Chương 2:  Hai tuổi: Ôm

Vương Thanh dường như đã hình thành một thói quen rằng mình mỗi ngày mở mắt ra sẽ nhìn thấy Phùng Kiến Vũ, cũng như quen mỗi ngày địa bàn của mình bị một người chiếm làm của riêng.


Mà lúc này người bạn nhỏ Vương Thanh của chúng ta mới vừa thức dậy lại không có nhìn thấy người mỗi ngày đều nằm ở bên cạnh, mở to mắt ở trong nôi của mình quét một vòng, chớp chớp mắt to, sau đó "Oa... " một tiếng khóc lớn.


Đến khi Phùng Kiến Vũ được Thanh ma ôm cho ăn no cháo, ở trong ngực Thanh ma mở to mắt nhìn xung quanh trở lại, Vương Thanh đã sớm ngồi ở đó lớn giọng gào thét thảm thiết nhưng không có giọt nước mắt nào được nửa ngày rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nghẹn đến đỏ bừng, cái mũi nhỏ gắt gao nhíu lại một chỗ.


Khi nhìn thấy Phùng Kiến Vũ được Thanh ma ôm trong ngực, Vương Thanh trong nháy mắt thu tiếng, mở to mắt nhìn chằm chằm cậu, người nào đó một giây trước vẫn còn oa oa gân cổ gào khan, giờ phút này ngồi ở chỗ đó cười khanh khách không ngừng.


Cậu bé mập mạp ngước khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi trong nôi, mặc một cái yếm nhỏ hồng hồng, ưỡn cái nhỏ bụng,mở to cái miệng chỉ có duy nhất hai cái răng nhỏ, hướng về phía Phùng Kiến Vũ đang an tĩnh trong ngực Thanh ma cười không dứt.


Phùng Kiến Vũ ngẹo đầu nhỏ, ôn nhu cười với Vương Thanh, nãi thanh nãi khí chỉ Vương Thanh trong nôi, nói với Thanh ma đang ôm cậu: "Thanh Thanh, ôm."


available on google playdownload on app store


Thanh ma cười cười, đem bé con trong ngực bỏ vào nôi, Phùng Kiến Vũ mới vừa ngồi vững, Vương Thanh liền nha nha ô ô trực tiếp nhào tới, lập tức chiếm cứ Phùng Kiến Vũ nho nhỏ ôm trong ngực.
Phùng Kiến Vũ dịu dàng ôm lại bé con trong ngực, trong miệng lẩm bẩm: "Thanh Thanh."


Vương Thanh hơn một tuổi, đã nói được những chữ đơn giản, hai chữ nói rõ ràng nhất chính là: Vũ Vũ. Nghĩ lại lúc Vương Thanh mới vừa học nói chuyện, chữ học được đầu tiên không phải là ba ba hay ma ma, cũng không phải Vũ Vũ mà là Thanh Thanh.


Bởi vì khi đó Phùng Kiến Vũ cả ngày ở trước mặt Vương Thanh, nãi thanh nãi khí gọi Thanh Thanh, Thanh Thanh, lâu ngày, hai chữ đầu tiên mà Vương Thanh học được chính là Thanh Thanh. Sau đó từ từ học được nhiều rồi, Vương Thanh liền cả ngày đạp chân ngắn nho nhỏ của mình bò tới bò lui theo sau Phùng Kiến Vũ đang tập đi, vừa bò vừa gọi: "Vũ vũ, ôm một cái."


Lúc này, Phùng Kiến Vũ vịn tường ngẹo đầu nhỏ nhìn Vương Thanh đang bò theo sau mông mình, tay buông lỏng một chút, đặt mông ngồi xuống, sau đó xoay người lại ôm lấy Vương Thanh đang ngồi dưới đất ngậm ngón tay nháy nháy mắt.


