Chương 39: Phẩm chất bất lương
Giang Hạ bị dọa nhảy dựng lên, chân đau cũng chẳng quan tâm. Mãi mới nói được: “Mẹ, sao mẹ lại trở về?”
Trước đây Dư Quỳnh Hoa làm chủ nhiệm lớp, rất nghiêm khắc với học trò, cũng rất nghiêm túc và là người có trách nhiệm. Thường xuyên bởi vì mệt nhọc hoặc tức giận mà phát bệnh, cũng vì vậy mà ba thường khuyên mẹ nghỉ hưu sớm. Lúc Giang Hạ học trung học mặc dù không học lớp bà, nhưng cuộc sống bị Dư Quỳnh Hoa quản rất nghiêm. Nhất là lần cùng Cố Vân Thành, sau đó Dư Quỳnh Hoa nghiêm khắc dạy bảo cô không được yêu sớm, đi học tan học đều đi cùng nhau, thậm chí ngay cả khi học cũng ở ngoài cửa sổ giám sát. Giang Hạ bởi vì lần đó mà trong lòng có bóng ma, chính là không dám tâm sự với mẹ, nhất là chuyện tình cảm. Cho nên mỗi lần Trình Dật Tu nhắc tới gặp ba mẹ, cô đều theo bản năng kiếm cớ từ chối.
Lần này bị mẹ bắt quả tang, cô hoang mang lo sợ, căn bản đã quên mất mấy ngày nữa mình hai mươi sáu tuổi, sớm qua tuổi yêu sớm.
Sau khi Trình Dật Tu kịp phản ứng, đầu tiên là lấy áo trên ghế sô pha mặc vào. Sau đó nói với Dư Quỳnh Hoa: “Chào dì.”
Dư Quỳnh Hoa không trả lời anh, sắc mặt không tốt quan sát anh từ trên xuống dưới. Lớn lên phong nhã, vóc dáng cũng cao. Bà biết tuổi bây giờ của Hạ Hạ, nói chuyện yêu đương rất bình thường, nhưng mà tiểu tử này điều kiện bề ngoài quá tốt, bà sợ Hạ Hạ bị anh ta lừa gạt.
Bà hỏi Giang Hạ: “Cậu ta là ai?”
Giang Hạ nắm chặt tay, vẻ mặt căng thẳng. “anh ấy, anh ấy là bạn trai con.”
Trình Dật Tu cũng biết vừa rồi mình bị bắt gặp như vậy, chắc chắn sẽ không lưu lại ấn tượng tốt, cho nên cố gắng vãn hồi, nghiêm túc giới thiệu mình: “Chào dì, cháu là Trình Dật Tu.”
Dư Quỳnh Hoa vẫn không để ý đến anh, nói với Giang Hạ: “Muộn như vậy, bảo cậu ấy về đi.”
Giang Hạ ngẩn người mới phản ứng, vội vàng đồng ý. Kiễng chân bị thương, đẩy Trình Dật Tu ra cửa: “anh, anh đi về trước đi.”
Tình huống bây giờ kém hơn nhiều tình cảnh Trình Dật Tu dự đoán gặp mặt, không muốn cứ đi như vậy, lại sợ cứng rắn quá sẽ lưu lại ấn tượng tệ hơn cho mẹ vợ tương lai. Chỉ có thể lễ phép chào tạm biệt Dư Quỳnh Hoa.
Mở cửa, đúng lúc gặp ba Giang dừng xe xong lên nhà. Ba Giang thấy con gái kéo một người ra, tò mò hỏi: “Hạ Hạ, đây là?”
Giang Hạ gọi một tiếng ba, “Đây, đây là bạn con.” cô không dám nói bạn trai nữa, sợ Dư Quỳnh Hoa ở trong phòng nghe thấy, sẽ tức giận hơn.
Trình Dật Tu nghe được chữ bạn, có hơi khó chịu. trên mặt vẫn tươi cười chào hỏi ba Giang: “Chào chú, cháu là Trình Dật Tu, ở tầng dưới ạ.”
Mặc dù ba Giang bình thường không làm chủ trong nhà, nhưng ánh mắt nhìn người rất chuẩn. Liếc thấy con gái và tiểu tử đi ra này giống như không phải bạn bè bình thường. Ồ một tiếng, cười ha ha nói: “Ở tầng dưới thì chính là hàng xóm, lại là bạn của Hạ Hạ, có rảnh thì thường xuyên đến chơi nhé.”
Trình Dật Tu vừa mới bị mẹ vợ gây khó dễ, lại thấy cha vợ sáng suốt thì vui mừng. Tương đối kích động nói: “Cảm ơn chú, sau này cháu sẽ thường xuyên quấy rầy.”
Dư Quỳnh Hoa ở trong phòng nghe thấy bọn họ nói chuyện, không vui nói với ba Giang: “Ông không vào nhà đi, đứng ở cửa làm gì? Hạ Hạ con cũng quay về!”
Ba Giang vui vẻ mang đồ vào phòng, Giang Hạ và Trình Dật Tu nghe ông khuyên mẹ Giang; “Khuya rồi, nóng giận gì thế, cẩn thận chọc đến thân thể mình.”
