Chương 24

Có kẻ từng nói với tôi rằng về mặt tình cảm, tôi là một kẻ có trái tim lạnh lùng. Từ lúc còn nổi danh ở Thiên long thần điện, tôi vẫn luôn hài lòng với sự cô độc của mình. Trừ việc bị Duyệt Vi lừa gạt, tôi quả thật không có nhiều mối quan hệ thân thiết với bất kỳ ai trong Thiên long tộc.


Trong những câu chuyện về tình yêu, hai kẻ yêu nhau thường như chim liền cánh, quyến luyến không rời.


Đối với Tuệ Gia, tôi nghĩ mình đã đủ thân thiết với chàng. Buổi sáng tôi thường ngồi dưới giàn hoa ngắm chàng luyện công cùng với cậu Hồ Nhạn, buổi trưa tôi sẽ trò chuyện với chàng, buổi tối tôi sẽ cùng chàng đi dạo, thỉnh thoảng sẽ ôm hôn một chút bộc lộ yêu thương.


Thế nhưng sau này tôi mới phát hiện ra rằng, thật ra đối với chàng những việc ấy chưa bao giờ là đủ. Trong lòng chàng luôn canh cánh về khoảng cách giữa hai chúng tôi, chàng cho rằng tôi thật ra chẳng yêu thương chàng.


Tôi không biết có nên hối hận vì sự vô ý ấy. Có điều cho dù hối hận đi nữa, cũng đã là chuyện sau này.


Sau một thời gian nghỉ ngơi, sức khỏe của tôi càng ngày càng tốt. Một buổi sáng, Tuệ Gia không đến bờ hồ như mọi ngày. Cậu Hồ Nhạn đi hết một vòng Thanh Khâu, liền thông báo với tôi rằng chàng đã mất tích rồi.


available on google playdownload on app store


Tôi chợt nhớ lời của Cảnh Châu mấy tháng trước: “Thằng bé này nhất định sẽ biết mình cần ở đâu.” Nói như vậy, rất có thể Tuệ Gia đã trở lại cõi yêu. Tôi liền gọi một đám mây lành, hướng về phía cõi yêu mà bay tới.


Tôi vừa đi qua địa phận cõi yêu đã cảm nhận sự hỗn loạn bất thường. Càng đến gần cấm địa, sự bất thường này càng thể hiện rõ ràng.
Hiện tại từ phía cấm địa có một cột sáng xanh rọi thẳng lên trời, tôi đi về phía đó, phát hiện ra cột sáng xanh bắt nguồn từ đầm Linh Lung.


Trước giờ đầm Linh Lung vốn là một vũng nước khổng lồ phát sáng. Vậy mà hiện giờ, hàng tỷ tỷ ánh sáng ấy đều đồng loạt bay lên trời tạo thành một cột sáng rực rỡ. Càng về trung tâm cột sáng ấy, yêu khí càng tỏa ra dữ dội. Tôi muốn đến gần một chút xem thử, thế nhưng không ngờ lại bị chặn ở bên ngoài.


Một giọng ồm ồm cất lên: “Là ai đó?”
Thoạt đầu tôi vô cùng ngạc nhiên. Giọng già nua này là của một người mà tôi biết ư?


Như để giải đáp thắc mắc của tôi, cột ánh sáng chói lòa trước mắt chợt trở nên trong suốt. Trên một tảng đá ở chính giữa đầm Linh Lung là một người đàn ông đang ngồi. Trang phục của ông ta rộng thùng thình, mái tóc dài bạc phơ. Người này tuy có dáng ngồi thoải mái, thế nhưng tấm lưng của ông ta rõ ràng là đang còng xuống, còn đôi mắt thì nhắm nghiền.


Đương lúc tôi tò mò chiếu tướng ông cụ kia, đôi mắt của ông ta từ từ mở ra. Ánh nhìn kia thật sự rất quen thuộc, giọng nói ồm ồm lại cất lên: “Thịt Viên… sao con lại đến đây?”


Đến nước này, tôi có không muốn biết ông lão kia là ai thì cũng không được nữa. Tôi tiến sát vào bức tường vô hình đang ngăn cách mình và cột sáng kia, gần như hét lên: “Là Cảnh Châu sao? Anh… tại sao lại ra nông nỗi này?”


