Chương 12

Thêm mấy tháng nữa trôi qua, tình trạng mất ngủ của tôi chỉ nghiêm trọng hơn chứ không hề giảm đi. Ban ngày lẽ ra tôi có thể ngủ bù, thế nhưng Đức phi ngày nào cũng ồn ào quấn lấy tôi, khiến tôi không được ngon giấc. Mặt khác, con người ngủ vào ban đêm là có nguyên do của nó, hiện tại tôi lại chẳng may mang thân xác người phàm, cơ thể dù tốt đến đâu cũng sẽ đến cực hạn.


Tôi ngờ rằng cái bóng đen kỳ lạ hôm nọ chính là nguyên nhân gây ra chứng mất ngủ của mình. Thế nhưng khi nhờ Cảnh Châu điều tr.a giúp, anh ta lại dùng bộ dáng cười mỉm mà quả quyết rằng: “Thịt Viên, con chỉ đang tưởng tượng mà thôi. Ta đã nhìn kỹ, chẳng có ma hay yêu nào đang âm thầm quấy nhiễu con đâu nhé.” Tôi không cho là phải, anh ta bèn thề thốt sẽ âm thầm giúp tôi trông coi, nếu có kẻ nào làm phiền tôi nhất định sẽ bị anh ta nặng tay trừng phạt.


Hậu quả là tôi càng mất ngủ nhiều hơn.


Buổi sáng đó tôi vừa gọi Cảnh Châu tới cằn nhằn về chất lượng giấc ngủ, lúc chiều xế đã thấy một thái giám hớt hải chạy vào Lệ Tâm cung. Thì ra Lê ca sai thái giám này báo tin thuốc hồi sinh của Tuệ Gia đã luyện xong, bảo tôi mau mau đến căn phòng của hồ ly thái hậu.


Trên đường đi, vị thái giám lạ mặt hạ giọng nói với tôi: “Lâm tổng quản dặn nô tài báo cho nương nương biết, pháp sư sau khi luyện thuốc đã bế quan một thời gian. Pháp sư đã dặn đợi ngài bế quan xong mới được tiến hành nghi thức đánh thức thái hậu, thế nhưng bệ hạ vì quá nhớ nhung thái hậu, nên đã tự chủ trì rồi.”


Tin tức này không khỏi khiến tôi chau mày. Tôi đã biết Lê ca này vốn là kẻ thích lạm quyền, thế nhưng đối với tình thế hiện tại, hành động của anh ta chẳng được xem là khôn ngoan. Trên đường đi tôi không ngừng nắm chặt vạt áo trước ngực, bước chân bất giác nặng nề hơn.


available on google playdownload on app store


Khi tôi đến nơi, đã có rất nhiều cung nữ thái giám xếp hàng nghiêm chỉnh xung quanh tòa lầu hai tầng vốn thường ngày vắng vẻ. Lối lên lầu hai được trải thảm lông vô cùng sang trọng. Trước cửa căn phòng rộng là một cái bàn tế nghi ngút khói hương, tuy nhiên vì các cửa sổ đều được mở tung nên không gây cảm giác ngột ngạt. Chiếc giường tinh xảo vẫn nằm chiễm chệ ở giữa phòng, hồ ly tinh tuyệt đẹp nằm trên đó như một vầng sáng lung linh tô điểm thêm cho không gian hoa lệ. Qua khóe mắt, tôi dễ dàng trông thấy Phụng ca dẫn đầu mấy cung nhân cúi đầu đứng hầu trong một góc. Còn Lê ca mặc áo choàng màu vàng kim nổi bật đứng trước bàn tế, đôi mắt nhìn chằm chằm một chiếc khay đựng tấm lông dày màu bạc óng ánh trên đàn. Tôi vừa nhìn đã biết tấm lông kia chính là Cửu Linh Lung mà chúng tôi từng lặn lội tìm về.


Lê ca vừa nhìn thấy tôi đã trưng ra nụ cười rạng rỡ, vui vẻ ra lệnh: “Lệ phi, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong. Bây giờ cô mau mau giúp trẫm khoác Cửu linh lung đã ngâm thuốc lên người thái hậu, nghi lễ coi như hoàn thành.” Tôi nghiêm túc nhìn anh ta hỏi: “Bệ hạ, pháp sư không đến sao?” Lê ca lơ đễnh lắc đầu đáp: “Tuệ Gia bị thương trong lúc chế thuốc, đã bế quan rồi. Thế nhưng chuyện này trẫm tự làm được, không cần cậu ấy.”


