Chương 25: Thích anh

Edit: Yuurei Bana.
Ngày hôm sau, tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ làm Giang Hạ tỉnh lại.
Sáng sớm thôn nhỏ rất yên tĩnh, nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ mỏng chiếu vào trong phòng, làm căn phòng sáng rực rỡ.
Giang Hạ xoa xoa mắt, ngây ngốc nhìn trần nhà xa lạ một lúc lâu, mới nhớ tới mình đang ở đâu.


“Chào buổi sáng!”
Giọng Trình Dật Tu vui vẻ vang lên bên tai cô. cô quay đầu, chỉ thấy một tay anh chống cằm nhìn cô, tay kia đang quấn lọn tóc của cô.
Giang Hạ lúng túng rút tóc về, nói chào buổi sáng.
“Ngủ có ngon không?”
“anh tỉnh rượu rồi à?”


Hai người trăm miệng một lời, Trình Dật Tu nhướn mày nhìn cô, “Tối hôm qua anh uống rượu say sao?”
“Chẳng lẽ không có à?”
anh nhíu mày, làm bộ suy nghĩ, “Giống như say, lại giống như không có. anh không làm chuyện gì mất mặt đấy chứ?”


Giang Hạ nhớ tới bộ dáng ngây ngốc của anh ngày hôm qua, âm thầm cười, lắc đầu nói không có.
Cảm thấy hai người nằm trên cùng một cái giường nói chuyện quá mức ái muội, cô ngồi dậy chuẩn bị xuống giường.


“Nhưng mà hình như anh nghe được em nói thích anh.” anh ngậm cười nói.
Giang Hạ bởi vì câu này của anh mà cứng ngắc. anh nghe được sao?
anh đến gần, ôm lấy cô từ phía sau. “Hạ Hạ, em cũng thích anh có đúng hay không?”


anh nhỏ giọng nói, trong giọng nói mang theo ma lực dụ dỗ.
Mặt Giang Hạ đỏ sắp nhỏ ra máu, muốn né ra, lại bị anh ôm không thể động đậy.
“anh, không phải anh uống say sao, chắc chắn là anh nghe lầm rồi.”


available on google playdownload on app store


“Vậy sao?” anh hơi thất vọng. “Hóa ra là nghe lầm, anh còn tưởng rằng là thật, cho nên trong mộng cũng cười.”
Giang Hạ kéo tay anh ra, lại bị anh nắm chặt lấy bả vai xoay người lại, đối mặt với anh.


“Hạ Hạ, em thực sự không thích anh sao?” anh nhìn chằm chằm mắt cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Giang Hạ cúi đầu tránh ánh mắt nóng rực của anh. “Tôi, tôi…” Em thích anh, nhưng mà dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô không nói nên lời.


anh buông cô ra, trong nháy mắt trở nên cô đơn, rũ mắt xuống. “anh biết, em không thích anh.”


Giang Hạ chưa kịp nói gì, liền nghe anh tiếp tục nói: “Em không thích anh, anh cứ quấn lấy em như vậy, có phải làm em rất phiền não hay không? Nếu như vậy, sau này anh…” nói xong dừng lại một lát, ngẩng đầu nhìn cô, giống như quyết tâm làm gì đó. “Sau này anh sẽ không quấn lấy em nữa.”


Giang Hạ nhìn bộ dáng anh hờ hững, cô đã từng thấy bộ dáng anh da mặt dày, duy chỉ có bây giờ là chưa thấy qua, trong mắt anh đều là thống khổ, giống như là có người khoét vào trong lòng anh.
Trái tim co rút, bật thốt lên: “không phải vậy, em thích anh!”


nói ra khỏi miệng, Giang Hạ cảm thấy toàn thân thoải mái.
Trong nháy mắt đôi mắt anh khôi phục hào quang, “Em nói cái gì? Em thích anh?”
Giang Hạ đỏ mặt gật đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
anh khẽ hoan hô, ôm cô vào trong lòng. “Ồ, Hạ Hạ! Cuối cùng em cũng chịu nói ra!”


Giang Hạ bị nhiệt tình của anh chôn vùi, đầu óc nhất thời bị đình chỉ. Sau khi phản ứng kịp, đẩy anh ra, hỏi: “Cái gì gọi là cuối cùng cũng chịu nói ra?”


“Hả? Hạ Hạ em đang nói gì thế, anh nghe không hiểu.” anh nhìn cô cười, thống khổ trong mắt đã sớm không thấy bóng dáng, thay thế bằng vui vẻ vì thực hiện được.
Trong nháy mắt Giang Hạ hiểu được, “anh gạt em!” Vậy mà anh giả bộ đáng thương lừa gạt cô!


anh buồn cười, lồng ngực không ngừng run run.
Giang Hạ xấu hổ, giơ nắm đấm đấm loạn ngực anh. “anh còn cười! Còn cười!”


Trình Dật Tu bắt được tay cô, ôm cô vào trong lòng. Lẩm bẩm bên tai cô: “không lừa gạt em, thì khi nào em mới mở miệng? Em có biết hay không, anh đợi rất vất vả.” Đợi mười năm, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này. Giang Hạ, em biết không, bây giờ anh rất hạnh phúc.


Giang Hạ bị anh ôm chặt, cảm nhận được nhịp tim anh đập “Bùm, bùm, bùm”, giống với cô, nhảy loạn lại mãnh liệt.
“Hạ Hạ, nói lại lần nữa được không? nói em thích anh.”
Giang Hạ đỏ mặt vùi vào trong lòng anh, “Em thích anh.”


anh buông cô ra, hai tay nâng mặt cô, “anh cũng thích em.”
Giọng anh khàn khàn, giống như chất mật trộn lẫn mê dược, làm Giang Hạ mất phương hướng. Lúc anh đến gần, cô không tự chủ được nhắm hai mắt lại.


