nhà nghỉ ngơi.”
Giang Hạ thật sự nhịn không được, bật cười.


Mặc cho Hạ Bạch Tuyết nhẫn nhịn tốt đến mức nào, trên mặt lúc này không ngừng kéo căng. Cứng ngắc nói: “Tiểu Giang, cô cũng tới à.”
Giang Hạ ừ một tiếng.
Trước kia đều gọi cô là Giang Hạ, lúc này mới thăng chức, liền đổi giọng gọi thành Tiểu Giang. Mười phần kiêu ngạo.


Sau khi Trình Dật Tu chào hỏi mọi người, dắt Giang Hạ ngồi vào trong góc. anh không muốn người khác chen chúc bên cạnh Giang Hạ.
một lát sau, Hạ Bạch Tuyết lại tới, cầm micro bảo Trình Dật Tu hát. Giang Hạ nhìn ra được cô ta đã điều chỉnh tâm lý, trên mặt đã khôi phục lại dáng vẻ tươi cười trước kia.


Bên trong phòng riêng quá ồn, Trình Dật Tu tiến đến bên tai Giang Hạ, hỏi cô muốn nghe bài gì. Giang Hạ nhớ tới anh hát rất dễ nghe, vì vậy nói: “Bài nào cũng được, chỉ cần anh hát em đều thích nghe.”


Lời cô nói tất nhiên là khen Trình Dật Tu, anh vui vẻ hôn lên mặt cô, đứng dậy chuẩn bị hát bài cùng em trải qua năm tháng dài đằng đẵng.
Mà trong lúc này, Hạ Bạch Tuyết liên tục ở bên cạnh nhìn bọn họ. Giang Hạ thấy được tươi cười của cô ta lại trở nên cứng ngắc.


Đột nhiên trong lúc đó, tâm tình hôm nay Giang Hạ bị đè nén trở nên vui vẻ.
Tiếng hát của Trình Dật Tu vang lên, cô không chú ý đến Hạ Bạch Tuyết nữa, nghiêm túc nghe anh hát.


“Người đến người đi, không thích cũng phải thích, anh yên lặng tồn tại, không làm thế giới của em, chỉ làm bả vai của em…”
Bộ dáng anh ca hát làm cô si mê, giọng hát của anh cũng làm cô trầm mê. cô nghĩ, có thể quen biết anh, có thể thích anh, thật tốt.


Dường như cảm nhận được ánh mắt cô, đột nhiên Trình Dật Tu quay đầu, hát thâm tình với cô: “Tương lai dài đằng đẵng, dài đằng đẵng, còn có mong đợi. Làm bạn với em, mãi mãi, đến bạc đầu…”


Mọi người vốn đang ầm ĩ, chẳng biết lúc nào phát hiện ra chuyện này, có người bắt đầu ồn ào: “Đầu bếp Trình đang thổ lộ với quản lý Giang kìa!”


Trình Dật Tu cười một tiếng, trong tiếng nhạc, trước mặt mọi người, nói với Giang Hạ: “Giang Hạ, tương lai anh sẽ luôn làm bạn bên cạnh em, chúng ta chậm rãi cùng nhau thay đổi đến già.”
Vành mắt Giang Hạ liền hồng, trong lòng giống như ăn kẹo ngọt, làm cô muốn khóc.


Trong sách từng nói, vui vẻ, hạnh phúc làm nước mắt chảy ra.
Mọi người càng thêm ồn ào, kêu hôn một cái. Giang Hạ hơi xấu hổ bảo bọn họ đừng ầm ĩ.
Trình Dật Tu lại kéo người vào trong lòng, hôn lên.


Bên trong phòng riêng vì chuyện này mà sôi trào, một đám người hưng phấn kêu gào. Chỉ trừ hai người - - Hạ Bạch Tuyết và Chu Sâm.






Truyện liên quan