Chương 20
Vương Thanh có chút bất đắc dĩ nhìn người đang đi ở bên cạnh, không kiềm được khẽ thở dài, Vũ Vũ, đến lúc nào cậu mới chịu hiểu đây?
"Thanh nhi, cậu lại ngây ngô gì vậy?" Phùng Kiến Vũ bất mãn nhìn Vương Thành đang nhìn mình chằm chằm không biết đang suy nghĩ gì
"Không có gì." Đi thôi, nếu không sẽ hết giờ nghỉ trưa
"Ân, Thanh nhi, một hồi có thể mua bánh bích quy không?" Ánh mắt sáng long lanh nhìn Vương Thanh, Vương Thanh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
"Được được."
"Thanh nhi, tớ muốn ăn táo."
"Được được."
"Thanh nhi, tối hôm nay có thể xem một quyển manga trước khi ngủ không?"
"Được được."
"Thanh nhi, sau này không cho phép nhận thư tình của con gái nữa "
"Được được."
...
Vương Thanh theo thói quen trả lời sau đó mới phản ứng được, có chút kinh ngạc nhìn Phùng Kiến Vũ đang đô đô miệng đứng ở trước quầy nghiêm túc chọn sô cô la.
Vương Thanh cười đi tới, đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ cau mày cầm ba loại sô cô la rầu rĩ
"Sao vậy?"
"Tớ không biết nên mua hai cái nào?" Mới vừa rồi Thanh nhi nói chỉ có thể mua hai thanh, nhưng mà cả ba cái đều muốn ăn...
"Vậy thì mua hết đi." Nói xong cũng không để ý Phùng Kiến Vũ vui vẻ chỉ thuận tay vỗ mông Phùng Kiến Vũ liền xoay người đi mua quà vặt cho người kia
Chờ Phùng Kiến Vũ ôm sô cô la còn có bánh bích quy tìm Vương Thanh tính tiền, Vương Thanh đã chọn một bọc lớn đồ ăn vặt mà Phùng Kiến Vũ thích.
"Thanh nhi, những thứ này đều là mua cho tớ sao?" Phùng Kiến Vũ có chút không xác định nhìn một đống quà vặt lớn trên quầy tính tiền
Vương Thanh tại ánh mắt mong đợi của Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái.
"Có thật không?"
"Thật."
"Thanh nhi, cậu tốt nhất ~" nói xong cả người vui vẻ treo trên cánh tay Vương Thanh thoắt ẩn thoắt hiện.
"Được rồi, ôm thật tốt quà vặt của cậu, tớ đi trả tiền." Đưa ra một cái tay khác đem đống quà vặt nhét vào trong ngực Phùng Kiến Vũ, nhìn người này mặt mày hớn hở, Vương Thanh xoay người tìm tiền lẻ rồi tại cái mông vểnh của Phùng Kiến Vũ- đang cười vui vẻ - vỗ một cái, trong lòng cảm thán một câu: Cảm giác thật tốt. Lúc này mới xách Phùng Kiến Vũ tâm tình phấn khởi trở về phòng học
Thời gian tốt đẹp qua mau.....
Phùng Kiến Vũ chống càm, ánh mắt lười biếng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong phòng học an tĩnh chỉ còn lại tiếng viết chữ thỉnh thoảng có tiếng lật sách vang lên. Trên bảng đen thời gian đếm ngược đến kì thi đại học chỉ còn vỏn vẹn hai con số
"Đại Vũ, nghĩ gì vậy? Còn không tới hai tháng nửa là tới kì thi đại học rồi." bạn học ngồi phía sau thấy Phùng Kiến Vũ đang ngẩn người không nhịn được thấp giọng nhắc nhở
Phùng Kiến Vũ chẳng qua là nhàn nhạt cười một tiếng, sau đó lắc đầu một cái, lúc này mới quay đầu tiếp tục đọc sách. Ánh mắt lại không tự chủ nhìn về phía bên cạnh, Vương Thanh bị thầy gọi tới phòng làm việc, trên bàn học là sách ôn luyện Vương Thanh làm được phân nửa trước khi rời đi.