Trình Dật Tu đã được như ý nguyện hôn đôi môi anh khao khát đã lâu, không thể dừng lại. một tay nâng đầu cô, một tay ôm chặt cô vào trong ngực, giống như muốn đem cả người cô khảm vào trong thân thể mình mới chịu bỏ qua.


Cả người Giang Hạ đều bị hơi thở anh bao quanh, anh hôn mang theo nồng đậm khát vọng, lấy hết toàn bộ khí lực của cô, cô duỗi tay bám vào cổ anh, lại không đề phòng đẩy anh ngã xuống giường.
Ngoài cửa sổ tiếng chim hót côn trùng kêu vang, trong phòng nồng tình mật ý.


không biết qua bao lâu, Giang Hạ chỉ cảm thấy mình sắp hít thở không được, nghiêng đầu rời đi môi anh, miệng mở lớn hít không khí.


Phổi hút vào không khí, đại não cũng bắt đầu thanh tỉnh, xúc cảm toàn thân cũng bắt đầu nhạy bén. Phát hiện được nơi nào đó của anh không an phận chống đỡ cô, trên mặt liền đỏ.
“anh đứng lên…” cô đẩy anh nhưng căn bản không đẩy được.


Trình Dật Tu tham luyến hôn nhẹ lên mặt cô, “Hạ Hạ, để anh ôm em một lát, có được không?” Hương vị của cô làm anh nghiện, căn bản không buông ra được, không kìm lòng nổi cọ xát.


Động tác của anh là chuông báo mãnh liệt trong đầu Giang Hạ, giãy giụa từ trong lòng anh đứng dậy. Bởi vì anh không phối hợp, trong quá trình giãy giụa chân của cô lại không cẩn thận đụng vào nơi nào đó của anh.


“A!” anh kêu đau một tiếng, cả người cuộn tròn, hai tay che nơi bị thương.
Giang Hạ nhảy xuống giường rất nhanh, cùng anh bảo trì cự ly một mét. “anh, anh không sao chứ?” côkhông chắc chắn có phải anh giả bộ hay không.


anh không có đáp lời, vùi mặt ở trong chăn. Lúc lâu sau mới nói: “Sao lúc nào em cũng không bỏ qua cho nó vậy…”
Giang Hạ ngẩn người sau đó mới phản ứng từ “nó” là chỉ cái gì, xấu hổ và giận giữ không biết nói gì cho phải, giậm chân một cái, xoay người chạy ra ngoài.


Trình Dật Tu nhìn cô chạy trốn, thở dài thật sâu.
Haizz, xem ra muốn phá được cửa ải này rất khó, cần phải cố gắng nhiều hơn.
**********
Lúc Trình Dật Tu đi ra, Giang Hạ đã rửa mặt xong. Nhìn thấy anh, ánh mắt không được tự nhiên xoay người tránh đi.


anh lại làm như không có chuyện gì phát sinh, phối hợp đánh răng rửa mặt. Giang Hạ liền chạy vào trong sân đi dạo, giả bộ thưởng thức phong cảnh, trong lòng lại không bình tĩnh.


Vậy mà cô ở bên anh. Ngẫm lại thật sự là kỳ diệu, hai người xa lạ, bởi vì yêu thích lẫn nhau, từ bây giờ chính là người thân mật nhất.
Trình Dật Tu rửa mặt xong, liền thấy cô đứng ngẩn người ở một cây đào. đi tới, ghé sát vào tai cô hỏi: “Nghĩ gì thế?”


“không có, không có nghĩ cái gì.” cô khẩn trương nói, không biết vì sao, bây giờ chỉ cần vừa nhìn mắt anh, trái tim cô sẽ cuồng loạn.
anh nhìn ra được cô căng thẳng, không muốn hù dọa cô tiếp nữa. “Đói không, ăn bữa sáng nhé?”


Giang Hạ gật đầu, anh nắm tay cô vào nhà.
Bởi vì không có nguyên liệu, bữa sáng chỉ có bánh mì và sữa, đều là đồ ngày hôm qua mang tới. Nhưng mà Giang Hạ cảm thấy, cho dù chỉ là ổ bánh bao, đi qua tay anh đưa cho cô, đều biến thành mỹ vị.


Ăn xong bữa sáng, Trình Dật Tu thay quần áo, cầm lấy đồ đã sớm chuẩn bị xong, định đi cúng ông nội.
“Em có muốn đi cùng anh không?” anh hỏi Giang Hạ.
Giang Hạ gật đầu, tối hôm qua cô đã đồng ý với anh.


Ông nội Trình Dật Tu được chôn ở trên núi phía sau thôn, Giang Hạ đổi giày đế bằng, đi sau lưng anh gần nửa tiếng đường núi mới đến.
Đến đó, Trình Dật Tu mang những đồ đã chuẩn bị ra. một bình rượu, một túi lạc, còn có một gói thuốc lá.


anh mở thuốc lá ra, châm một điếu, để bên cạnh bia mộ.
“Ông nội, cháu đến thăm ông.”
Giang Hạ chú ý tới trên bia mộ của ông nội anh, chỉ có khắc trưởng tôn Trình Dật Tu, không có tên con gái.


cô hơi không hiểu, mặc dù cô không hiểu chuyện này lắm, nhưng trên bia mộ của các trưởng bối, không phải đều khắc tên cha con sao.
Trình Dật Tu vẫy tay gọi cô: “Giang Hạ, lại đây.”


cô đi qua, chỉ nghe anh nói: “Ông nội, đây là bạn gái của cháu, tương lai là cháu dâu của ông. Ông nhìn xem có vừa lòng không.” nói xong lại lấy tiền giấy từ trong túi ra. “Cháu biết, ông nhất định sẽ hài lòng. Ánh mắt của cháu nội ông có khi nào kém chứ.”


