Chương 32: Khách không mời mà đến
Edit: Yuurei Bana.
trên đường về nhà, Giang Hạ nói chuyện làm trợ lý cho Trình Dật Tu nghe. cô cảm thấy hôm nay lúc lão Mã nói chuyện này mặc dù thái độ ôn hòa, nhưng thực ra là không để cho cô từ chối.
cô dựa vào ghế ngồi, mặt mày ủ rũ. “Em muốn từ chức, làm sao bây giờ?”
“Từ chức thôi.” anh nói, “Còn nhớ rõ nhà hàng Ức Hạ anh đưa em đi lần trước không? Hình như chỗ đó tuyển quản lý, em có thể đến đó thử.”
Tinh thần Giang Hạ tỉnh táo, “thật sao?”
Trình Dật Tu nhíu mày nhìn cô, “Chẳng lẽ anh đùa em sao?”
“Vậy nghỉ trưa ngày mai em đến thử một lát nhé?” cô thật sự thích phong cách của Ức Hạ. Hơn nữa, nhân sự nhà hàng rất đơn giản, nếu như có thể nộp đơn vào vị trí quản lý, công việc sẽ thoải mái hơn bây giờ nhiều.
Đến tiểu khu, Trình Dật Tu dừng xe xong, bảo Giang Hạ đợi anh một lát, anh đi đến cửa hàng tiện lợi.
Giang Hạ cho rằng anh muốn mua đồ dùng hàng ngày, một lát sau đã thấy anh tay không đi ra.
“Sao anh không mua gì thế?” cô thấy lạ hỏi.
Trình Dật Tu cười thần bí, nắm tay cô trở về, “Có mua, em muốn xem không?”
Thấy Giang Hạ gật đầu, anh nắm tay cô cho vào trong túi quần.
Giang Hạ sờ thấy cái hộp lớn hình chữ nhật cỡ bàn tay, nói: “Thuốc lá à! Hình như em chưa thấy anh hút thuốc lá bao giờ.”
“không hút nữa, bỏ rồi.”
“Vậy anh mua làm gì?”
Thấy hai người tiến vào hành lang, anh đến gần tai cô nhỏ giọng nói: “Bởi vì nó không phải là thuốc lá.”
“Vậy là cái gì?”
“Em đoán xem.”
Giang Hạ lười chơi đoán chữ với anh, muốn lấy cái hộp trong túi quần anh ra, lại bị anh đè tay lại.
“Đừng nóng vội, trở về lại cho em xem.”
“Bây giờ em muốn xem.”
Bắp đùi Trình Dật Tu bị cô sờ loạn, cười ngăn cản cô. Giang Hạ thấy anh sợ ngứa, thay đổi chiến lược, không cứng rắn cướp đoạt mà trêu anh.
Trình Dật Tu cười thiếu chút nữa sặc khí, bước lên cầu thang giống như bò, né tránh công kích của cô, Giang Hạ không dừng tay, đuổi theo anh gãi. anh không chịu nổi, ôm cô vào trong ngực, siết chặt hai cánh tay cô không cho cô lộn xộn, tay kia gãi ngứa cô.
Giang Hạ sợ ngứa, không đánh lại được anh, cầu xin tha thứ bảo anh buông tay. Hai người cười đùa lên tới tầng năm, đã thấy một vị phu nhân đứng ngoài cửa phòng 501.
Phu nhân chừng hơn năm mươi tuổi, mặc áo sơ mi màu đen rộng thùng thình và quần rộng rãi, trong tay cầm túi xách hàng hiệu. Tóc buộc sau gáy, làn da bảo dưỡng rất tốt, đồ trang sức trang nhã, khuôn mặt xinh đẹp. Có thể nhìn ra được lúc còn trẻ là mỹ nhân.
Dường như một giây nhìn thấy vị phu nhân kia, Giang Hạ cảm nhận được Trình Dật Tu trở nên cứng ngắc, tay nắm tay cô tăng thêm lực đạo, bóp làm cô đau.
cô chạm nhẹ vào tay anh, nhỏ giọng nói: “anh sao thế?”
Trình Dật Tu giống như mới hồi phục tinh thần lại, buông tay cô ra, “không có việc gì, em đi về trước đi, một lát nữa anh tới tìm em.”