Vương Thanh sắc mặt có chút không tốt trở lại, còn không chờ Phùng Kiến Vũ hỏi, Vương Thanh liền thấp giọng nói: "Đại Vũ, thầy tìm cậu đến văn phòng làm việc một chuyến."
"Chuyện gì?" Bởi vì học giỏi, cộng thêm có lớp trưởng Vương Thanh ở bên cạnh, Phùng Kiến Vũ ba năm cao trung hình như chưa bao giờ bị thầy kêu lên phòng làm việc, cho nên giờ phút này có chút sửng sờ, không hiểu hỏi.
Vương Thanh chỉ sờ sờ môi nói: "Cậu đi thì biết."
Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm Vương Thanh nhìn một hồi, sau đó có chút không hiểu đứng lên đi ra khỏi phòng. Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ hai năm nay có biến hóa rất lớn, giờ phút này thật có cảm giác người này cách mình càng ngày càng xa...
Cuộc sống ba năm cao trung không chỉ khiến cho Phùng Kiến Vũ ngày càng lệ thuộc vào Vương Thanh,mà còn là cho Phùng Kiến Vũ trổ mã ngày càng xinh xắn, Phùng Kiến Vũ cũng dần dần thoát khỏi những nét ngây thơ non nớt của những năm vừa qua, cộng thêm bị Vương Thanh cương quyết rèn luyện, nên người vừa đứng nơi đó đã trở thành một thiếu niên đẹp trai
Trước đây không lâu còn có học muội len lén chạy tới nhét thư tình vào tay Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, ôn nhu nói: "Tôi bây giờ chỉ muốn lấy việc học làm trọng." Nói xong liền cùng Vương Thanh vừa đi mua sữa bò cho hắn trở về cùng nhau sóng vai vừa nói vừa cười
"Thế nào? Người mới vừa rồi là ai nha?" Vương Thanh đem sữa bò trong tay đưa tới, nhìn Phùng Kiến Vũ đâm mở uống một hớp lớn, sau đó giơ trong tay thư tình màu hồng vừa mới nhận lấy khoe khoang: "Nhìn đi, nhìn đi, tiểu gia ta cũng có người đưa thư tình nha~ "
Vương Thanh mặt đầy hắc tuyến, chủ yếu không cách nào nghĩ tới mình bất quá vào siêu thị xếp hàng mua sữa bò, người này lại nhận được một lá thư tình chứ!!
"Ai đưa?"
"Không biết a." Híp mắt to uống sữa tươi Phùng Kiến Vũ mập mờ không rõ trả lời.
"Không biết?"
" Ừ." Vô tội gật đầu.
"Vậy cậu giữ lại thư tình của người ta làm gì? Định viết thư hồi âm a."
"À không, chính là giữ lại cho cậu nhìn một chút."
"Cho tớ nhìn làm gì?" Vương Thanh bất mãn trừng Phùng Kiến Vũ.
Lại thấy người này hi hi ha ha cười nói: "Để cho cậu ghen a ~ "
" Được a, tớ ghen, bánh ngọt buổi tối hủy bỏ..." Nói xong không để ý Phùng Kiến Vũ sau lưng kêu rên vô cùng đáng thương,Vương Thanh vẫn bình chân như vại đi bộ trở về phòng học.
Sau lưng không ngừng truyền tới tiếng nhận sai của Phùng Kiến Vũ: "Thanh nhi, tớ sai rồi không được sao." Dường như cùng mới vừa người vừa rồi trước mặt học muội ôn hòa nhưng lãnh đạm không thân là hai người khác nhau.
Vương Thanh thở dài ngồi ở trên ghế nhìn bóng lưng Phùng Kiến Vũ rời phòng học đi đến phòng làm việc của thầy giáo
Đại Vũ, có phải sau này tớ không thể giống như trước trông nom cậu? Không được, Vương Thanh nhớ tới lời thầy giáo lúc nãy nói với hắn trong phòng làm việc, có chút phiền não gãi gãi đầu, Vương Thanh không thể không thừa nhận giây phút này hắn sợ, không phải sợ Phùng Kiến Vũ lớn lên, mà là sợ người này không còn là của mình nữa