Giang Hạ không biết mình nên làm thế nào, đành phải ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhìn anh đốt tiền vàng.
Lúc đốt xong, anh quỳ xuống dập đầu. Giang Hạ thấy thế cũng dập đầu theo.


Làm xong mọi thứ, lúc Trình Dật Tu nắm tay cô trở về, nghiêm túc nói với cô: “Em đã dập đầu với ông nội, từ nay về sau em chính là người của nhà họ Trình, biết không?”
Giang Hạ: …
Sao cô có cảm giác tự mình bán mình thế này.


Về đến trong thôn, hai người thu dọn chuẩn bị quay về. Trước khi đến nhà ông nội Chương nói lời tạm biệt.
Giang Hạ không nghĩ tới anh sẽ mang tất cả hơn hai mươi bản ghi chép đi, “thật sự đều mang đi sao?”


anh gật đầu, “Ừm, đều mang theo. Lúc nào em muốn ăn cái gì, anh sẽ theo thực đơn làm cho em ăn. Cho đến khi làm tất cả các món ăn này.”
“thật sao?”
“thật.”


Giang Hạ mừng rỡ, bây giờ cô mới phát hiện, ở cùng với anh, chỗ tốt nhất chính là không cần ủy khuất cái bụng của mình.


trên đường trở về, Trình Dật Tu bảo Giang Hạ nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng mà cô căn bản không ngủ được. Ngồi bên cạnh ghế lái, nghiêng đầu nhìn anh lái xe.


Bởi vì cúng bái ông nội, hôm nay anh mặc áo sơ mi và quần dài màu đen, làm cả người anh có chút mạnh mẽ. Ống tay áo vén đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Nghĩ đến cô từng bị cánh tay này ôm chặt lấy, trên mặt Giang Hạ không tự chủ được hồng lên.


“Đẹp không?” anh đột nhiên quay đầu, khóe miệng thấp thoáng nụ cười xấu xa.
Giang Hạ xì một tiếng khinh thường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Kỳ thật cô muốn nói, rất đẹp.


Lúc đến thành phố T, đã là mười hai giờ trưa. Trình Dật Tu mang cô đến một nhà hàng mới mở ăn cơm.
Nhà hàng này Giang Hạ cũng chú ý, nhưng mà còn chưa có cơ hội đến đây ăn. Sở dĩ cô chú ý, vì tên nhà hàng này có chữ Hạ - - Ức Hạ.


Ức Hạ rất có phong cách, cả nhà hàng đều mang hơi thở thế kỷ mười chín. Bàn ghế đều là làm cũ. trên tường treo áp-phích cô gái thời trước, ngay cả âm nhạc bên trong nhà hàng, đều dùng máy quay đĩa.


Nhân viên phục vụ cũng chỉ mặc sườn xám, nguyên một đám người như hồ điệp xuyên qua cây cảnh trải rộng trong nhà ăn. Lúc Giang Hạ và Trình Dật Tu đến, đại sảnh đã ngồi đầy người, có người dẫn bọn họ tiến vào một gian phòng.


“anh đã đặt trước rồi hả?” Giang Hạ hỏi.
Trình Dật Tu gật đầu, đem thực đơn đưa cho cô. “Muốn ăn cái gì?”
Giang Hạ mở ra, thực đơn làm vô cùng tinh xảo, mỗi món ăn đều phối hợp với hình ảnh, cô nhìn mà muốn chảy nước miếng.


“Mỗi món đều muốn ăn, làm sao bây giờ?” cô rối rắm hỏi.
“Vậy thì gọi hết.” Trình Dật Tu nói xong gọi nhân viên phục vụ, Giang Hạ vội vàng cản anh lại, “anh bị điên à, chúng ta có hai người, gọi nhiều như vậy ăn hết được không?”
“không phải em muốn ăn hết sao?”


“Vậy cũng không thể lãng phí!”
Giang Hạ lại lật thực đơn, đột nhiên nhớ tới người ngồi đối diện mình là đầu bếp. Cười híp mắt hỏi anh: “Chút ít món ăn này, anh làm được không?”
Trình Dật Tu uống một ngụm nước, “Được.”


cô tiến đến bên cạnh anh, nịnh nọt nói: “Vậy anh nhanh xem một lát, nhớ kỹ trở về làm cho em có được không?”
Trình Dật Tu bị bộ dáng ngây thơ của cô thu hút, nhanh chóng hôn lên mặt cô một cái, sau đó nghiêm túc nói: “Đương nhiên là có thể.”


Giang Hạ không cẩn thận bị anh chiếm tiện nghi, lập tức ngồi lại vị trí của mình. Trong lòng nhắc nhở chính mình, sau này mỗi lúc đều phải đề phòng đầu bếp!


Rối rắm một lúc lâu, cuối cùng Giang Hạ chọn một phần hải sản, một phần khoai tây hầm cách thủy nầm bò cô thích, một phần rau cải.
Hai người gọi ba món, vậy là đủ rồi.