Giang Hạ nhìn sắc mặt anh không được tốt, có hơi không yên lòng. Lại nghe vị phu nhân kia nói: “A Tu, không giới thiệu một chút sao?”
trên mặt Trình Dật Tu lập tức bao phủ một tầng tức giận, không để ý phu nhân kia, quay lưng về phía bà ấy an ủi Giang Hạ, “Ngoan, nghe lời anh nói, đi về nhà trước đi.”
Mặc dù Giang Hạ tò mò thân phận phu nhân kia, nhưng mà thấy bộ dáng này của Trình Dật Tu, cô chỉ có thể nhịn xuống tò mò trong lòng, ngoan ngoãn lên lầu.
Trình Dật Tu vẫn nhìn Giang Hạ lên lầu, cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa, anh mới xoay người, mở cửa chính ra.
anh không chào hỏi, phu nhân kia vào cùng.
anh nhìn chằm chằm bà ta, trong mắt mang theo hận ý. “Bà tới làm gì?”
Liễu Thời Phân đánh giá căn phòng, tự ngồi xuống ghế sô pha. “Mẹ là mẹ con, đến gặp con trai còn cần lý do sao?”
Trình Dật Tu cười lạnh một tiếng, “A, tôi chỉ là cô nhi, làm gì có mẹ. Bà đừng quên, tôi họ Trình.”
Liễu Thời Phân bị những lời lạnh lùng của anh đâm vào, quay đầu nhìn về phía anh, “đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện năm đó mẹ cũng bị ép. Nếu như có thể, ai nỡ vứt bỏ con trai mình sinh ra chứ? Con cho rằng những năm gần đây mẹ sống dễ chịu sao?”
Trình Dật Tu dựa vào tường, châm chọc nhìn bà. “Tôi thấy bà sống rất tốt. Có chồng có con gái, một nhà ba người hạnh phúc vui vẻ. Xin lỗi mắt tôi bị mù, thật sự không nhìn ra được bà không dễ chịu chỗ nào.”
Liễu Thời Phân nổi cáu, trừng mắt nhìn anh một lúc lâu không nói nên lời. Ném túi xách lên ghế sô pha.
“Hôm nay mẹ tới không phải nói chuyện này với con. cô bé vừa rồi có phải là người con thích hay không? Mẹ nói cho con biết, yêu đương vui đùa thì có thể. Muốn kết hôn, con chỉ có thể cưới tiểu Tuyết!”
Trình Dật Tu bật cười, “Tôi cũng nói cho bà biết, cuộc đời này, tôi không cưới ai ngoài cô ấy!”
“Con dám!”
“Bà xem tôi có dám hay không!”
Liễu Thời Phân tức giận thay đổi sắc mặt, đứng dậy, chỉ anh nói: “Con thử xem, con cứ việc thử đi. Mẹ muốn nhìn một chút, đợi nó biết rõ tất cả về con, còn có thể gả cho con hay không!”
Trình Dật Tu thay đổi sắc mặt, tiến lên hai bước, lạnh lùng hỏi: “Bà có ý gì?”
Thái độ Liễu Thời Phân lập tức mềm nhũn, khuyên nhủ: “Mẹ chỉ muốn nói cho con biết, cho dù cô gáikhông quan tâm con lớn lên, nhưng cha mẹ nó không thể nào không quan tâm. Con và nó sẽ không có kết quả tốt. A Tu, nghe lời mẹ, cưới tiểu Tuyết, sau này cả nhà đều là của con nhé?”
Trình Dật Tu phẫn nộ đỏ tròng mắt, nhìn chằm chằm bà nói từng câu từng chữ: “Tôi nói cho bà biết, nếu như thân phận tôi bị vạch trần, vậy những năm gần đây ông ta cố gắng duy trì hình tượng cũng coi như xong. Bà cần phải suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc là tôi quan trọng, hay là những ngày an nhàn của bà quan trọng!”
Đối mặt với uy hϊế͙p͙ của anh, tính tình tốt của Liễu Thời Phân đã dùng hết, tức giận nói: “Ông ấy là cha con!”
“Tôi không có cha mẹ!”
