Chương 10
Thời gian vẫn trôi nhanh như trước, thấm thoát đã lại qua hai năm, Kim Ba phát hiện thì ra mình già thật rồi, bố mẹ thúc giục đi tìm bạn gái, anh đều là cười nhạt một tiếng.
Anh có thể tìm ai? Còn có thể yêu người nào? Tình cảm quá phức tạp, không dám nghĩ tới, qua loa mà nói, công việc luôn đơn giản, cho nên đó là lí do dĩ nhiên anh thành công trong sự nghiệp.
Rốt cục, sở thủy lợi muốn cử người đến Bắc Kinh bồi dưỡng. Nghe thấy tin tức này, tim Kim Ba lại thình thịch rung động, làm sao lại động rồi, đã tĩnh lặng lâu như vậy, làm sao lại có thể rung động như thế đây?
Năm năm rồi, trải qua năm năm, chẳng lẽ còn hi vọng thời gian có thể quay trở lại để nắm chắc thứ gì quan trọng sao? Cô ấy có thể đang dựa vào người mới, cuối cùng thì ắt hẳn cô cũng sẽ gặp được người đáng giá để cô ấy vạch những con số sau lưng.
Càng ngày càng thêm mãnh liệt, là sự nhớ nhung tương tư.
Càng ngày càng yếu ớt, lại là dũng khí.
Sau khi sự dao động qua, anh cũng không đề xuất xin đi.
Về đến nơi, thấy cháu nhỏ yêu quý đang làm khách chơi nhà. Nhìn thấy Tiểu Bất Điểm này, cha mẹ lại không tránh khỏi oán trách muốn ôm cháu nội, Kim Ba cũng chỉ có thể cười xòa một tiếng.
“Chú, đây là cái gì vậy?”
Cháu nhỏ leo lên bàn sách của anh, cầm lấy bình thủy tinh đặt ở vị trí nổi bật nhất. Bao nhiêu năm, một nghìn ngôi Sao May Mắn này đều lẳng lặng ở đây cùng với anh, đó cũng là đồ vật duy nhất có thể để cho anh gửi gắm nỗi niềm riêng tư.
“Đây là Sao May Mắn.”
Kim Ba nghĩ một chút rồi cười, cha mẹ anh luôn không hiểu vì sao con trai mình lại như vậy, tựa như mấy cô bé học sinh, thích nhìn đồ vật rồi cười khúc khích đến mất hồn.
“A, sao ở đây lại tuột ra ngoài rồi?”
Cháu nhỏ đem một ngôi Sao May Mắn nho nhỏ mở ra, muốn tìm hiểu một chút trình tự cách làm.
“Chú, chú mau nhìn xem này, ở đây viết gì vậy?” Cháu đem tờ giấy nhỏ đặt trước mặt anh.
Vết mực bút máy đã sớm đổi màu, nhưng nét chữ kia vẫn còn rõ ràng như vậy: “Mễ Khâu Khâu thích Kim Ba.”
Kim Ba lại thêm một lần cảm thấy trong lòng nhức nhối khó chịu, tựa như tim bị nắm chặt mà nhéo cắt đau đớn.
Anh lại không biết, giữa lúc anh không biết, tình yêu của cô với anh say đắm như biển cả, anh vẫn luôn ở giữa biển tình đó, lại làm như mình giống con cá sắp ch.ết cạn.