Người đàn ông hơi ngẩn ra một chút, chợt bật cười: “Xấu xí lắm sao?”
Tôi lắc đầu, trong lòng trở nên hết sức nặng nề: “Không xấu, không xấu tí nào.”
Tôi hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”


Cảnh Châu ngửa mặt lên trời, một nụ cười chua chát hiện ra trên khuôn mặt nhăn nheo: “Truyền thuyết kể rằng Yêu Thần sinh ra cõi yêu, khi bà ch.ết đi đã bị nhốt trong một nơi giống như cánh cửa luân hồi của cõi yêu. Thật ra cõi yêu có thể tồn tại cũng là vì tàn hồn của bà ấy vẫn còn quanh quẩn bảo hộ. Ngày nào bà ấy hoàn toàn tan biến, cõi yêu cũng hoàn toàn biến mất.”


Cảnh Châu nhấc cánh tay phải lên, run rẩy chỉ lên trời: “Con xem kìa, lỗ hổng kia chính là cảnh cửa dẫn đến chỗ của Yêu Thần. Người ta nói đó chính là trái tim của cõi yêu, nhưng thực chất, đó lại là nơi tích tụ oán khí của những yêu hồn trước lúc luân hồi. Mấy vạn năm trôi qua, chẳng biết tự bao giờ nơi đó đã trở thành chỗ dơ bẩn nhất, đen tối nhất của cõi yêu.”


Tôi nhớ không lâu trước đây, đã từng nhìn thấy cảnh Yêu Thần thanh lọc yêu hồn của hồ ly chín đuôi. Ánh mắt bà dành cho hồ ly dịu dàng như một người mẹ hiền từ hết lòng che chở con gái của mình. Từ trong mắt tôi ứa ra một hàng lệ. Tôi chống hai tay lên bức tường vô hình trước mặt, quỳ sụp xuống nói: “Con không hiểu.”


Cảnh Châu nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức hiền từ: “Thật ra từ nhiều năm trước, ta đã biết ngày này sẽ đến. Ta cũng biết mình có hai lựa chọn: một là từ bỏ cõi yêu, hai là bảo vệ nó. Đứng trước lựa chọn này, ta có thể làm gì đây? Thật ra ta có một bí mật vẫn chưa nói cho con biết. Ma Thiên thật ra chính là tái sinh của Ma Thần. Mấy vạn năm qua ta vẫn luôn theo dõi kẻ này, mà ngày hắn bị hỏa ngục thiêu sống, chính ta đã cứu hắn về. Lúc đó thân xác hắn bị hủy hết, chỉ còn hồn thể là không bị nhiều tổn hại. Ta lập hiệp ước, hắn được cứu mạng, còn ta sẽ có một đệ tử bán mạng vì mình.


“Ta luôn canh cánh về ngày diệt vong của cõi yêu. Cõi yêu vốn dĩ chẳng phải là một thế giới hoàn chỉnh, tồn tại tới bây giờ cũng đã là một phép nhiệm màu. Thế nhưng cho dù ta lựa chọn cõi yêu, hay bảo vệ nó, cũng cần một nguồn sức mạnh rất lớn. Ma Thiên mang thần cốt, lại là một kẻ rất thích hợp cho việc này.


“Thế nhưng dần dần ta phát hiện, Ma Thiên có nhiều mối bận tâm hơn ta nghĩ. Ngày hắn luyện được Thần Cốt, không ngờ lại bị Thịt Viên con bắt đi.”
Tôi nức nở nói: “Con… con không cố ý…”


Cảnh Châu lắc đầu: “Ta không trách con, làm sao có thể trách con đây? Lão già này đã sống rất lâu rồi, còn cuộc sống của con thì chỉ mới bắt đầu. Càng gần đất xa trời, ta càng nhận ra việc tranh giành thật ra làm chúng ta mất nhiều hơn nhận được.”


Cảnh Châu tựa như nói với chính mình: “Lúc ta lần đầu nhìn thấy con, ta chợt nghĩ tạo hóa tại sao lại hay trên người như vậy? Con lớn lên rất giống một đứa trẻ mà ta nuôi nấng từ nhỏ. Nó vốn là một con hổ con mồ côi ở dưới chân đỉnh Cửu Yêu, sau này nó đi theo ta, gọi ta một tiếng “cha” rất thân thiết.”


