Chương 15
Thuở còn nhỏ, tôi từng vô tình nghe giọng mẹ mình thỏ thẻ với đấng lang quân của bà rằng: “…Nghe nói một vạn năm trước khi gặp em, chàng mới tỉnh dậy từ giấc ngủ vạn năm? Một lần chàng ngủ lâu như vậy, lúc thức dậy có cảm khác gì không?” Cha tôi lúc ấy trầm ngâm một lát, sau đó vừa cất tiếng cười trầm thấp vừa nói: “Lúc thức dậy ư? Giống như mới được sinh ra, phải mất một lúc sau mới nhớ ra mình là một con rồng!” Mẹ tôi cũng bật cười theo, sau đó lẩm bẩm: “Hèn gì, Thiên Long Hậu đứng ở ngoài hang động gọi lâu như vậy, mới nghe tiếng chàng trả lời. Đừng quên trước giờ chàng không phải là người lạnh lùng đến thế…”
Tôi chưa bao giờ rơi vào thứ gọi là giấc ngủ vạn năm, thế nhưng cảm giác choáng váng lúc thức dậy quả thật đúng như lời cha tôi từng miêu tả. Sau một hồi trân trối nhìn lên khoảng không phía trên đầu, tôi mới nhận ra bản thân đang ở trong một động băng khổng lồ.
Tôi nhớ ra vì chữa trị cho vết bỏng trên người tôi, trước đây cậu Hồ Nhạn đã phải dùng kha khá công lực vào Thuật Ngưng Băng để tạo ra động băng này. Hơn nữa cậu còn chai mặt đến chỗ Băng Sơn mượn về một chiếc quan tài băng ngàn năm, hiện tại cũng là chỗ tôi đang nằm.
Tôi vừa bò ra khỏi quan quan tài liền lập tức sờ mó thân thể mình một lượt. Kết quả thật sự khiến tôi hài lòng. Hiện tại tay chân tôi hoàn toàn lành lặn, gân xương linh hoạt khỏe khoắn, ngay cả da mặt còn có phần mịn màng hơn xưa.
Sau một hồi thầm tâng bốc tay nghề của ông Thiềm tới chín tầng mây, tôi bắt đầu ngưng thần kiếm tr.a pháp lực của bản thân. Có lẽ vì lần lịch kiếp vừa rồi, pháp lực của tôi lại tăng thêm một bậc.
Tôi cảm thấy sự hài lòng chỉ có thể tăng chứ không giảm.
Phía vách động trước mặt đặt một chiếc bàn băng, trên đó có chén thuốc Vong Tình được lấy từ Vong Xuyên của cõi u minh. Thần tiên sau khi lịch kiếp đều dùng thứ này để gột rửa những cảm xúc phàm trần không nên có, nghe nói những kẻ từng bỏ qua bước này đều gặp trắc trở trong tu luyện, có vị còn ngày ngày ăn ngủ không yên. Vì thế đối với người đã chuẩn bị sẵn chén thuốc này, tình cảm mến yêu của tôi lập tức tăng thêm một bậc.
Sau khi lại dành thêm chút thời gian thầm tâng bốc sự chu đáo của cậu ruột Hồ Nhạn (thật ra là tôi mới tỉnh dậy nên suy nghĩ còn chậm chạp), tôi ngửi ngửi chén thuốc Vong Tình rồi uống cạn. Tôi vừa đặt chiếc chén không xuống thì có tiếng lẹt xẹt từ phía cửa động vọng lại, một người áo trắng vô cùng tuấn lãng đang đạp băng bước vào động, khuôn mặt có chút đăm chiêu.
Người đó nhìn thấy tôi thì giật mình, ngay sau đó vừa đưa mắt về phía quan tài băng vừa lớn tiếng quát: “Là tiên tử chốn nào? Tại sao lại xâm phạm cấm địa Thanh Khâu?”
Câu quát này phát ra từ miệng người trước mặt khiến tôi có chút bất ngờ. Tôi chưa kịp mở miệng thì người đó đã chạy đến bên quan tài trống rỗng, ánh mắt nhìn tôi như trăm ngàn mũi tên đang đồng loạt phóng tới. “Khí tức trên người cô… cô đã làm gì Diệc Vũ rồi?!! Con bé đang ở đâu?”