Liễu Thời Phân tức ngực, nhưng mà bà nhớ tới mục đích mình tới đây. Ngồi lại ghế sô pha, giọng nói hòa hoãn hơn.
“A Tu, mẹ biết, những năm gần đây bố mẹ bạc đãi con. Nhưng mà con cũng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ cho bố mẹ được không? Tình hình năm đó, nếu như mẹ không đưa con đi, có khả năng mẹ con chúng ta đều không sống được đến ngày hôm nay. Sau này tình hình tốt hơn, không phải là mẹ liền đi tìm con sao? Là ông nội con gạt bố mẹ, mới bỏ lỡ nhiều năm như vậy…”
không đợi bà nói xong, Trình Dật Tu cười lạnh nói: “Được, tôi thông cảm cho các người. Bây giờ người cũng tìm được rồi, vậy tôi trở về nhận tổ quy tông nhé?”
Liễu Thời Phân thay đổi sắc mặt, “A Tu, con có thể hận mẹ, nhưng mà dù sao mẹ cũng là mẹ ruột của con. Mẹ cầu xin con nể tình có một phần huyết thống, chuyện kết hôn không cần cãi nhau với mẹ được không? Dù sao chuyện này cũng vì tốt cho con.”
Trái tim Trình Dật Tu giống như băng, đông lạnh đến ch.ết lặng. Đến lúc này, bà còn không biết xấu hổ luôn miệng nói vì tốt cho anh. Bà thật sự coi anh là đứa bé trẻ người non dạ năm đó, tiểu tử ngốc chỉ muốn tìm kiếm chút quan tâm sao?
anh mở cửa chính ra, cố gắng duy trì bình tĩnh, “Mời bà rời đi, tôi không muốn gặp lại bà.”
Trong lòng Liễu Thời Phân hiểu, hôm nay không khuyên được anh. Cầm túi đi tới cửa, “A Tu, con nghĩ cho kĩ. Chỉ cần con đồng ý, bất cứ lúc nào bố mẹ cũng hoan nghênh con về nhà.”
Trình Dật Tu không mở miệng, bịch một tiếng đóng cửa chính lại trước mặt bà.
**********
Sau khi Giang Hạ về đến nhà, dựng thẳng lỗ tai áp vào cánh cửa nghe, không nghe được động tĩnh gì. một lát sau, nghe thấy lầu dưới có tiếng cãi vã. Nhưng rốt cuộc nói chuyện gì, cô nghe không rõ.
cô đứng ngồi không yên, suy đoán thân phận vị phu nhân kia.
Là người thân của anh sao? Nhưng mà cô từng nghe anh nói, ông nội anh không có con gái, sớm thành người xa lạ với người thân. Hơn nữa nhìn nét mặt của anh, cũng không giống là người thân.
Là bạn bè sao? Tuổi cũng hơi lớn.
Suy nghĩ rất lâu không nghĩ ra được gì, lúc này Giang Hạ mới phát hiện, mình hiểu quá ít về anh.
không biết bao lâu, Giang Hạ nghe được tiếng lầu dưới đóng cửa, theo phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, muốn mở cửa xuống lầu. Đến bên cạnh cửa lại dừng bước chân.
anh từng nói sẽ đi lên tìm cô, cứ đợi anh đã. Nhưng mà đến khi cô tắm xong, sấy khô tóc, anh vẫn chưa đi lên. Nhìn đồng hồ, gần mười một giờ.
Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của anh, trong đầu Giang Hạ lại bất an. Thay giày đi xuống lầu tìm anh.
Sau khi gõ cửa, Trình Dật Tu không giống như ngày thường ra mở cửa luôn, mà đợi một lúc.
Trong phòng không bật đèn, chìm vào trong bóng tối. Giang Hạ từ bên ngoài ánh đèn tiến vào trong bóng tối, không thích ứng lắm, duỗi tay vịn cánh tay anh.
“anh không sao chứ?” cô hỏi.
Anh không lên tiếng, đóng cửa ôm cô vào trong lòng, cúi người đầu tựa vào vai cô, giống như đứa bé tìm kiếm an ủi. Chuyện này càng làm cô bất an, đưa tay khẽ vuốt lưng anh.
Rất lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn: “Hạ Hạ, đêm nay ở cùng anh được không, anhkhông muốn ở một mình.”
