Chương 37
Mình cùng Thịnh tiên sinh vốn không có duyên phận, hoàn toàn là dựa vào sứ mệnh gối ôm sống ch.ết chống đỡ lên.
Vì chứng minh mệnh đề này là sai lầm, mình quyết định không từ thủ đoạn để tỉnh lại, bởi vì chính bản thân mình cũng nhận thức đến một sự thật tàn khốc: thời khắc này không cố gắng, ngày mai chuyển cách vách.
Mình còn chưa muốn xuống nhà xác.
Sau một phen giãy giụa, mình gian nan mở to mắt, nhìn thấy người đầu tiên là… bác sĩ Tịch.
Bác sĩ Tịch lật mí mắt mình nói: “A, cũng nên tỉnh lại đi rồi, còn bất tỉnh nữa Thịnh Câu Hoành đem bệnh viện của tôi san phẳng mất, còn nhớ rõ chính mình là ai chứ?”
Mình mở miệng, phun ra hai chữ: gối ôm.
Bác sĩ Tịch chần chừ nửa giây, nói nhỏ với hộ sĩ bên cạnh: Gọi điện cho Thịnh Câu Hoành, bảo hắn chuẩn bị tâm lý, bệnh nhân có khả năng cao bị thác loạn tinh thần.
Mình:…