Giang Hạ xoay người muốn vào phòng, Trình Dật Tu giữ chặt cô, nhỏ giọng nói: “Hạ Hạ, nhớ nói mấy lời hay với mẹ em thay anh nhé. Còn nữa, chú ý chân em một chút.”
Giang Hạ gật đầu, “Em biết rồi, anh mau về nhà đi.”
Sau khi đóng kín cửa, Trình Dật Tu đứng ở ngoài cửa, ão não muốn đấm cho mình vài quả đấm.
Sao lại đen đủi như vậy, lại bị bắt gặp dưới loại tình huống này!
Sau khi Giang Hạ trở về phòng, thấy ở cửa rơi mấy quả dưa chuột, biết là vừa rồi mẹ mở cửa làm rơi. Ngồi xổm xuống, nhặt từng quả bỏ vào trong túi.
Dư Quỳnh Hoa ngồi trên ghế sô pha, nghe được động tĩnh, bảo Giang Hạ qua đó ngồi. Giang Hạ đi tới đó, ngồi xuống ghế sô pha.
Dư Quỳnh Hoa thấy con gái đi đường không tiện, hỏi: “Chân con sao thế?”
“A, mấy hôm trước không cẩn thận bị trật.” Giang Hạ như học sinh ngồi ở đó, hai tay để lên đùi. nói xong lại nói: “anh ấy, anh ấy chính là vì chăm sóc cho con, cho nên mới ở lại…”
Dư Quỳnh Hoa nhìn chân con gái, thấy đã đỡ sưng, nhìn không có vấn đề gì lớn, mới an tâm ngồi trở lại. Vẫn không vui nói: “Chăm sóc con? Chăm sóc con còn cần phải ở lại muộn như vậy sao? Còn cần cởi quần áo nữa à?”
Giang Hạ cúi đầu không lên tiếng, cũng không biết nên nói thế nào. Lại nghe mẹ cô nói: “Hạ Hạ, con nóithật cho mẹ, có phải các con đã… đã ngủ với nhau rồi không?”
Giang Hạ nghe trong lòng hốt hoảng, bật thốt lên phủ nhận: “không có!” Vừa rồi chỉ nhìn thấy bọn họ ôm nhau, mẹ đã tức giận như vậy, nếu như nói thật, Giang Hạ thực sự sợ mẹ mang gậy đuổi theo Trình Dật Tu đánh.
Dư Quỳnh Hoa tin tưởng con gái không dám làm chuyện như vậy, trước khi kết hôn sẽ không làm chuyện gì hồ đồ. Nghe cô phủ nhận cũng tin. “Vậy thì được rồi, nghe lời mẹ, tìm bạn trai, không thể nhìn bề ngoài. Người càng cao càng tốt, trái tim càng lăng nhăng. Cho dù cậu ta không lăng nhăng, nhỡ đâu có một đống cô gái bổ nhào về phía cậu ta. Đến lúc đó con phải làm sao?”
Giang Hạ cúi đầu nhìn ngón tay chạm vào nhau, phản bác giống như tiếng muỗi kêu: “anh ấy không phải là người như vậy.”
Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng mà Dư Quỳnh Hoa ngồi xa vẫn nghe thấy. không vui nói: “Làm sao con biết cậu ta không phải là người như vậy? Hai người quen biết bao lâu rồi, con hiểu cậu ta à, cậu ta là người ở đâu, cha mẹ làm gì, chuyện này con biết không?”
nói liên tiếp vấn đề làm Giang Hạ ngậm miệng, trong lòng lại ấm ức, không chịu thua kém đỏ mắt.
Ba Giang thu dọn xong đi ra từ phòng bếp, lại thấy mắt con gái đỏ hồng, đau lòng cực kỳ. Ngồi bên cạnh Dư Quỳnh Hoa khuyên giải: “Bây giờ Hạ Hạ lớn rồi, nói chuyện yêu đương không phải là rất bình thường sao? anh thấy tiểu tử kia không tệ, bộ dáng cũng rất lanh lợi.”
Dư Quỳnh Hoa trừng mắt liếc ông một cái, “Mới gặp mặt lần đầu, ông đã nhìn ra người khác không tệ từ đâu chứ? Tôi nói cho ông biết Giang Văn Nhạc, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của Hạ Hạ, nếu ông dám làm loạn, tôi… tôi sẽ ly hôn với ông!”
Kết hôn nhiều năm như thế, Dư Quỳnh Hoa liên tục chiếm giữ vị trí chủ đạo trong nhà, mỗi lần tức giận đều nghĩ gì nói nấy, thậm chí là đánh ông vài cái, nhưng chưa bao giờ lấy chuyện ly hôn ra. Cho nên ba Giang ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, ngoan ngoãn ngậm miệng. Nhưng mà, trong lòng ông vẫn cảm thấy, tiểu tử kia nhìn không tệ.
Dư Quỳnh Hoa lại tức giận nói: “Tôi thấy cậu ta không phải là người tốt gì, muộn như vậy ở cùng con gái mà cởi trần, trong lòng cậu ta có ý đồ bất lương! Nếu không phải chúng ta trở về đúng lúc, không biết là cậu ta muốn làm gì Hạ Hạ.”