Tôi hỏi: “Là mẹ của dì Tiểu Cầm?”
Cảnh Châu dường như không còn nghe thấy tiếng nói của tôi nữa. Ông lẩm bẩm tựa như nói với chính mình: “Con bé đáng thương. Cổ Long Thần thì ra đã nắm bắt việc này…”


Muôn ngàn tia sáng từ đầm Linh Lung vẫn không ngừng cất lên trời. Tôi lặng người đứng ở ngoài vòng tròn sáng ấy, chứng kiến cảnh người đàn ông bên trong không ngừng già đi.


Ông sẽ liên tục lẩm bẩm trong miệng mình điều gì đó. Người già vẫn thường lẩm bẩm, bởi vì họ có quá nhiều chuyện để nhớ. Cho dù không nghe rõ những điều ông nói, tôi vẫn không thể nào rời mắt, cho đến lúc ông tan thành cát bụi.


Tôi ngẩng mặt nhìn trời, cột sáng đã hoàn toàn biết mất, trên bầu trời hiện lên một vệt sáng như cầu vồng. Tôi chợt cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lê từng bước chân rời xa chiếc đầm mà trước đây mình vẫn thường đến chơi.


Điều kỳ lạ là, trên đường đi tôi tuyệt nhiên không bắt gặp một yêu quái nào. Trước đây mỗi khi tôi đi ngang qua một khu rừng, nhất định sẽ tình cờ bắt gặp một đám thỏ yêu đang ôm nhau ca hát, hoặc mấy con sói yêu hầm hè đòi đánh nhau. Thế nhưng cột sáng kia giống như một làn sóng gột rửa toàn bộ cõi yêu, chỉ trong chớp mắt, nơi này chẳng còn một chút yêu khí nào.


Hoặc có thể nói, nơi đây đã không còn là cõi yêu nữa.


Cho tới giờ phút này, tôi cũng chưa hề chuẩn bị chứng kiến những việc vừa xảy ra. Tôi có thể đứng đây và gào lên thật lớn. Có yêu quái nào sẽ lao ra và cười nhạo tôi không? Trước đó tôi còn có một vài ý nghĩ không tốt đẹp về người bạn thời thơ ấu này, thế nhưng trong nháy mắt, anh ta đã biến đổi thành ông ta. Chỉ trong nháy mắt, kẻ đó đã rời khỏi thế gian này.


Tôi nhớ lại một lần lúc nhỏ, tôi đã hỏi Cảnh Châu thế này: “Ông ơi, lúc con lớn lên, sẽ vẫn luôn ở bên ông như thế này có phải không?”


Cảnh Châu cười ha ha: “Ngốc quá, con phải tìm một người yêu thương mình. Ông đây già rồi, không đi theo con trọn đời được.” Nhớ lại, lúc nào Cảnh Châu cũng thích cười. Thế mà bây giờ, ông không bao giờ cười được nữa.


Lúc này tôi mới phát hiện sự kiện kia kéo dài gần một ngày một đêm. Lúc này ánh bình minh lại một lần nữa chiếu rọi bầu rời. Tôi đứng thẫn thờ nhìn về hướng mặt trời mọc, trong lòng giống như vừa bị khoét một lỗ trống.
Tôi biết mình sẽ không bao giờ quên được ngày hôm nay.


Lúc tôi quay trở lại cõi trời, liền bắt gặp cảnh mấy ngàn con tiên hạc thay phiên nhau bay lượn vòng khắp nơi. Tiên hạc trước giờ vẫn tượng trưng cho điềm lành, mà mấy ngàn con tiên hạc này không ngừng nhả ra những cánh hoa li ti màu đỏ, ấy là tượng trưng cho hỉ sự.


Mấy luồng tiên khí trên trời hội tụ lại một chỗ, tôi vừa dõi theo chỗ hội tụ của ánh sáng vừa cảm phục trình độ chọn ngày của người cõi tiên này. Trong lịch trời sẽ có vài ngày tiên khí suy giảm yếu nhất, nói cách khác ấy là ngày xấu, mà Thiên Long Thần Tộc lại chọn đúng một ngày như vậy để làm đám cưới cho Duyệt Vi.