Lúc nói chuyện với tôi, anh ta vẫn không ngừng cười. Nụ cười tươi hiếm hoi này của Lê ca khiến tôi nhớ đến bộ dáng anh trai Minh Tư mỗi khi gặp lại cha mẹ và em gái sau chuyến đi xa. Anh trai của tôi cái gì cũng tốt, trí tuệ cũng không tồi, chỉ mỗi tội là nụ cười được nhận xét quá mức ngây ngô. Thế nhưng cái kiểu ngây ngô của anh trong hồi ức của tôi là nét đẹp hết sức thánh thiện, còn nụ cười của Lê ca trước mặt chỉ có thể được liệt vào hàng ngũ mấy kẻ bị bỏ bùa mê thuốc lú lâu năm.


Trước giờ Lê ca vẫn luôn chứng tỏ bản thân là một hoàng đế vừa có ngoại hình vừa có thực lực, tôi cũng cho rằng anh ta là một người không tồi. Thế nhưng hiện tại thứ lỗi tôi phải nói xấu về Lê ca một chút, anh ta lúc này giống kẻ vừa đánh rớt mất trí tuệ của mình. Mà tôi cũng không thể nặng lời trách móc Lê ca, bởi đó cũng không phải lỗi của anh ta. Đối với kẻ có chút kiến thức về hồ yêu, ví như tôi, chỉ cần bình tĩnh phán đoán thì mọi chuyện sẽ hiện ra rõ ràng. Hồ ly chín đuôi vốn nổi tiếng là loài gian trá lại giỏi bùa mê, tôi cho rằng nàng ta trước lúc ngủ vùi hơn hai chục năm trước đã ra tay với đứa trẻ sơ sinh là Lê ca, khiến anh ta cố chấp tin tưởng nàng ta là mẹ ruột của mình cho tới bây giờ.


Dù vậy, hiện giờ tôi cũng không thể nói thẳng với Lê ca rằng anh ta rất có thể đã bị bỏ bùa mê, làm sao khiến một người nghe theo ý mình nếu bản thân họ chẳng thấy bản thân có vấn đề gì? Cho dù lý lẽ của tôi hùng hồn đến mấy, anh ta chắc chắn cũng chẳng thể nghe lọt tai. Điều đáng buồn là, hiện tại quyền lực của anh ta nắm trong tay quá nhiều. Tôi bèn chọn cách mềm mỏng, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ không sợ rằng trong quá trình đó sẽ có rủi ro gì, làm ảnh hưởng tới sức khỏe của thái hậu?” Lê ca bật cười lớn: “Lệ phi nghĩ nhiều rồi! Khó khăn chồng chất đều đã qua, hiện tại chính là lúc hưởng thụ thành quả, làm sao có nhiều nguy hiểm như vậy!” Nghe xong câu này của Lê ca, tôi chợt nghiệm ra thêm rằng anh ta làm người hết sức lạc quan, ấy vốn là một thái độ sống tốt. Thế nhưng thái phó của anh ta trước đây không nên nhồi nhét cho Lê ca nhiều tự tin đến thế, bởi một con người nhỏ bé như anh ta, cho dù làm vua một nước, cũng không thể chi phối được mọi chuyện sẽ xảy đến với mình.


Nỗ lực khuyên nhủ nhẹ nhàng đang đứng trước bờ vực thất bại, tôi đành hơi đanh giọng: “Bệ hạ, dù thế nào đi nữa thì nghi lễ này cũng nên do pháp sư chủ trì.” Tôi vừa nói dứt lời, nụ cười trên mặt Lê ca đã bắt đầu cứng lại. Anh ta nghiêm khắc nói: “Lệ phi chẳng lẽ cho rằng trẫm là kẻ hồ đồ?”  Đôi mày anh ta càng ngày càng cau chặt, bộ dáng sửng cồ ấy lại khiến tôi ngờ rằng nếu chúng tôi đang ngồi trên xe ngựa, anh ta sẽ chẳng nể nang gì mà một cước đá tôi xuống ngay.