Tiếng gầm của ông cậu Hồ Nhạn vọng vào vách hang động như sấm rền, suy nghĩ của tôi cũng theo đó mà nhanh thêm một chút. Tôi sửng sốt đáp: “Cậu… không nhận ra con sao?”
Lần này tới lượt cậu tôi ngẩn người. Thế nhưng cậu cũng nhanh chóng định thần lại, mày cau chặt đáp: “Cô bớt nói nhảm đi! Diệc Vũ của ta làm gì có khuôn mặt như cô chứ?”
Đến nước này, tôi chỉ biết ngơ ngác. Diệc Vũ tôi… làm gì có khuôn mặt như thế nào?
Cậu tôi nhanh nhẹn dùng một sợi dây vàng trói gô tôi lại, đoạn dữ tợn nói tiếp: “Cô không nói chuyện? Vậy ta để Hồ Vương xử lý cô! Diệc Vũ là cháu gái ông thương yêu nhất, nếu con bé có vấn đề gì, cô nhất định không thể sống.” Tôi vừa kinh ngạc vừa sung sướng hỏi: “Ông bà ngoại về rồi sao? Về từ khi nào vậy?” Thế nhưng cậu tôi dường như đã chịu đủ đả kích, cho nên lần này khinh thường không cất tiếng trả lời.
Cậu “áp giải” tôi ra khỏi động băng. Hiện tại vừa qua giữa trưa một chút, mấy gợn mây trời thong thả đùa giỡn giữa vòm trời xanh mượt. Xa xa trước cửa động là một hồ nước, tôi kiên quyết dừng lại ngó xuống mặt hồ.
Cái bóng mà tôi vừa nhìn thấy khiến tôi suýt nữa cắm đầu xuống mặt nước. Lúc vừa kịp bình tĩnh lại, đã có rất nhiều giả thuyết chạy loạn trong đầu tôi. Tôi bị hoán đổi thân xác với tiên nữ khác? Không thể, tôi không hề cảm nhận được khí tức xa lạ trên cơ thể mình. Chẳng lẽ ông Thiềm thay đổi khuôn mặt cho tôi? Cũng không đúng, nếu vậy thì tại sao cậu tôi không mảy may hay biết? Hay là tôi đang nằm mơ? Chẳng lẽ, vốn dĩ tôi chưa từng tỉnh dậy sau khi lịch kiếp?
Tôi quyết định rằng bản thân đang nằm mơ, bởi thứ tôi nhìn thấy dưới mặt nước chẳng những không phải khuôn mặt của tôi, mà còn là một dung nhan vô cùng họa thủy. Nếu nói người con gái dưới nước mỹ miều, đôi mày của nàng hơi chếch lên ẩn chứa anh khí. Nếu nói ánh mắt nàng đa tình, khóe môi hơi mím lại của nàng ẩn chứa lạnh lùng. Nếu nói nàng đẹp sắc sảo, gò má hơi phúng phính của nàng để lộ chút nét trẻ con. Tôi xin mạn phép không miêu tả chi tiết khuôn mặt này, một là vì tôi quá choáng váng, hai là vì tôi không biết dùng từ nào để hình dung. Tôi chỉ biết rằng cõi tiên này không thể nào có thiếu nữ xinh đẹp như thế, ngay cả cô gái tôi lúc nhỏ từng nhìn thấy tại rừng Long Đề ở cõi ma cũng chưa thể sánh bằng.
Cậu Hồ Nhạn thấy tôi đứng bất động thì mở miệng định quở trách, không ngờ ngay lúc đó chợt vọng đến mấy tiếng nói cười khách sáo làm cậu giật mình. Một nhóm bốn người đang thong thả bước tới, tôi vui mừng nhận ra trong đó có ông bà ngoại xinh đẹp của mình. Hai vị còn lại lần lượt là ông Thiềm tốt bụng và lão Ti Mệnh ăn mặc vô cùng sặc sỡ.
