Chương 37
Tiểu kịch trường:
Thời gian gần đây Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên say mê tiểu thuyết tu tiên xuyên không, chỉ cần có thời gian liền cầm điện thoại di động tìm một góc nào đó chăm chăm chú chú xem tiểu thuyết.
Cuối cùng trước lúc Vương Thanh sắp bùng nổ, Phùng Kiến Vũ đặt điện thoại xuống, sau đó tiến tới trước mặt Vương Thanh làm nũng: "Thanh nhi, em rất yêu anh a!"
" Ân."
"Thanh nhi, anh có yêu em hay không?"
"Yêu."
"Nếu như em xuyên không, anh phải làm thế nào?"
"..." Vương Thanh không còn gì để nói, hắn không thèm phản ứng lại với Phùng Kiến Vũ hiện tại não bộ không được bình thường này
Vương Thanh im lặng tiện tay cầm lên một quyển sách bên cạnh nhét vào tay Phùng Kiến Vũ, tỏ ý người này không có việc gì làm thì nên xem nhiều sách nghiêm chỉnh một chút đi, đừng cứ xem những thứ sách vớ vẩn này
Phùng Kiến Vũ cúi đầu nhìn quyển sách Vương Thanh đưa cho cậu...
Ân? Ân, vẫn là Thanh nhi hiểu ta nhất!!
"Thanh nhi, vẫn là anh đối với em tốt nhất, sợ em xuyên không không có học thức, nên hiện tại vội vàng muốn em học thật giỏi những thứ này!" Phùng Kiến Vũ nói xong tâm tình cực tốt tiến tới hôn Vương Thanh một ngụm, Vương Thanh có chút không hiểu quay đầu liếc mắt nhìn quyển sách trong tay Phùng Kiến Vũ.. Là Đường Thi Tống Từ Tam Bách Thủ của con trai...
Lúc Vương Thanh đang im lặng, Đậu Đậu tan học trở về liếc nhìn về quyển sách Phùng Kiến Vũ cầm ở trong tay, khinh thường nói: "Cha, quyển sách kia con đã sớm thuộc lòng rồi, còn định kiểm tr.a con cái này sao? Có thời gian kiểm tr.a con cái này không bằng xem Chu Dịch luận ngữ nhiều một chút đi." Nói xong hết sức khôn khéo mở cặp sách cầm ra một quyển Chu Dịch nhét vào trong tay cha mình, sau đó cũng không quay đầu lại trở về phòng...
Chỉ lưu lại Phùng Kiến Vũ ngồi ở trên ghế sa lon khóc không ra nước mắt: Có một đứa con trai IQ cao tuyệt đối không có gì tốt!!
...
Giờ phút này bầu không khí trong nhà có chút căng thẳng, Thanh ba Thanh ma ngồi một bên không nói gì, còn bên kia Vũ ma cau mày tựa vào trong ngực Vũ ba. Vũ ba nhìn hai đứa trẻ trước mắt một bên thở dài một bên nhẹ giọng an ủi Vũ ma.
Phùng Kiến Vũ đứng ở bên cạnh Vương Thanh, nắm thật chặc tay Vương Thanh, lòng bàn tay lạnh như băng, Vương Thanh thậm chí có thể cảm nhận được Phùng Kiến Vũ hơi run rẩy cùng bất an. Phùng Kiến Vũ nhìn mẹ mình khóc đỏ cả mắt, muốn tiến lên phía trước an ủi nhưng lại không biết phải làm sao, nên cũng chỉ cúi đầu đứng ở bên cạnh Vương Thanh, đỏ mắt theo Vũ ma.
Vương Thanh có chút đau lòng nhìn Phùng Kiến Vũ, lại nhìn bốn vị gia trưởng ngồi trước mặt. Mín chặt môi, không nói tiếng nào.
Không khí dường như đông cứng lại,giờ khắc này ai cũng không biết nên mở miệng như thế nào, nhưng lại không nghĩ đến Vương Thanh đùng một tiếng liền quỳ xuống. Bốn vị gia trưởng đều sững sốt, Thanh ma Thanh ba chẳng qua là trong chớp mắt liền khôi phục bình thường, ngược lại là Vũ ma nhìn Vương Thanh quỳ xuống đất - mặc Phùng Kiến Vũ lôi kéo thế nào cũng không đứng lên - có chút đau lòng nhưng cũng đành chịu không biết phải làm sao.
Phùng Kiến Vũ kéo Vương Thanh: "Thanh nhi, đứng lên nha."