Bây giờ nhắc tới Duyệt Vi, tôi cũng không buồn chớp mắt nữa.


Từ lúc anh ta lẻn đến Thanh Khâu để cảnh báo tôi, tôi đã ngờ rằng lễ cưới sẽ diễn ra vào thời gian này. Việc vui như vậy nên diễn ra vào một ngày trời đẹp, thế nhưng chỉ vào một ngày trời xấu, tiên khí suy giảm, thì Ma vương duy nhất của cõi ma mới có thể kéo theo một đám thuộc hạ đến ăn mừng đám cưới của con gái mình.


Cõi yêu tan biến, Tiên – Ma liên minh, thế giới này thay đổi chỉ trong một ngày ngắn ngủi.


Mải chìm vào suy nghĩ, tôi chẳng biết mình đã đến gần địa phận Thiên long thần điện tự bao giờ. Dường như trong tiềm thức, tôi vẫn luôn đi tìm Tuệ Gia, thế nhưng không hiểu sao lại dạt đến đây. Chẳng lẽ chàng cũng đang ở đây?


Nếu thật sự chàng đang ở đây, nhiệm vụ của tôi là kéo chàng về trước khi có chuyện lớn xảy ra.


Pháp lực của tôi đã gần như phục hồi nguyên vẹn, tôi cũng không còn e ngại mấy cơn choáng váng chóng mặt nữa. Tôi lại có chiếc vòng che giấu khí tức trên cổ tay trái, bèn hóa thành một tiên nữ không mấy nổi bật hòa vào đám đông.


Hôm nay Thiên long thần điện trở thành nơi tập hợp của hàng ngàn hàng vạn thần tiên lớn nhỏ. Hầu hết bọn họ đều trưng ra nụ cười hết cỡ, tuy rằng loại nụ cười này có chứa chút giả dối và kì quặc, thế nhưng cũng đã khiến nơi này tươi tắn lên rất nhiều.


Tôi mải miết tìm kiếm hình bóng Tuệ Gia trong biển tiên nhân đang cười vui này, ví như một vị tiên nhân có khuôn mặt phờ phạc, hoặc một kẻ kỳ dị hay bị người khác chú ý. Thế nhưng cả một buổi sáng hôm đó tôi đều không tìm được chàng, ngược lại lại gặp một vài người quen.


Tại một góc không mấy người để ý, hai vị tiên nhân hết mực tuấn tú đang tranh cãi. Vị áo đỏ liên tục lắc đầu: “Sư huynh sai rồi…”


Mấy tháng không gặp, Thanh Lộc đã gặp lại sư huynh của mình. Nếu là ngày thường, tôi nhất định sẽ chào hỏi anh ta một tiếng. Thế nhưng hôm nay, tôi chỉ có thể phớt lờ cuộc tranh cãi kia, tiếp tục tìm kiếm Tuệ Gia của mình.


Chợt có tiếng gọi cất lên: “Này vị tiên tử kia, chỗ đó không vào được đâu!”


Tôi ngạc nhìn ngoái đầu, thì thấy Thanh Lộc vừa mới tạm hoãn việc tranh cãi, nhe răng về hướng tôi đứng: “Tiên tử mà bước qua cánh cửa đó, nhất định cũng sẽ có kẻ đứng ra nhắc nhở. Chẳng qua bổn tinh quân nói trước một tiếng, tiên tử cũng đỡ phải mất mặt ở nhà người ta.”


Dĩ nhiên tôi biết rằng đây chính là chỗ ở của Xích Loan. Mấy tháng trước lúc tôi đến Thiên long thần điện cùng ông ngoại, cô ta cũng từ chỗ này mà bước ra. Thế nhưng hiện tại cô ta đã là cô dâu của buổi tiệc, mà Tuệ Gia của tôi làm sao có liên hệ với cô ta được? Ý định trong đầu tôi vừa tắt, tôi liền quay sang cảm ơn Thanh Lộc một tiếng, nhanh chóng rời đi.