Hoàng đế này thật không dễ nói chuyện tí nào. Lúc này tôi chỉ hận không thế lập tức gọi Cảnh Châu ra làm náo loạn căn phòng này. Thế nhưng nếu anh ta tham dự vào, biết đâu số phận định sẵn của thần tiên lịch kiếp là Lê ca sẽ bị làm thay đổi. Trước đây cũng từng có việc tương tự, vị tinh quân mang vương mệnh nọ vì chuyện xuống trần của một vị thần làm cho số phận bị quấy nhiễu, sách trời theo đó mà bị viết lại. Hậu quả là, ông Thiềm cùng nhiều vị tiên văn thư khác đã tốn nhiều ngày đêm để sửa lại mệnh cách cho hàng triệu người phàm chiếu theo sách trời. Sau này Thiên Long Vương biết được, mới ban lệnh thắt chặt hành vi của thần tiên trong quá trình lịch kiếp, ai vi phạm đều bị trừng trị rất nặng.


Mà tôi vốn là một kẻ đi lịch kiếp “chui”, chưa kể ký ức cõi tiên còn chưa được xóa hết theo quy định. Nếu hiện tại làm lớn chuyện, để Thiên long tộc biết được, thể diện vốn đã bị bôi xấu của tôi sẽ càng bị hạ thấp thê thảm hơn.


Tôi vì ôm nỗi khổ tâm trong lòng mà trầm mặc một lúc lâu. Thấy tôi im lặng, giọng của Lê ca trở nên nguy hiểm: “Chẳng lẽ Lệ phi không muốn giúp trẫm?” Tôi chợt nhớ anh ta đã từng nói “trẫm không nuôi người vô dụng”. Bây giờ tôi mà tiếp tục từ chối, biết đâu anh ta sẽ ngay lập tức túm lấy tôi ném ra ngoài cửa sổ, sau đó tước luôn chức vị của tôi? Hoặc anh ta có thể chém luôn đầu tôi, bởi đối với những việc có liên quan tới hồ ly tinh này, lý trí còn lại trong đầu anh ta ít tới thảm thương. Xét tình hình trước mắt, tôi cũng không thể để anh ta nổi giận thêm nữa. Tôi cắn chặt răng, cười nói: “Nào có. Là do tôi nghĩ nhiều mà thôi.” Tôi bất đắc dĩ dùng hai tay nhận lấy tấm lông màu trắng bạc từ trên bàn tế, theo sự hướng dẫn của anh ta mà bước từng bước đến chỗ chiếc giường hoa lệ.


Đến bên giường, tôi trầm mặc nhìn xuống người phụ nữ đang say ngủ. Lê ca đứng một bên dịu giọng cổ vũ: “Lệ phi đừng sợ, bà ấy là mẫu hậu của trẫm. Hẳn không làm hại cô.”


Tôi không sợ, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không căng thẳng. Trong khi tôi đang cố gắng giữ cho thân thế mình lành lặn, Lê ca thân ái lại hết lần này tới lần khác đẩy tôi vào hiểm nguy. Lần trước khi lấy Cửu Linh Lung, anh ta từng cam đoan rằng tôi không ch.ết, thế nhưng tôi lại nát thịt tan xương. Dĩ nhiên sau đó anh ta vẫn nghĩ bản thân là hoàn toàn đúng đắn, bởi không biết về việc tái sinh của cơ thể này.


Tôi đau khổ nói: “Nếu lần này tôi lại ch.ết, kiếp sau bệ hạ nợ tôi nhiều hơn gấp tôi.”


Lê ca đáp trả tôi bằng ánh mắt chỉ trích, như ngụ ý rằng: hiện tại cô mang thân phận nàng dâu, ít ra cũng phải tỏ ra hết sức cung kính với “mẹ chồng” mới đúng. Dĩ nhiên thân phận người  mẹ chồng này tôi không dám nhận, thế nhưng trong mắt mụ mị của Lê ca, ả ta chính là mẫu hậu dịu hiền đầy đức hi sinh mà anh ta nằm mơ cũng muốn gặp lại. Thôi vậy, thôi vậy. Tôi đành chìu lòng Lê ca thêm một lần nữa, ai bảo hiện tại tôi ăn nhờ cơm của anh ta, ở đậu nhà anh ta, dĩ nhiên cũng phải chịu sự áp bức của anh ta.