Từ hai trăm năm trước tôi đã không được gặp ông bà ngoại, không khó hiểu vì sao lúc nhìn thấy hai người, khóe mắt tôi liền trở nên cay xè. Thuở cha mẹ tôi còn ở cõi tiên, ông bà đã dành rất nhiều tình thương cho tôi. Từ ngày mẹ tôi bày tỏ dự định theo cha tôi rời đi, hai người cũng bắt đầu đi thăm thú các cõi. Thời gian sau ông bà trở về, tôi đã thành con nuôi Thiên Long tộc. Vì lúc đó tôi còn trẻ con, đã quen hưởng thụ cuộc sống xa hoa khác xa động Hồ ly, cho nên khi ông bà ngỏ ý đón tôi về, tôi cũng cố chấp từ chối. Sau đó cứ mỗi một trăm năm, ông bà tôi đều dành một quãng thời gian nho nhỏ để chu du khắp bốn phương, lần gần nhất đến tận hai trăm năm vẫn chưa trở về. Vì pháp lực của ông bà hết sức cao cường, chúng tôi cũng không nghĩ tới chuyện xấu nhất, chỉ cho là hai người đi lạc ở đâu đó. Dù vậy cũng khiến cậu tôi quản lý Thanh Khâu vô cùng khổ sở, còn sai người đi tìm hai vị ở khắp nơi nhưng không có kết quả. Tình cờ là trong hai trăm năm ông bà vắng mặt đó, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, trong đó có chiến tranh Tiên – Ma, cái ch.ết của các Ma Vương, việc tôi bị nhốt vào Hỏa Ngục, cùng lần lịch kiếp bất đắc dĩ vừa rồi.
Ông bà ngoại tôi vừa nhìn thấy tôi và cậu liền trưng ra vẻ mặt sửng sốt. Ti Mệnh trợn mắt hỏi: “Cháu là Diệp Vũ đó sao?” Tôi liền gật đầu lia lịa, ông ngoại vội vung tay làm cho đám dây trói biến mất, đoạn quay sang cậu tôi cười nói: “Tất cả là hiểu lầm thôi.” Chỉ vài giây sau, tôi bị che kín giữa nhóm người, bà ngọai ôm chầm lấy tôi, xúc động nói: “Cháu ngoan của bà, khổ sở cho cháu rồi!”
Trong khi đó cậu tôi Hồ Nhạn vô cùng bối rối: “Thế này là thế nào?”
Ông Thiềm vừa vuốt chòm râu thưa vừa tủm tỉm nói: “Việc này, Hồ Nhạn tiên tử cậu phải hỏi Ti Mệnh rồi.” Dáng vẻ của ông Thiềm trưng ra sự đắc ý không che giấu, như thể ông hết sức tự hào vì chẳng chữa cho tôi lành lặn không còn vết sẹo nào, mà hiện tại còn trở nên xinh đẹp bội lần so với trước đây.
Lão Ti Mệnh thở một hơi dài: “Để nói rõ chuyện này, phải quay lại gần một vạn năm trước. Lúc đó tiểu tiên tử còn nhỏ, Tử Ly tiên tử (mẹ Diệp Vũ – tác giả) có từng hỏi ta về chỗ ở của thần Phượng Hoàng…”
Ông ngoại tôi chợt nói: “Đây là một câu chuyện dài, làm gì có lẽ để mọi người cùng đứng nói chuyện như thế? Nào nào, bên kia hồ có một bộ bàn ghế thoải mái, chúng ta hãy cùng qua đó vừa nghe chuyện vừa nhấp vài ngụm trà tiên….”
Lão Ti Mệnh hào sảng cười: “Lão hồ ly ông đã lâu không gặp, tính nết vẫn kiểu cách như xưa…” Thế nhưng lão lại là người dẫn đầu hướng đến phía bên kia bờ hồ.
Sau khi mọi người bị ông tôi lùa vào ghế, câu chuyện của Ti Mệnh lại bắt đầu. Đại khái, trước đây mẹ tôi vì sợ số phận tôi không tốt nên đã cầu xin thần Phượng Hoàng làm một cái chú phong ấn dung nhan thật cho tôi. Lão Ti Mệnh đoán sau lần bị thương suýt ch.ết vừa rồi, phong ấn trên mặt tôi cũng theo đó mà bị phá vỡ, tôi mới lấy lại được diện mạo của mình…
Mọi người nghe xong thì không khỏi kinh ngạc, bản thân tôi cảm thấy câu chuyện này rất quen… Sau một hồi khổ sở lục lọi đám ký ức rối như tơ vò của mình, tôi cũng nhớ ra một câu chuyện xưa. Nói đúng hơn, thứ tôi nhớ ra là phiên bản chính xác so với câu chuyện của lão Ti Mệnh.