Vương Thanh lắc đầu an ủi vỗ vỗ Phùng Kiến Vũ: "Ba mẹ, chú dì. Từ rất lâu về trước con đã nhận thức rõ tình cảm của con với Đại Vũ, con cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ để có thể bảo vệ em ấy cả đời, chúng con cũng đã thương lượng chờ mấy năm nữa khi chúng con có đủ năng lực sẽ nói cho mọi người biết. Chẳng qua là..."
"Hồ đồ, ngươi có biết các ngươi như thế này là sai lầm hay không ?" Thanh ba lạnh giọng cắt đứt lời Vương Thanh.
"Con không có hồ đồ, con yêu Phùng Kiến Vũ." Vương Thanh vừa dứt lời, Phùng Kiến Vũ mới vừa rồi còn lôi kéo Vương Thanh giờ cũng quỳ xuống bên cạnh Vương Thanh.
"Cha nuôi, chúng con không có hồ đồ."
"Vũ Vũ, các con còn nhỏ, các con bây giờ ở chung với nhau chẳng qua tại vì cùng nhau lớn lên, giữa các con có sự ỷ lại lệ thuộc nhau nên khiến cho các con ngộ nhận là tình yêu." Vũ ma nhìn con trai nhà mình mắt đỏ hoe nhưng quật cường không chịu rơi lệ, lại nhìn Vương Thanh một mực đem con trai nhà mình lặng lẽ bảo hộ ở sau lưng. Một đứa trẻ thật tốt tại sao lại...
"Mẹ, chúng con không phải là trẻ con. Con có thể phân rõ tình bạn và tình yêu. Con không thể không có Vương Thanh."
"Con cũng không thể không có Đại Vũ."
"Vương Thanh, ngươi cam đoan có thể kéo dài bao lâu?"
"Cả đời."
"Cả đời thì quá lâu, các ngươi còn có rất nhiều chuyện chưa có trải qua, sau này ngươi lăn lộn nhiều rồi, ngươi liền sẽ phát hiện thế giới của ngươi không thể chỉ có đối phương."
"Nhưng mà, ba, ba từng trải nhiều như vậy rồi, nhưng vẫn lựa chọn ở bên cạnh mẹ con. Nếu như trong thế giới của con không có Đại Vũ, như vậy con cũng không cần thế giới này nữa." Vương Thanh nắm thật chặc tay Phùng Kiến Vũ, ánh mắt kiên định quật cường, nghiêm túc lại không sợ hãi.
"Thanh nhi, chú cũng là nhìn con lớn lên, vậy con có nghĩ tới sau này các con phải đối mặt với áp lực xã hội như thế nào không ?" Vũ ba ngược lại là hết sức tĩnh táo phân tích tương lai của hai người bọn họ.
"Chú, con có nghĩ tới, nhưng so với việc mất đi Đại Vũ, thì việc bị thế nhân chỉ trích có là gì."
"Đại Vũ, con thì sao?"
"Không sợ." Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu đối mặt với ba mình. Vũ ba nhìn hai đứa bé ánh mắt kiên định, thở dài nói: "Nhớ kỹ những lời hôm nay các con đã nói, đừng để đến lúc đó chính các con lại là người vi phạm lời cam kết của các con."
"Vũ Vũ, các con thật sự... không thể xa nhau sao?"
"Mẹ nuôi, mẹ không phải vẫn luôn nói muốn một đứa con trai giống như con sao? Mẹ."
Một câu nói của Vương Thanh làm cho Vũ ma vốn là đang còn chảy nước mắt phải nín khóc mỉm cười. Đúng vậy, có cái gì quan trọng hơn hạnh phúc của con trai mình chứ a.
Thanh ma giả vờ tức giận nói: "Tiểu tử thúi!" Phùng Kiến Vũ thức thời nháy mắt mấy cái hướng Thanh ba Thanh ma gọi: "Ba mẹ." Thanh ma vội vàng thuận thế đem hai đứa bé kéo lên.
Thanh ba nhìn Vương Thanh xoa xoa đầu gối cho Phùng Kiến Vũ nói: "Vũ Vũ là bảo bối của hai nhà chúng ta, ngươi lo mà bảo hộ nó thật tốt có nghe chưa."
"Dạ, yên tâm đi. Ba mẹ."
Phùng Kiến Vũ lau khuôn mặt nhỏ nhắn khóc như mèo hoa nhìn người nhà cười ngốc lên.