Tôi nhẹ nhàng khoác tấm lông hồ ly lên người phụ nữ đang say ngủ, sau đó lập tức lùi ra sau. Trong quá trình làm việc này, tôi không ngừng thầm chửi rủa bản thân quá bất lực.
Chúng tôi nín thở chờ rất lâu, người trên giường mới từ từ mở mắt.


Tôi vốn luôn cho rằng hồ ly chín đuôi kia là yêu quái hết sức xinh đẹp, thế nhưng lại là vẻ đẹp yêu mị không giống với bất cứ sinh vật sống nào. Khi hồ ly tinh thức tỉnh, cả căn phòng như có một luồng sáng mờ ảo quét qua, khiến không gian như thoáng chốc chìm vào mộng cảnh.


Hồ ly tinh chớp chớp mắt nhìn một lượt mấy người trong phòng, ánh mắt hiện rõ cảm giác mới mẻ đối với sự hiện diện của tôi, Lê ca cùng mấy cung nhân. Tôi tuy là thân nữ nhi, thế nhưng khi đụng phải ánh mắt mơ màng đầy quyến rũ đó, trái tim không khỏi “binh” một tiếng đập mạnh. Đây là chính hồ ly tinh chín đuôi trong truyền thuyết, là bậc thầy sử dụng mị thuật, là nghệ nhân quyến rũ!


Ả ta từ từ ngồi dậy khỏi giường, chiếc chăn mềm mại theo đó trượt xuống để lộ ra một góc vai trần. Giữa lúc ả mông lung nhìn về chúng tôi, Lê ca trong cơn xúc động đã bước tới cạnh bên giường, rưng rưng nói: “Mẫu hậu… người là mẫu hậu của trẫm sao?” Dưới ánh mắt tràn đầy trông đợi của mấy người trong phòng, ả ta mỉm cười dịu dàng đáp: “Đúng… đúng rồi… con ngoan của ta…” Ả ta run rẩy mở rộng hai cánh tay trần, như thể muốn ôm “con trai” của mình. Đúng lúc ánh mắt ả vừa chuyển, tôi buộc miệng la lên: “Bệ hạ, cẩn thận!”


Lê ca không hổ là một người luyện võ vừa cường tráng vừa nhanh nhẹn. Tiếng cảnh báo của tôi vừa ra khỏi miệng, anh ta đã như con cắt nhảy phốc sang bên cạnh, nhờ vậy mà thành công tránh được một chưởng chí mạng của hồ ly tinh.


Lê ca lúc nãy hành động theo bản năng, khi định thần lại cũng không biết rằng mình vừa tự cứu được một mạng. Anh ta ngơ ngác nhìn hồ ly trong phút chốc hiện ra khuôn mặt dữ tợn, lo lắng nói: “Mẫu hậu, là con đây. Người không nhận ra con trai của mình sao?”


Hồ ly tinh nhe răng mỉm cười: “Con trai ngoan, chẳng phải con nói nhớ nhung mẫu hậu sao? Vì cớ gì né tránh mẫu hậu vậy?” Ả vừa nói vừa mềm mại trượt ra khỏi giường. Trang phục trên người ả là một chiếc áo dài không tay, ngực áo khoét sâu, đôi chân dài thoắt ẩn thoắt hiện dưới làn váy mỏng. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy đôi mắt của ả đang dần chuyển sang màu đỏ.


Lê ca bối rối gọi vài tiếng “mẫu hậu”, thế nhưng cũng không bước lên. Mắt thấy ả càng lúc càng đến gần Lê ca, giọng hoảng sợ của một cung nhân vang lên: “Bệ hạ…”


Hồ ly tinh dường như cảm thấy bị quấy rầy, ánh mắt liếc qua cung nhân vừa mở miệng. Người đó như một con rối rơi oặt xuống đất, bản thân ả ta thì bỗng chốc co giật nặng nề.


