Chương 26
Chủ nhật, ngày 11 tháng 11 năm 20XX. Trời nắng ấm.
Hôm nay mình nghỉ ngơi, Thịnh tiên sinh cũng nghỉ ngơi, cơ mà mình nghỉ ngơi là nghỉ ngơi thật, Thịnh tiên sinh là biến thư phòng thành văn phòng thứ hai.
Buổi sáng mình giúp quản gia bưng cà phê cho Thịnh tiên sinh, sau khi mình gõ cửa Thịnh tiên sinh nói một tiếng tiến vào, mình chẳng biết vì sao trên mặt nóng lên, đại khái vì hai chữ này mình cũng từng nói qua với Thịnh tiên sinh, chỉ là địa điểm là tại trên giường, giống nhau đều là hai chữ, vì sao khi mình cất tiếng đều sắc tình như vậy, khi Thịnh tiên sinh nói lại chững chạc nghiêm trang như thế? Mình nghĩ không thông.
Thịnh tiên sinh hình như không ngờ đến là mình, chuyện thứ nhất làm sau khi nhìn thấy mình cư nhiên là đứng lên thu thập bàn, trên bàn đúng là hỗn độn đến độ mình không thể tìm thấy vị trí đặt cà phê, thế nhưng mình phát hiện, Thịnh tiên sinh tựa hồ càng thu càng loạn, mình phi thường tích cực hỏi Thịnh tiên sinh có cần mình hỗ trợ hay không.
Thịnh tiên sinh nói một câu không cần, hắn thoạt nhìn có chút ngại ngùng, là sợ mình nhìn thấy cái gì sao? Chỗ còn loạn hơn mình đều gặp qua, có một độ trung học ở tại kí túc xá khiến mình đối với giống loài của mình từng sản sinh hoài nghi, chút trình độ hỗn độn này, quả thực là gặp sư phụ.
Xem bộ dáng Thịnh tiên sinh tựa hồ còn phải thật lâu nữa, mình đứng ở đây có chút lúng túng, không bằng chờ Thịnh tiên sinh thu thập tốt lại tiến vào, vạn nhất có cái văn kiện cơ mật nào bị mình nhìn thấy thì liền không ổn, vừa mới chuẩn bị nhấc chân rời đi, một văn kiện giấy A4 liền bay đến dưới chân mình, “Em ra ngoài trước, tôi đến nhặt.” Lời nói Thịnh tiên sinh làm thắt lưng cong đến một nửa của mình cương lại đó, mình giả đò trấn định đứng thẳng, bước qua tờ giấy kia thong thả đi ra ngoài cửa.
Mình dùng thân phận người nối nghiệp chủ nghĩa khoa học xã hội của mình cam đoan, tờ giấy kia không phải văn kiện cơ mật gì, bởi vì trong nháy mắt mình khom lưng, dựa vào thị lực 5.2, rõ rệt nhìn tới trên mặt giấy viết, Tô Mẫn.
Thượng Đế, đây là tên của mình a!
Mình nói mà vì sao lúc một mình ngồi luôn là tâm thần không yên, cứ nhớ thương Thịnh tiên sinh mãi, muốn biết hắn đang làm gì, có mệt hay không? Thì ra là do hắn từ nơi mình không nhìn thấy hạ chú mình.
Vì tránh cho chình mình hạnh phúc quá độ mà ngạt thở, mình đứng ngoài cửa cầm di động nhắn tin cho Thịnh tiên sinh, hỏi khi nào có thể vào, mình sợ cà phê sẽ lạnh mất.
Đừng tin, Đảng và nhân dân đều biết đây chỉ là kiếm cớ.
Bởi vì vấn đề lì xì liên tiếp lần trước, mình tạm thời bỏ rơi công cụ gửi tin nhắn này, hơn nữa Thịnh tiên sinh cơ hồ không dùng phần mềm mạng xã hội. Rất nhanh Thịnh tiên sinh thanh âm lại lần nữa vang lên sau cửa, mình cố gắng nhăn mặt giả đò trấn tĩnh, cố ý qua loa hỏi Thịnh tiên sinh vì sao không thử dùng mạng xã hội, hơn nữa chững chạc nghiêm trang nói hưu nói vượn mạng xã hội có thể làm quen đến rất nhiều bạn bè chung chí hướng, kỳ thật là vì tin nhắn không thể thêm cá loại hình ảnh biểu tượng bán manh lăn lộn đùa giỡn này nọ, bao nhiêu biểu cảm của mình mỗi ngày đều khóc lóc tố anh hùng không đất dụng võ.
Thịnh tiên sinh có chút kinh ngạc, lập tức thâm sâu nhìn mình một ánh mắt “Bởi vì người muốn nói chuyện đã ngay bên mình.”
11 giờ 11 phút, giờ Bắc Kinh, gối ôm lần thứ hai cưỡng chế tiến vào trạng thái trấn định thất bại, tắt điện phòng.