Giọng của Thanh Lộc còn lảng vảng: “Đệ đã nói là không đến nơi này…”
Mấy hồi chuông hỉ đã vang lên, báo hiệu đã đến giờ tập hợp ở chính sảnh. Vậy mà hai vị tinh quân không hề có ý định rời khỏi góc vườn nhỏ, vẫn say mê tranh cãi với nhau.


Tôi thở dài một tiếng, chỉ mong chàng thật sự không có ở chỗ này.
Trở thành một vị khách mời bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể hòa vào đám người.
Trên đài cao có một đôi nam nữ đang đứng, tất cả ánh mắt đều dồn vào bọn họ.


Người nam thân hình cao lớn mặc một chiếc áo bào trắng in hoa văn rồng vàng, vân áo phả ra từng đợt sáng dìu dịu. Người nữ vóc người yểu điệu, chiếc áo cưới là một tấm voan đỏ được may thành tầng tầng lớp lớp, tựa như hoa hồng mà cũng tựa như mây.


Mấy vị tiên hữu bên cạnh tôi xuýt xoa: “Thật là đẹp.”
Tôi ngước mắt nhìn họ, trong lòng không có một cảm xúc nào.


Ngay bên cạnh đài cao là hai cái bục nhỏ. Vợ chồng Thiên long vương và Thiên long hậu đang ngồi trên đó, cái bục bên cạnh bọn họ còn có thêm một người vận áo choàng màu đỏ nhạt đang ngồi. Mãi một lúc sau tôi mới nhận ra kẻ ấy chính là Xích Hỏa. Trong trí tưởng tượng của tôi, Ma vương phải thật đáng sợ và phải luôn mặc áo đen. Thế nhưng thực tế, vị Ma vương này ngoài khuôn mặt có một chút dữ tợn thì bề ngoài đều hết sức giống một thần tiên thông thường.


Vì đóng vai một tiên nữ cấp thấp, tôi được xếp vào đám đông. Phía cao hơn một chút là chỗ ngồi dành cho các vị có tiên phẩm cao. Ông ngoại và bà ngoại đáng kính của tôi ngồi ở lưng chừng hàng ghế, cả hai người đều mang vẻ mặt uy nghi hiếm thấy ở nhà.


Tôi truyền âm cho ông ngoại, báo rằng tôi đang ở đây. Chân mày ông hiện ra vẻ căng thẳng, ánh mắt kia qua đám đông mà tôi đang đứng.
Ông truyền âm cho tôi: “Mau mau về Thanh Khâu.” Giọng nói hơi gấp gáp.
Tôi hỏi: “Thiên long tộc có mưu đồ?”
Ông không trả lời, chỉ thúc giục tôi mau trở về.


Trên đài cao, mấy ngàn con tiên hạc đã múa xong bài chúc phúc. Tôi tưởng tượng mình là cô gái áo đỏ kia, đứng bên cạnh đức lang quân của mình chờ mọi nghi lễ chúc phúc. Lúc ấy cảm giác sẽ là như thế nào?


Một tràng hoa đỏ rơi xuống, kéo theo một tiếng hò hét tươi vui. Ở ngay phía sau cái bục mà Xích Hỏa đang ngồi cũng có một vài kẻ bề ngoài khá kì dị. Họ là những hộ vệ được Ma vương đem đến từ cõi ma, lúc màu đỏ chói mắt rơi xuống, trên mỗi của họ đều nở ra một nụ cười.


Có điều, đó không phải là nụ cười vui mừng.
Tôi tự hỏi phải chăng mình là kẻ duy nhất nhận ra điều này. Có điều thời gian không cho phép tôi nghĩ kỹ thêm nữa, một tiếng “bùm” long trời lở đất đã vang lên.


Một đám tiên nhân cấp thấp đều bị đánh dạt ra ngoài. Vì đang mải miết che giấu bản thân, tôi cũng để mặc cho sức mạnh kia cuốn mình ra xa khỏi sảnh chính. Ngay lúc này mấy luồng sáng đồng loạt lóe lên, mấy vị tiên cấp cao đồng loạt phóng ra khỏi chỗ ngồi của mình, hướng về cái bục của Ma vương Xích Hỏa.






Truyện liên quan