“không phải như thế.” Giang Hạ giải thích: “anh ấy chính là vì thấy con trật chân mới tới chăm sóc con, hơn nữa anh ấy còn liên tục muốn đi gặp bố mẹ, là con không rảnh cho nên mới không đi.” Mặc dù lúc nói có hơi chột dạ, nhưng cô không muốn mẹ nghĩ xấu Trình Dật Tu như vậy.
Ba Giang còn chưa biết con gái trật chân, nghe cô nói như thế, vội vàng đứng dậy xem. “Sao lại trật chân, nghiêm trọng không con?”
Giang Hạ lắc đầu, “đã đỡ rồi ạ, không có việc gì.”
Dư Quỳnh Hoa lại càng cảm thấy con gái bị Trình Dật Tu lừa gạt, mới nói tốt cho cậu ta. “Tóm lại, nhân phẩm cậu ta như thế nào còn đợi khảo sát, trước khi mẹ và ba con kết luận, con không được phép lui tới với cậu ta!”
Giang Hạ vừa định mở miệng, lại thấy ba Giang nháy mắt với cô. “Hạ Hạ, nghe lời mẹ con nói, lúc nào bà ấy cũng muốn tốt cho con. Đừng cãi mẹ con.”
Giang Hạ cũng biết nói như vậy là vì tốt cho cô, nhưng mà cô thích Trình Dật Tu, cô không muốn rời xa anh. Nhưng cha ra ám hiệu, không thể để mẹ tức giận, cô nuốt lời muốn nói vào.
Mẹ cô có bệnh tim, không thể bị kích động, hơn nữa tính tình nóng nảy, một chút chuyện cũng dễ dàng nóng giận. Cho nên tiểu Giang không dám cãi lại bà, chỉ sợ những điều xấu sẽ đến.
Trái với lương tâm đồng ý yêu cầu của mẹ, Giang Hạ trở lại phòng gửi tin nhắn cho Trình Dật Tu, nói cho anh nghe thái độ của ba mẹ.
Trình Dật Tu ở tầng dưới nhìn tin nhắn, trong lòng nghẹn khuất. Nhưng chuyện này anh gấp cũng không có tác dụng. Sau này chỉ có thể biểu hiện tốt một chút, tranh thủ làm mẹ vợ thay đổi cái nhìn. Cũng may Hạ Hạ đứng về phía anh, làm lòng anh an tâm không ít.
anh gửi cho Giang Hạ một tin: không có việc gì, vàng thật không sợ lửa, bọn họ sẽ phát hiện ra anh tốt.
Đằng sau còn phối hợp một icon vẻ mặt kiêu ngạo.
Giang Hạ thấy, vốn rầu rĩ không vui trong nháy mắt trong lòng sáng sủa hơn. Gửi anh vẻ mặt ‘Cố lên’.
anh nói đúng, mẹ Giang phản đối, cũng bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Trình Dật Tu chính là loại tình huống này, tất nhiên bà không có hảo cảm. Chỉ cần thời gian lâu dài, chung đụng lâu, bọn họ sẽ dần dần hiểu anh.
Ôm tâm tình này, Giang Hạ không còn phiền não ngủ ngon giấc. Sáng sớm hôm sau thức dậy, lại nghe thấy ba mẹ ở phòng khách nói chuyện.
“Giang Văn Nhạc, ông về thôn một chuyến, mang quần áo về đây.”
Ba Giang hiển nhiên rất kinh ngạc, hỏi: “Quần áo mang tới đây làm gì, không phải chúng ta quay về tham gia hôn lễ sao, nhiều nhất là hai ba ngày lại trở về.”
Mẹ Giang quả quyết: “không đi, tôi ở nhà cùng con gái, về thì mình ông về.”
Giang Hạ gửi tin nhắn cho Trình Dật Tu: Mẹ em muốn ở lại cùng em.
Trình Dật Tu: Vậy thì thật tốt, có cơ hội tiếp xúc, mới có thể làm mẹ anh hiểu rõ anh hơn.
Giang Hạ: Có biết xấu hổ không, còn mẹ anh nữa, anh đừng đùa nữa. anh nhanh nghĩ xem nên biểu hiện thế nào đi.
Trình Dật Tu: Em yên tâm, anh nghĩ ra cách rồi, em đợi đi!
*******
Giang Hạ vừa rửa mặt xong, lại thấy cha đi mua đồ đã trở về, trong tay bưng bánh trẻo rán, còn có trứng gà, sữa đậu nành.
Nhưng mà, cái đĩa kia nhìn có vẻ quen mắt.
“Ba, bữa sáng ba lấy ở đâu thế?”
Ba Giang nhìn mẹ Giang đang dọn dẹp trong phòng, nháy mắt với Giang Hạ, lớn tiếng trả lời: “Mua ở ‘tầng dưới’!”
Giang Hạ: …
Khó trách buổi sáng anh nói đã nghĩ ra được cách, hóa ra là chuẩn bị đồ ăn cho nhà bọn họ!