Lúc món ăn được bưng lên, dường như Trình Dật Tu không ăn được mấy, chỉ nhìn Giang Hạ không ngừng lấy đũa gắp đồ ăn, anh đã cảm thấy no bụng.


Ăn được một nửa, Trình Dật Tu nhận điện thoại, nói vài câu thì tắt, nói với Giang Hạ: “Bạn anh xảy ra chút chuyện, anh muốn đi qua một chuyến. Em có đi cùng anh không, hay là gọi xe về nhà?”


“Em có thể đi cùng sao?” Giang Hạ hỏi anh, nếu như có thể, cô cũng muốn đi. Bây giờ trở về nhà cũng nhàm chán.
“Đương nhiên là có thể.” anh nói, lấy thẻ màu đen từ trong ví tiền ra, kêu nhân viên phục vụ đến thanh toán.


Lúc nhân viên phục vụ tiếp nhận tấm thẻ hiển nhiên hơi giật mình, nhịn không được quan sát Trình Dật Tu nhiều thêm vài lần.


Đợi nhân viên phục vụ đưa thẻ trả lại, anh liền đưa cho Giang Hạ. “không phải em thích ăn món ăn ở đây sao? Cầm lấy thẻ này, sau này khi nào muốn ăn thì tự mình đi.”


Giang Hạ tiếp nhận thẻ, mới phát hiện đây không phải là thẻ ngân hàng, mà là thẻ thành viên. “Đây là thẻ giá trị sao?”
“Ừm.”


“Bên trong có bao nhiêu tiền?” Nếu như quá nhiều cô không thể nhận, vừa mới yêu đương liền nhận quà của anh, sẽ làm cô không được tự nhiên.
Trình Dật Tu cười, “không nhiều, đủ để em ăn vài bữa cơm.”


Giang Hạ đem vài bữa cơm tính toán một chút, chắc là mấy trăm đồng. Phạm vi này cô còn có thể tiếp nhận, “Cảm ơn anh!”


“đã nói bao nhiêu lần rồi, không được nói cảm ơn với anh. Nếu thật sự muốn cảm ơn anh…” anh ngẩng đầu, đem mặt mình tới gần, “Hôn một cái.”
Giang Hạ bị da mặt anh dày đánh bại, nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái,


anh không hài lòng lắm, đuổi theo hôn mặt cô một cái.
một bữa cơm hai người hôn tới hôn lui như vậy mà kết thúc, sau khi rời đi Ức Hạ, Trình Dật Tu lái xe mang Giang Hạ đến một chỗ buôn bán cao ốc trong trung tâm thành phố.


Tòa nhà này có mười tầng, đều là nhà hàng kinh doanh ăn uống và giải trí. Trình Dật Tu mang theo cô tiến vào một nhà ktv tầng tám.
Bên trong ktv ánh sáng lúc nào cũng u ám, bây giờ là buổi trưa, cũng không thấy khách. Giang Hạ đi sau lưng anh, đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc.


Vốn cô còn tưởng bạn bè tìm anh đến ca hát, hóa ra bạn anh làm việc ở chỗ này.
Nhưng mà lúc đi vào phòng làm việc, Giang Hạ bị dọa. Bên trong lộn xộn, đồ đạc đều bị ném xuống đất. Tủ hồ sơ, bàn ghế bị đổ, giống như vừa rồi có người cướp bóc.


một người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc, sắp ba mươi tuổi, vóc dáng không khác biệt Trình Dật Tu lắm, chỉ là béo hơn anh một chút. trên mặt xanh tím, rõ ràng là vừa bị đánh. Thấy Trình Dật Tu và Giang Hạ đi vào, liền đứng lên.


“Chuyện gì thế này?” Trình Dật Tu hỏi.
Người kia cười khổ một tiếng, “Còn có thể là thế nào, bắt trả nợ?”
Trình Dật Tu đem đồ trên ghế sô pha đẩy sang một bên, bảo Giang Hạ ngồi xuống.
“Người này là?” Người kia chỉ Giang Hạ hỏi Trình Dật Tu.


“Bạn gái của tôi, Giang Hạ.” Trình Dật Tu đáp, lại nói với Giang Hạ: “Đây là Lưu Cương, chơi đùa cùng anh đến lớn. Lần trước di động của em chính anh ta tìm trở về.”


Lưu Cương ồ một tiếng, “Hóa ra di động kia là của em dâu, không trách được cậu sốt ruột như vậy.”
Giang Hạ mới biết hóa ra di động là do người khác tìm giúp trở về, vội vàng nói cảm ơn với anh ta.


Lưu Cương khoát tay, “Em là bạn gái của A Tu, chính là em gái anh, người một nhà, nói cảm ơn cái gì!” Lại trêu ghẹo Trình Dật Tu: “Tiểu tử cậu rất có phúc khí, trở về mới vài ngày đã tìm được cô gái xinh đẹp như vậy.”


Trình Dật Tu đạp một cước vào bắp chân anh ta, “anh còn cười không biết xấu hổ, nói chuyện xảy ra đi. không phải anh làm ăn rất được sao, sao bây giờ lại bị bắt trả nợ?”


nói đến chuyện này, trên mặt Lưu Cương không còn cười nữa, “không để ý người phụ nữ ở nhà, lấy hết vốn lưu động trong tiệm, còn lấy danh nghĩa của tôi vay nặng lãi, mang theo tiểu bạch kiểm chạy.” nói xong đá bay thùng rác bên cạnh, oán hận nói: “Cuộc đời này tốt nhất cô ta đừng để tôi nhìn thấy!”