Ả ta nhìn xuống cánh tay hơi run rẩy của mình, lẩm bẩm: “Lẽ ra không nên dùng yêu thuật quá sớm.” Lê ca thấy “mẫu hậu” đang có vẻ không khỏe thì bước tới, thế nhưng tôi nhanh chóng nắm cánh tay anh ta lại, quả quyết nói: “Đừng đến gần, bà ta sắp sửa để lộ nguyên hình.”


Anh ta nhìn tôi hết sức khó hiểu, thế nhưng tôi kiên trì giữ chặt Lê ca không cho anh ta tiến về phía hồ ly tinh.


Phía bên kia, cơ thể hồ ly tinh bắt đầu có biến hóa. Đến lúc ả ta để lộ chín cái đuôi trắng phao phao không ngừng vung vẩy, khuôn mặt Lê ca mới trở nên tái mét. Tôi đoán bùa mê đặt lên người anh ta hơn hai mươi năm ròng rã đã bắt đầu tan.


Lê ca sửng sốt la lên: “Bà… bà vốn không phải mẫu hậu của trẫm!”
Quả như tôi dự đoán.


Hồ ly tinh cũng rất nhanh chóng nhận ra bùa mê của bản thân bị vô hiệu, lúc này bèn ngửa mặt lên trời cười lớn: “Mẹ mi? Mi nên biết hồ ly chín đuôi không thể sinh con với người ở cõi trần. Mi lại là con người, ta là yêu, ta làm sao mà sinh ra mi chứ?”


Biếu cảm trên mặt Lê ca lập tức trở nên nặng nề. Anh ta gằn giọng hỏi: “Vậy mẹ trẫm là ai? Nếu không phải bà, ai có thể là mẹ trẫm chứ!”
Hồ ly tinh tiếp tục ngoe nguẩy đuôi, cười khẩy không đáp.


Lúc này Phụng ca đứng ở gần cửa nhất đã hoàn hồn, vội la lên: “Bảo vệ bệ hạ, bảo vệ bệ hạ!”


Hồ ly tinh cảm nhận nguy hiểm, liền vung tay một cái, cánh cửa phòng cùng toàn bộ cửa sổ nặng nề khép lại. Thật ra nếu ả đã khôi phục hoàn toàn, mấy cánh cửa kia chỉ tốn một giây để đóng lại mà thôi. Thế nhưng vì ả ta vừa mới mặc lại bộ lông, làm được như vậy cũng chứng tỏ công lực của ả không hề yếu kém.


Thấy thời cơ đến, tôi vội móc ra một vật từ trong ngực áo. Đó là con dao màu đen sần sùi như được đẽo ra từ đá, trên đó khảm vài ký hiệu cổ xưa của yêu tộc. Ngay cả viên ngọc trấn yêu bị Lê ca gỡ xuống cũng được tôi dùng dây cột vào đuôi dao.


Hồ ly chín đuôi vừa nhìn thấy con dao này thì mặt đã biến sắc. Ả vừa nghi ngờ vừa lo lắng thốt lên: “Yêu hoàng…? Làm sao mi có thứ này?”


Không ai đáp lời ả. Nói về con dao này, phải kể lại cuộc gặp của tôi và Cảnh Châu mấy canh giờ trước. Tôi vừa kể sơ sơ về tình hình hiện tại trong hoàng cung, anh ta đã hào phóng cho tôi mượn con dao “Yêu Vương” này. “Yêu Vương” vốn là vật phòng thân của Cảnh Châu, bản thân nó đã nhiễm khí tức của anh ta, vì vậy bất cứ loài yêu quái nào thuộc sự quản lý của anh ta cũng phải nể sợ.


Hồ ly tinh trước mắt có vẻ nhận ra “Yêu Vương”, nhưng thay vì hoảng sợ, ả ta lại trở nên vô cùng kích động như nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung. Dĩ nhiên điều này cũng không khiến tôi quá thất vọng, trước đó tôi vốn cũng chẳng mong ả ta sẽ quỳ xuống xin tha. Theo cơn giận dữ của hồ ly tinh, chín cái đuôi của ả không ngừng vung vẩy loạn xạ. Một cái đuôi đụng vào cột giường, cái cột giường xấu số lập tức vỡ vụn. Lúc này mấy người ít ỏi trong phòng mới hoảng hốt nhận ra lực sát thương của mấy chiếc đuôi thành tinh tưởng như mềm mại đáng yêu kia.