Trong bóng đêm Giang Hạ đưa tay sờ bả vai mình, chỗ đó ẩm ướt. Trong nháy mắt trái tim đau đớn, rốt cuộc là có chuyện gì, làm anh thương tâm như vậy.
Một đêm này, Trình Dật Tu không nói gì cả, chỉ ôm chặt cô vào trong ngực, giống như sợ cô biến mất.
Ngày hôm sau, khi Giang Hạ tỉnh lại, Trình Dật Tu đã không ở bên cạnh. cô men theo mùi thơm của thức ăn đến phòng bếp, thấy anh đang đeo tạp dề đứng bên cạnh bếp, đang rán trứng gà, phát ra tiếng vang nho nhỏ. Nắng sớm chiếu qua cửa kính, chiếu vào căn phòng.
Nghe được tiếng động, anh quay đầu lại cười với cô, “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Cô đi đến phía sau anh, đến trước mặt anh ấn xuống một cái hôn môi, anh hôn trả lại.
“Đi đánh răng rửa mặt, bữa sáng sắp xong rồi.” anh nói.
Sắc mặt anh tự nhiên, không thấy bóng dáng chút bi thương, giống như tối hôm qua phu nhân kia không có xuất hiện.
Giang Hạ đi đến phòng vệ sinh. trên bồn rửa tay, bày kem đánh răng và bàn chải đánh răng mới, chén súc miệng cũng mới tinh. Đặt cùng một chỗ với anh, cùng kiểu dáng, một xanh một hồng.
Lúc đánh răng, cô nhìn mình trong gương. Đầu tóc rối bời, mắt buồn ngủ lim dim, không khác bình thường lắm. Nhưng trong lòng lại như cái đu dây, đung đưa tới lui, làm cô không yên tĩnh.
Cô biết, là vì chuyện tối hôm qua. Mặc dù cô không biết phu nhân kia là ai, nhưng khi nhìn anh thương tâm như vậy, cô đau lòng. Cho nên, nếu như anh không nói, cô sẽ không hỏi. Chỉ là chuyện này đã xảy ra, không có khả năng không để ý được. Trong lòng cô, hi vọng anh sẽ nói rõ cho cô, mặc kệ là chuyện gì, cô cũng muốn chia sẻ với anh.
Lúc ăn bữa sáng, Trình Dật Tu phát hiện được tâm tư của Giang Hạ, trứng ốp lết trong đĩa anh bị anh xẻ linh tinh.
“Hạ Hạ, em không có gì muốn hỏi anh sao?”
Giang Hạ ngẩng đầu lên, cười nói: “Em đợi anh.” Đợi anh tự nói, anh không nói, em không hỏi.
Anh hiểu được ý của cô, “Cảm ơn em Hạ Hạ, lúc thích hợp, anh sẽ nói tất cả mọi chuyện cho em biết.” Bây giờ, anh không dám, không dám nói chuyện trước đây cho cô, anh sợ mất cô.
*******
Lúc nghỉ trưa, Giang Hạ đi tới Ức Hạ nộp đơn. Vốn dĩ chỉ muốn thử một lần, không nghĩ tới kết quả thuận lợi ngoài dự đoán. Đối phương nói ra đãi ngộ còn tốt hơn công việc bây giờ của cô.
Từ Ức Hạ đi ra, cô vui vẻ chạy tới chỗ ven đường nơi Trình Dật Tu đang đợi cô, “Bọn họ quyết định chọn em! Vậy mà thuận lợi!”
Trình Dật Tu cười chúc mừng cô, “Thuận lợi là được. Em định khi nào thì qua đó làm?”
Cô đáp: “Bởi vì còn phải từ chức khách sạn kia, cho nên phải làm việc mấy ngày. Tháng sau em mới làm bên này.”
Anh tự tay thay cô gạt sợi tóc bị gió thổi loạn, “Nếu nói như vậy, không phải là em có thể nghỉ ngơi vài ngày sao?”
Cô tính toán một lát, “Đợi nghỉ làm ở khách sạn kia, sẽ có vài ngày nhàn rỗi.”
Anh nhìn cô, nói: “Vậy chúng ta đi thăm chú dì được không?”