“Nhìn thấy thì thế nào, vợ của mình còn quản không được, ngu ngốc.”
Giang Hạ ngồi một bên yên lặng nghe tình huống bi thảm của Lưu Cương, đồng tình dâng lên. Trái lại bị lời nói của Trình Dật Tu chọc cười, thiếu chút nữa bật cười.


Lưu Cương rầu rĩ ngồi trở lại ghế ông chủ, móc bao thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Trình Dật Tu.
Trình Dật Tu không nhận, “Bỏ rồi.”


Lưu Cương hơi không tin, “Cậu như vậy mà có thể bỏ nghiện thuốc lá…” nói còn chưa xong liền bị Trình Dật Tu trừng mắt, vội vàng ngậm miệng, sau đó suy nghĩ điều gì đó nhìn về phía Giang Hạ.
“anh nhìn em dâu, hơi quen mắt.”


Trình Dật Tu đi trước hai bước, ngăn cản ánh mắt anh ta, “Có ai mà anh nhìn không quen mắt chứ? nóiđi, thiếu bao nhiêu.”
Lưu Cương ngậm thuốc lá trong miệng, không có lửa. Yên lặng đưa ra một bàn tay.


“Biết rồi, em sẽ đưa chi phiếu, sẽ gửi cho anh. không còn chuyện gì khác em đi trước.”
Trình Dật Tu nói xong liền nắm tay Giang Hạ rời đi, Lưu Cương không đứng dậy đưa tiễn, chỉ nói câu: “A Tu, ơn này của chú tôi ghi trong lòng.”
*******


trên đường về nhà, Giang Hạ tò mò hỏi Trình Dật Tu, “Bạn của anh sao lại nhìn em quen mắt?”
Trình Dật Tu xoa nhẹ đầu cô, “Tính tình của anh ấy là vậy, thấy cô gái nào cũng nói nhìn quen mắt.”


Giang Hạ ồ một tiếng, nhưng mà cô vẫn cảm thấy vừa rồi những lời Lưu Cương nói, không giống thuận miệng nói đùa.
Đến dưới lầu tiểu khu, Trình Dật Tu mang hành lý lên lầu sáu. Giang Hạ đem tiểu thuyết ngôn tình trong tủ cất gọn, mang ghi chép xếp lên.


Trình Dật Tu ngồi một bên nhìn cô thu dọn, cười hỏi: “Coi trọng những ghi chép này như vậy sao?”
“Đương nhiên, đây đều là tâm huyết của anh, những cố gắng mà anh ghi chép.”
Câu này làm Trình Dật Tu ấm áp, đi tới từ phía sau ôm lấy cô. “Hạ Hạ, em thật tốt.”


Giang Hạ đẩy tay anh, “anh như vậy em thu dọn làm sao?”
“Vậy thì đừng thu dọn, dọn dẹp anh trước đã.” nói xong thì xoay người cô lại, hôn xuống.


Giang Hạ không kịp chuẩn bị bị anh hôn, trong cổ họng kêu ừm ừm hai tiếng phản kháng. Nhưng mà anhkhông để ý, thăm dò trong miệng cô, nhưng mà được một lát, cô liền yếu đuối ở trong lòng anh.


Phát hiện được tay anh không thành thật chạy loạn ở eo cô, Giang Hạ lập tức tỉnh táo lại, đẩy tay anh ra. Đỏ mặt nói: “anh, anh không được phép làm vậy!”
Vẻ mặt anh mê mang, “không được phép làm gì?”


Giang Hạ không thể không biết xấu hổ nói không được phép sờ cô, đỏ mặt trừng mắt liếc anh một cái. “anh đi về nhà đi, thu dọn xong em muốn nghỉ ngơi một lát.”
anh bi thương nói: “Hạ Hạ, em là đuổi anh đi sao?”


Bây giờ Giang Hạ biết, người này giỏi nhất là giả đáng thương. Đẩy anh rời phòng, “Đúng vậy, chính là đuổi anh, anh nhanh về nhà đi!”


Trình Dật Tu bị cô liên tục đẩy tới ngoài cửa lớn, biết rõ không thể ở lại, đành phải nói: “Được rồi, vậy anh trở về, em ngủ một giấc thật ngon, cơm tối anh làm xong sẽ lên gọi em.”


Giang Hạ ừ một tiếng muốn đóng cửa, bị anh ngăn cản lại. “anh ngoan như thế, em không ban thưởng cho anh sao?”
“Ban thưởng cái gì?” Vừa mới dứt lời Giang Hạ liền hiểu rõ lời anh nói. Bởi vì anh nhân cơ hội “Hôn” lên mặt cô.


Giang Hạ “Bụp” một tiếng đóng kín cửa chính, sao trước kia lại không phát hiện anh không đứng đắn như vậy chứ!


Đuổi Trình Dật Tu đi, Giang Hạ thu dọn xong hành lý, gọi điện thoại cho Hứa Lôi, nói cho cô ấy mình đã trở về, buổi tối đợi cô ấy tan tầm trở về cùng nhau ăn cơm.


không nghĩ tới Hứa Lôi lại nói hôm qua cô ấy bị buộc dời đến nhà Lục Ly, cũng bày tỏ luyến tiếc về sau không được ăn thức ăn đầu bếp Trình làm, dặn dò Giang Hạ, còn dư lại nhất định phải mang tới khách sạn.


Tắt điện thoại, Giang Hạ nhìn xung quanh một lần, mới phát hiện hành lý của Hứa Lôi đã không còn ở đây.
Người này, nói đi là đi. Nghĩ đến sau này lầu dưới chỉ còn mình cô và Trình Dật Tu, đột nhiên cô cảm thấy không có cảm giác an toàn.