Tôi đặt con dao vào tay Lê ca, nghiêm túc nói với anh ta: “Dùng thứ này để giết ả.”
Ban đầu Lê ca còn chần chừ không muốn ra tay. Thế nhưng hồ ly tinh càng ngày càng tiến sát, phản ứng của ả cũng quá mức mãnh liệt, cuối cùng anh ta cũng tự hiểu không chống trả nghĩa là tự đưa bản thân vào đường ch.ết.


Lê ca vừa giơ dao lên, hồ ly tinh đã bổ nhào tới. Anh ta nhanh nhẹn nhảy lên giường né tránh, lăn vài vòng, trong quá trình đó không quên cởi phăng luôn chiếc áo choàng vàng kim rộng thùng thình. Áo trong màu đen của anh ta bó sát người, vô cùng thuận tiện cho cử động. Trong khi Lê ca liên tục tránh né, hồ ly tinh không ngừng sấn tới. Anh ta liền giơ dao ra đỡ, hai bên lao vào trận quần thảo như hai con dã thú đang điên cuồng tranh giành địa bàn.


Chẳng mấy chốc, đồ đạc quý giá trong phòng đã bị trận chiến làm cho vỡ nát, còn tôi cùng mấy cung nhân thì không ngừng nháo nhào tránh né khắp nơi. Lê ca vốn là một chiến binh dũng mãnh, sau khi đấu với hồ ly một trận sống mái thì cũng làm ả đổ máu. Vết thương của đao kiếm bình thường vốn chẳng làm hồ ly tinh chịu đau đớn đến thế, nhưng chẳng may cho ả, thứ Lê ca đang cầm lại là “Yêu Vương”. Dù Lê ca so với ả yếu ớt bao nhiêu, sức mạnh của “Yêu Vương” cũng đủ bù đắp cho sự thua kém ấy. Chẳng mấy chốc cả hai bên đều trọng thương. Hồ ly tinh bị dồn vào đường cùng, lúc này khuôn mặt ả đã trở nên méo mó, trông vô cùng dữ tợn. Ả nhe ra hàm răng nhọn hoắc sắc bén, ánh mắt bất ngờ xoáy về phía cái cột tôi đang nấp. “Là mi… là tại mi…” Ả gầm gừ.


Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, tôi nhìn thấy Lê ca bị một lực lớn đánh bật về hướng mình. Ánh mắt của anh ta không biết từ khi nào đã trở nên mờ mịt. Tôi đỡ được Lê ca, rất may mạch máu của anh ta vẫn đập, thế nhưng thân thể tôi cũng vì cú đỡ này mà ngã bật ra sau.


Hồ ly tinh nhân cơ hội này phóng tới. Ả giơ móng vuốt sắc bén về phía cổ họng của tôi. Tuy tôi kịp thời đẩy Lê ca sang một bên khiến ả mất trớn rồi trượt một quãng dài, thế nhưng con dao “Yêu Vương” trên tay Lê ca lại bị văng ra một quãng. Hồ ly tinh tiếp tục nhào tới. Tôi bị dằn xé giữa việc bỏ chạy hay che chở cha Lê ca, lúc này bèn dáo dác nhìn quanh tìm cứu viện. Thế nhưng hỡi ôi, mấy ngự lâm quân đang kéo đến đều đã bị yêu thuật của ả chặn ở ngoài cửa không thể tiến vào.


Cứ đà này, chỉ trong vòng vài giây nữa cả tôi và Lê ca đều sẽ thiệt mạng.
Có tiếng kêu khóc vang lên: “Bệ hạ…”


Đúng lúc này, Phụng ca vốn đứng yên ngay gần đó đột ngột nhào đến. Hồ ly tinh bất ngờ bị anh ta ôm lấy, hơi sững sờ trong mấy giây. Phụng ca hô lên: “Vô Diện! Vô Diện! Nhanh lên!”
Đây là cơ hội cuối cùng của chúng tôi.