Nếu như nói Vương Thanh lúc mấy tháng, còn chưa biết ngồi, lúc không bò thích nhất đưa bàn tay nhỏ bé của mình kéo tay Phùng Kiến Vũ, còn bây giờ Vương Thanh thích nhất chính là được Phùng Kiến Vũ ôm vào trong lòng, dùng cái đầu nhỏ của mình không ngừng cọ a cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Kiến Vũ, nhìn Phùng Kiến Vũ bị tóc hắn làm cho cười khanh khách không ngừng, sau đó lại ngây ngô cười theo


Vũ ma đi công tác xa trở về, mang cho Vương Thanh tiểu phi cơ hắn thích nhất, Vương Thanh ngồi ở trên sàn nhà một bên cầm tiểu phi cơ trong tay khua qua khua lại, còn một bên đô đô cái miệng nhỏ nhắn vù vù thổi tới thổi lui. Phùng Kiến Vũ được Vũ ma ôm vào trong ngực thân mật hồi lâu mới buông ra. Vừa đặt xuống một cái, hai cái chân nhỏ của Phùng Kiến Vũ liền chạy a chạy sau đó lắc mông nhỏ một cái lập tức ngồi trước mặt Vương Thanh


Vương Thanh tay giơ phi cơ nhỏ, nhìn Phùng Kiến Vũ đang ngồi đối diện, cười ngây ngô.


Phùng Kiến Vũ đưa tay muốn lấy phi cơ nhỏ trong tay Vương Thanh, lập tức bị đụng phải, Phùng Kiến Vũ thu tay về, sau đó an tĩnh nháy mắt to nhìn Vương Thanh không nói lời nào. Một đôi mắt to, ánh mắt linh động chỉ như vậy lẳng lặng nhìn Vương Thanh, thấy Vương Thanh không tự chủ được đem phi cơ nhỏ trong tay mình đưa tới.


Phùng Kiến Vũ lập tức cười, đưa tay ra đón, Phùng Kiến Vũ nhận lấy phi cơ nhỏ Vương Thanh đưa tới, vui vẻ giơ lên vù vù bay hai vòng, vừa quay đầu đã nhìn thấy Vương Thanh mắt đỏ một vòng, nhíu cái mũi nhỏ, một bộ dáng muốn khóc nhìn mình.


Phùng Kiến Vũ liền gấp gáp, lập tức buông xuống phi cơ nhỏ trong tay mình, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Thanh, an ủi: "Thanh Thanh, không khóc, không khóc."
Vương Thanh không lên tiếng, mắt nhỏ vẫn đỏ hoe hoe.


Phùng Kiến Vũ gấp gáp, cũng đỏ mắt theo, nhíu nhíu cái mũi nhỏ, trước khi Vương Thanh rơi lệ, Phùng Kiến Vũ đã oa một tiếng khóc lên.
Hai người lớn đang ở một bên nói chuyện liền chạy mau sang đây xem, hai đứa con nít ngồi đối diện nhau, đều đã khóc.


Thanh ma bất đắc dĩ thở dài: "Vương Thanh, con lại khi dễ Vũ Vũ."


Phùng Kiến Vũ khóc đến không thở được, một bên khóc một bên đứt quảng giải thích: "Không trách Thanh Thanh, con... con..." không nói được một câu trọn vẹn, Vương Thanh vừa khóc theo lại dần dần nín khóc, nhẹ nhàng khóc thút thít hai tiếng, đưa tay ra, muốn ôm một cái.


Vũ ma có chút hiểu lầm, tiến lên hai bước, định đem Vương Thanh ôm lấy, nhưng một khắc vừa vươn tay ra tới, Vương Thanh vốn đã nín khóc lại đột nhiên gào khóc lên.


"Không cần để ý đến hắn, hắn là muốn Vũ Vũ ôm hắn." Thanh ma mới vừa nói xong, Vũ ma đã nhìn thấy Vương Thanh quyệt cái mông nhỏ nhún nhún liền chui vào trong ngực con trai nhà mình


Hai bé con đều an tĩnh trở lại, Phùng Kiến Vũ mắt còn đỏ hoe, khóe mắt ứa nước mắt, thút tha thút thít nhưng vẫn ôm thật chặt Vương Thanh. Nhìn lại Vương Thanh được Phùng Kiến Vũ ôm vào trong ngực, liền trong nháy mắt thu tiếng, chớp chớp đôi mắt hồng hồng, hiền lành nằm trong ngực Phùng Kiến Vũ nhe răng nhỏ xấu tính cười trộm.


Thanh ma nhìn bộ dạng ngu xuẩn của con trai nhà mình, bất đắc dĩ lắc đầu một cái kéo Vũ ma đi sang bên cạnh tiếp tục nói chuyện phiếm, chỉ lưu lại hai người ôm nhau, ngây ngốc bị chiếm tiện nghi Vũ Vũ cùng người bạn nhỏ chỉ biết đùa bỡn lưu manh Vương Thanh Thanh   






Truyện liên quan