Buổi tối Trình Dật Tu làm cơm xong, gọi điện thoại bảo Giang Hạ xuống lầu. Giang Hạ nhìn áo T –shirt ngắn tay cổ tròn và quần jean chật, suy nghĩ một lát, chạy tới trong tủ quần áo lấy bộ quần áo rộng thùng thình ở nhà thay.


Trình Dật Tu mở cửa liền nhìn thấy cách ăn mặc này của cô, kỳ lạ hỏi: “Mặc áo tay dài, em không nóng sao?”
Giang Hạ lắc đầu, “không nóng.”
Cơm tối làm rất phong phú, có cà ri gà khoai tây, tôm bóc vỏ trà long tỉnh, nước cốt gà nấu cùng ngô hầm cách thủy xương sườn.


“Buổi chiều anh còn ra ngoài mua thức ăn à?”
Trình Dật Tu múc cho cô chén canh, “Ừ, nguyên liệu nấu ăn trong tủ không còn tươi nữa.”
Giang Hạ gặm xương sườn trong miệng, nói mơ hồ không rõ: “Vất vả cho anh.”


Thấy bên miệng cô có mỡ, Trình Dật Tu đưa khăn giấy cho cô. “Chỉ như vậy thôi sao?”
Giang Hạ không hiểu. “Hả?”
“không thể khen thưởng bằng cái khác được sao?”
Giang Hạ: …
Về sau cô quyết định không nên nói lời cảm ơn anh.


Ăn cơm xong, hai người ngồi trên sô pha xem tivi. Trong tivi là bộ phim Hàn nổi tiếng gần đây, bởi vì nam chính có nhan sắc và dáng người hoàn mỹ làm thiếu nữ khuynh đảo.
Giang Hạ cũng là một trong số những thiếu nữ đó, mỗi ngày bận rộn đều muốn rút thời gian xem phim.


Mỗi lần đến cảnh nam chính đùa giỡn, Giang Hạ cũng sẽ háo sắc cười ha ha, làm Trình Dật Tu rất khó chịu. Sau khi quấy nhiễu mấy lần đều không có kết quả, lấy cớ cầm này nọ, đi đến thư phòng rút dây ra.


Đột nhiên không có hình ảnh, Giang Hạ vội vàng nói: “TV làm sao vậy, anh mau đến nhìn xem!”
Trình Dật Tu bưng chén nước đi thong thả đến trước tivi liếc qua, “A, gần đây thường xuyên như vậy, có thể là do hệ thống xảy ra vấn đề.”


Giang Hạ nhảy xuống ghế sô pha, “Vậy em đi về nhà xem!”
Trình Dật Tu vội vàng kéo cô, anh rút dây ra không phải vì đuổi cô. “Lầu trên lầu dưới, chỗ của anh có vấn đề, chỗ em chắc chắn cũng có vấn đề.”


“không thể nào, nhà em không có chuyện này xảy ra.” Giang Hạ không tin nói.
anh nhướn mày, “Chẳng lẽ anh sẽ lừa em?”
Giang Hạ cảm thấy chuyện này anh không cần thiết phải lừa, nhưng mà đã rất muộn, cô cũng nên về nhà nghỉ.
“Vậy em về nhà ngủ.”


“Sớm như vậy sao?”
Giang Hạ nhìn đồng hồ, “Sắp mười giờ rồi, không còn sớm nữa. Ngày mai còn phải dậy sớm chạy bộ.”
Đột nhiên Trình Dật Tu cảm thấy rất thất sách, sớm biết vậy sẽ không rút dây ra, ít nhất cô còn có thể ở lại.
“Vậy anh đưa em đi lên.”


Giang Hạ muốn nói vài bước như vậy không cần đưa đâu, nhưng mà anh đã đi tới cửa đổi giày.
Lên tới lầu sáu, Trình Dật Tu nhìn cô mở cửa vào nhà.
“Ngủ ngon.” Giang Hạ nói với anh.
cô nhìn chằm chằm mắt anh, “không có chuyện gì chứ?”


Vậy mà vài giây cô liền hiểu, nghĩ thầm mình chắc chắn chung đụng lâu với anh, bị anh làm cho nghĩ lệch lạc.
cô nhẹ nhàng hôn xuống mặt anh một cái, “Ngủ ngon.” nói xong lại sợ anh có yêu cầu gì đó, vội vàng đóng cửa chính lại.


Trình Dật Tu thở dài với cửa chính, thản nhiên đi xuống lầu.


Ngày hôm sau hai người cùng đi công viên chạy bộ, sau đó trở lại lầu năm ăn bữa sáng, cùng nhau đi làm. Lúc Giang Hạ ngồi trên xe, đột nhiên cảm giác được bây giờ hai người bọn họ giống như hai vợ chồng, mỗi ngày cùng nhau ăn uống, còn làm chung ở cùng một chỗ. Cảm giác này, thật sự là rất kỳ diệu.


Trình Dật Tu chuyên tâm lái xe, nếu anh biết Giang Hạ đang suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ bổ sung thêm một câu: Tại sao không có ở cùng?


Đến khách sạn, hai người trở lại vị trí của mình làm việc. Nghỉ ngơi hai ngày, tích lũy rất nhiều việc cần xử lý, cho nên làm tới trưa, hai người cũng không được gặp mặt.