Cơ thể hiện tại của dù sống trong nhung lụa đã quen nhưng về bản chất cũng là một kẻ hoang dã chân tay nhanh nhẹn. Vì vậy khi lời Phụng ca vừa dứt, tôi đã gọn gàng tóm lấy con dao trên mặt đất, liều mạng đâm mạnh lên trái tim của hồ ly chín đuôi. Con dao chạm đến đích cũng là lúc tôi bị yêu thuật của ả làm cho văng vào tường, hộc một ngụm máu lớn.


Hồ ly tinh bị đâm trúng tim, tuy vết thương không quá sâu nhưng pháp thuật yểm trên ‘Yêu Vương’ cũng khiến da thịt ả kêu “xèo, xèo”. Chỉ trong phút chốc, khuôn mặt của ả mất hết huyết sắc. Ả đuối sức nhưng chưa ch.ết ngay, không ngờ lúc này còn sức vung bàn tay đầy máu về phía tôi.


Thân xác hiện tại của tôi là người phàm, thật sự không chịu nổi quá nhiều dày vò như vậy. Hồ ly tinh dùng chút sức tàn yểm sát chú lên người tôi, thế nhưng ngay lúc ấy có một bóng người áo xanh vọt đến, lúc tôi rơi xuống còn bị tấm lưng của người đó ép mạnh đến nghẹt thở.


Người vừa nhào đến không ai khác, chính là Phụng ca. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, vì tôi đang nằm bẹp dưới người Phụng ca nên khi cơ thể của anh ta bị chấn động mãnh liệt, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng.


Trong mũi tôi lúc này toàn mùi máu, không hiểu là máu của Lê ca, của tôi hay Phụng ca. Từng cơ bắp trên cơ thể tôi đều gào thét như có hàng vạn mũi kim ngoáy sâu vào da thịt. Phụng ca nằm trên người tôi bắt đầu lên cơn co giật. Tôi cố đẩy anh ta ra nhưng không đủ sức, lúc tôi mở miệng định gọi thì từ cổ họng truyền đến một cơn đau dữ dội, tôi mới biết vị trí đó lúc nãy đã trúng đòn của hồ ly tinh.


Tôi đang bị trọng thương, lại bị đè nặng, đầu óc bắt đầu mơ màng. Trong thời khác mỏng manh đó, tôi chợt nhớ một ngày đẹp trời mấy tháng trước, Phụng ca đỏ mặt nói với tôi: “Tôi nợ cô.” Tôi không hiểu sao lại nhớ về bộ quần áo màu đỏ thêu hoa, về chiếc mặt nạ màu sứ trắng, cả chén thịt viên mà rất lâu trước kia, anh ta từng vì tôi chuẩn bị.


Sau này Tuệ Gia dùng giọng đều đều kể lại tình cảnh lúc anh ta chạy đến, lúc đó tôi chỉ còn một nửa cái mạng mà thôi. Bản thân tôi chỉ nhớ lúc áp lực trên cơ thể biến mất, bởi có kẻ đã kéo Phụng ca đi, tôi rơi vào một vòng tay vững chãi. Khi tôi yếu ớt ngoái đầu, cảnh nhìn thấy lúc ấy là một người mặc áo tổng quản màu xanh bê bết máu. Khuôn mặt người đó bị cào nát, lồng ngực cũng tan hoác, chỗ lẽ ra là trái tim giờ chỉ có một đống máu thịt bầy nhầy.


Tình hình lúc đó vô cùng hỗn loạn, tiếng kêu la vang vọng khắp nơi. Có người thì thầm vào tai tôi: “Bệ hạ vẫn ổn, bệ hạ vẫn ổn…” Thế nhưng Phụng ca của tôi lại không may mắn như vậy. Ngay cả khi chìm vào hôn mê, tôi dường như vẫn thấy khuôn mặt đầy máu của anh đang mỉm cười với mình. Tôi tự nhận là một thần tiên đã từng kinh qua chiến trận, từng tiêu diệt rất nhiều ma thú, từng ôm trong tay thân xác đồng đội, thế nhưng hình ảnh về cái ch.ết của Phụng ca ở cõi trần vẫn luôn ám ảnh tôi về sau này.






Truyện liên quan