Sau khi Giang Hạ tr.a xét dự định ghi lại, ngạc nhiên phát hiện xử lý xong tiệc cưới của Chu phu nhân, vậy mà bà ấy còn đặt một phòng riêng xa hoa.
không phải là bà ấy nói sau này sẽ không lui tới với khách sạn sao? Sao lại đặt phòng riêng?


Giang Hạ gọi Trần Yến lại, hỏi cô ấy. Trần Yến nói cô ấy cũng không biết, chỉ biết là Chu phu nhân lại ký hợp đồng với khách sạn lần nữa, sau này chắc chắn là khách hàng của khách sạn.


Giang Hạ cảm thấy kỳ quái, lại gọi điện thoại cho Hứa Lôi. Mới biết được hóa ra hợp đồng mới của Chu phu nhân, dĩ nhiên là do Hạ Bạch Tuyết ký trở về.
Lúc nào thì Hạ Bạch Tuyết tích cực như vậy? Trong lòng Giang Hạ mơ hồ có dự cảm xấu.


Lúc đến ăn cơm, Trình Dật Tu đến tìm cô, thấy bộ dáng cô rầu rĩ không vui, hỏi: “Sao thế, nhớ anh sao?”
Giang Hạ bị da mặt dày của anh đánh bại, “Ai nhớ anh?”
Trình Dật Tu bẹp miệng, “Nhưng mà anh nhớ em.” Dứt lời liền đem người ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên.


Giang Hạ sợ hết hồn, đây là phòng làm việc, bất cứ lúc nào cũng có người tiến vào!
cô giãy giụa, anh không thả. Hôn cho đến khi cô yếu đuối trong lòng anh, anh mới buông ra.
Nếu không buông ra, anh sợ sẽ khống chế không được.


Giang Hạ nằm trong lòng anh thở dốc, xấu hổ và giận dữ duỗi tay véo vào hông anh, chọc anh khẽ hừ một tiếng, cũng không biết là có phải anh cố ý hay không, liền ghé vào bên tai Giang Hạ hừ. Cúi đầu, âm thanh phát ra run run.


Lập tức Giang Hạ cảm thấy nửa người đều tê dại, hoảng hốt muốn thoát khỏi cái ôm của anh lại bị anh ấn chặt.
“anh buông tay, em muốn đi ăn cơm.”


anh ở bên tai cô thấp giọng trả lời: “Đợi một lát có được không, bộ dáng bây giờ của anh, không thể đi ra ngoài.”
cô kỳ quái, “Vì sao?” Dứt lời liền bị anh ôm chặt hơn, sau đó phát hiện nơi nào đó trong thân thể anh có chỗ khác thường.


“anh, sao anh có thể như vậy…” cô lại đỏ mặt.
“anh làm sao?”
Giang Hạ quyết định không để ý tới anh, thân thể cứng ngắc đợi anh khôi phục lại bình thường. Lúc hai người từ phòng làm việc đi ra, nhiều nhân viên phục vụ đều cười ái muội với bọn họ.


Giang Hạ cảm thấy chột dạ, bọn họ đều biết vừa rồi phát sinh chuyện gì trong phòng làm việc. Cúi đầu bước nhanh vào thang máy, sau đó Trình Dật Tu cùng vào.


Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, sau khi cửa đóng kín, đột nhiên Trình Dật Tu vươn tay về phía cô, dọa cô lùi về phía sau, “anh lại muốn làm gì!”
Vẻ mặt Trình Dật Tu vô tội, nhấn số xuống tầng trệt.


Sau khi đến nhà hàng, Hứa Lôi đã chiếm được bàn đợi bọn họ, ba người ngồi một bàn, Giang Hạ và Trình Dật Tu ngồi cùng một bên.
Hứa Lôi ngồi đối diện, lơ đãng chọn đồ ăn, mắt không chớp nhìn hai người bọn họ dò xét.
Giang Hạ hỏi: “Sao chị nhìn chằm chằm bọn em thế?”


Hứa Lôi cười ha ha nói: “Nhìn hai người xem em có hơi thở của làʍ ȶìиɦ hay không.”
“Có sao?” Trình Dật Tu hỏi cô ấy.
“Có!” Hứa Lôi nói chắc chắn, tiến đến gần phía trước, “Hơn nữa còn rất nồng nặc!”


Giang Hạ đạp một cước vào chân cô ấy ở dưới bàn, “Chị không thể yên lặng ăn cơm được sao?”
Trình Dật Tu cười hài lòng, đem đùi gà của mình gắp cho Giang Hạ. “Ăn nhiều một chút.”


đang ăn, bên cạnh Hứa Lôi một người không được hoan nghênh ngồi xuống, Hạ Bạch Tuyết.
cô ta ngồi đối diện Trình Dật Tu, sau khi chào hỏi ba người, mới hỏi Trình Dật Tu: “anh Dật Tu, hai ngày nghỉ ngơi anh đi nơi nào thế?”
Trình Dật Tu không nhìn cô ta, chỉ trả lời: “đi chơi.”


Hạ Bạch Tuyết ồ một tiếng, lại hỏi: “anh đi một mình sao?”
Lần này Hứa Lôi cướp trả lời, “không phải, hai người bọn họ đi.” cô ấy chỉ Giang Hạ và Trình Dật Tu, sau đó rất sung sướng đợi Hạ Bạch Tuyết biến sắc.


Quả nhiên sắc mặt Hạ Bạch Tuyết biến đổi, nhưng mà rất nhanh liền cười nói: “Nhất định là đi chơi rất vui vẻ.”
“Ừm, cùng người mình thích đi chơi, đương nhiên là vui vẻ.” Trình Dật Tu nói xong, hỏi Giang Hạ ăn nữa không.


Lúc Giang Hạ thấy Hạ Bạch Tuyết liền không muốn ăn, gật đầu. Hai người đứng dậy rời đi, Hứa Lôi thấy thế, cũng đứng dậy theo. Để cô một mình ăn cơm với Hạ Bạch Tuyết, cô sợ ăn vào sẽ đau bao tử.


Ba người trước sau rời đi, ai cũng không để ý trên mặt Hạ Bạch Tuyết không che dấu chút nào khiếp sợ và tức giận.


Buổi trưa hết bận, theo thói quen Giang Hạ muốn ở phòng làm việc nghỉ trưa. Mới vừa nằm úp sấp trên bàn Trình Dật Tu liền gọi điện đến. Hỏi cô có muốn đến ký túc xá của anh nghỉ ngơi hay không.


Trong ký túc xá có giường, tất nhiên thoải mái hơn gục xuống bàn. Hơn nữa lại rất gần, tất nhiên Giang Hạ muốn đi. Cùng Trình Dật Tu hẹn gặp ở lối ra, thu dọn túi xách liền ra khỏi phòng làm việc.
thật sự không nghĩ tới liền chạm mặt Hạ Bạch Tuyết.
“Quản lý Giang, muốn đi ra ngoài sao?”


Giang Hạ ừ một tiếng, “cô có chuyện gì không?”


Vẻ mặt Hạ Bạch Tuyết xin lỗi nói: “Là như vây, phòng buổi tối của Chu phu nhân, khách hàng có thể đến tương đối sớm. Bởi vì trước bữa ăn bọn họ muốn mở cuộc họp nhỏ, cho nên làm phiền quản lý Giang sắp xếp nhân viên trực buổi chiều. A, đúng rồi, quản lý Giang nhất định phải ở lại. Lần trước chuyện ở tiệc cưới lưu lại ấn tượng không được tốt lắm với Chu phu nhân, cô nên nắm chắc cơ hội lần này, để bà ấy thay đổi cách nhìn.”


Giang Hạ nói: “Quản lý Hạ thật sự là quan tâm, nhưng mà chuyện nhà hàng Trung Quốc tôi tự biết để làm tốt, không nhọc cô quan tâm.”


Hạ Bạch Tuyết cười nói: “Cũng đúng, dù sao bây giờ tôi chỉ là quản lý nhà hàng Tây, đúng là không nên quản. Nhưng mà tôi cũng muốn làm việc tốt với bộ phận ăn uống, mong quản lý Giang hiểu cho tôi.”
nói xong, có chút khiêu khích nhìn Giang Hạ một cái, xoay người rời đi.


Ý tứ trong lời nói của cô ta rõ ràng như vậy, sao Giang Hạ lại nghe không hiểu. Vị trí Tổng giám cô ta muốn ngồi sao?


Mặc dù lão Mã từng ám hiệu sau này sẽ cho cô thăng chức Tổng giám, nhưng mà chuyện tiệc cưới lần trước gây ra hỗn loạn, mất một khách hàng lớn là Chu phu nhân. Giang Hạ cũng biết, chỉ sợ cơ hội không lớn.


Nhưng mà cô không nghĩ tới sẽ là Hạ Bạch Tuyết. Lão Mã là người cẩn thận, nên biết Hạ Bạch Tuyết không thích hợp với vị trí này, cho nên cô suy nghĩ lão Mã sẽ để cho người khác.
Nhưng mà bộ dáng vừa rồi của Hạ Bạch Tuyết, rõ ràng là đã tính trước.


cô hơi nhụt chí, nếu quả thật Hạ Bạch Tuyết làm Tổng giám, có phải cô nên suy nghĩ đổi công việc hay không.
Gọi điện thoại cho Trình Dật Tu, bên kia nhận điện thoại rất nhanh.
“Alo, tạm thời em có chút việc, buổi trưa phải trực, không qua được.”


Trình Dật Tu kỳ quái hỏi: “Trực hả? Trưởng bộ phận cũng cần trực trưa sao?”
“không phải, buổi trưa có khách hàng quan trọng muốn đến đây sớm, cho nên em phải ở lại.”
anh ừ một tiếng, “Vừa đúng lúc anh cũng đến chỗ Lưu Cương một chuyến, vậy buổi chiều gặp.”


Sau khi tắt điện thoại, Giang Hạ liền tìm nhân viên phục vụ trực ban, sắp xếp các cô bố trí phòng riêng, chuẩn bị trà nước.
Sau khi an bài xong tất cả, đã sắp hai giờ chiều. Giang Hạ thấy khách hàng còn chưa tới, quay về phòng làm việc nghỉ ngơi trước.


Nhưng ai biết đến tận xế chiều, Chu phu nhân cũng chưa đến.
Giang Hạ đấm đầu mình. Sao lại ngốc như vậy, tin tưởng lời Hạ Bạch Tuyết nói, cũng không biết đi xác minh một cái!


Quả nhiên, khách của Chu phu nhân, đến giờ dùng cơm mới tới. Hơn nữa căn bản không có ý định họp, làm hại nhân viên phục vụ luống cuống tay chân một lần nữa an bày.
Lúc Giang Hạ đi chiêu đãi, mới phát hiện cha Hạ Bạch Tuyết ở đây, Chu phu nhân ân cần chào hỏi.


Hiển nhiên đêm nay cha Hạ là chủ. cô đột nhiên hiểu, vì sao Hạ Bạch Tuyết có thể lấy lại được hợp đồng.






Truyện liên quan