Thuở tôi còn là một cô nhóc bé tí, mẹ tôi theo lời chỉ điểm của lão Ti Mệnh mà dẫn tôi tới Phượng Sơn, vốn là nơi say ngủ của thần Phượng Hoàng. Nghe nói từ lúc trời đất được Phụ Thần kiến tạo, thần Phượng Hoàng đã là con chim nhỏ luôn quấn quít bên Ngài. Sau này thần Phượng Hoàng cũng có Tộc của riêng mình, giống loài của ông được trọng vọng là loài chim thông tuệ nhất, cao quý nhất, vẫn được muôn loài chim kính ngưỡng. Còn ông, dĩ nhiên được tôn thành vị thần tối cao trong tộc của mình, tính ra tuổi còn lớn hơn cha tôi hàng vạn năm. Vậy mà, trong khi cha tôi đã lấy vợ sinh con, sở thích lớn nhất của vị thần này là một mình lăn qua lăn lại trong cái tổ vàng bí mật của mình ở Phượng Sơn. Từ ngày Phụ Thần về Hư Vô, ông cũng liên tục ngủ vùi mấy vạn năm qua, đôi lúc thức dậy để giải quyết chuyện cấp bách trong tộc cũng chỉ gói gọn một vài ngày ngắn ngủi. Lần gần nhất ông tỉnh dậy, như mọi khi muôn loài chim cùng cất cao tiếng hót, Ti Mệnh theo đó mà báo tin cho người mẹ đáng kính của tôi. Thế nên mới có chuyện mẹ bí mật dắt tôi tới Phượng Sơn.
Nói về chuyện vì sao mẹ tôi lại giấu cha dẫn tôi tới nơi này, phải nói về một hồi ký ức đầy khổ tâm của bà.
Mẹ tôi trước khi đầu thai làm công chúa Thanh Khâu, linh hồn từng là một vị nữ thần cực kỳ xinh đẹp. Không biết có phải vì vị nữ thần này quá xinh đẹp, mà số phận của bà về sau hết sức bi đát. Bà từng âm thầm cho rằng nếu không may mắn gặp được cha tôi lúc cuối đời, số phận của bà lúc đó sẽ còn thê thảm hơn. Dù bà lấy ông làm chồng đã là việc sau khi chuyển thế làm công chúa hồ tiên, thế nhưng chuyện cũ giống như vết sẹo trong lòng bà, mỗi lần nghĩ tới con gái mình rất có thể sẽ mang số phận tương tự thì lòng càng đau nhói.
Dĩ nhiên, tôi không tự kỷ tới mức tự khen mình xinh đẹp tới nỗi mẹ tôi sợ tôi mang phận long đong. Thế nhưng tấm lòng của mẹ tôi lúc đó, thà đánh nhầm còn hơn bỏ sót, mà thần Phượng Hoàng lại là một kẻ rất giỏi về bùa chú thay đổi diện mạo của thần tiên.
Thần Phượng Hoàng này trong ấn tượng của tôi là một đống lông vũ vừa kiêu kỳ vừa chói mắt. Thoạt đầu ông không muốn giúp, tuy nhiên vì được lời nhờ vả của ông Ti Mệnh vốn là một tộc nhân tận tụy lại có nhiều tiếng nói trong tộc mình, ông mới miễn cưỡng chịu gặp mẹ con tôi.
Thế nhưng thứ ông làm sau đó, không phải là niệm chú làm thay đổi khuôn mặt của tôi hoàn toàn như lời thỉnh cầu của mẹ, mà là đặt lên đó một lời nguyền.
Tại sao đó không phải một câu chú bình thường mà là một lời nguyền? Theo tôi nhớ, tất cả xuất phát từ lời nói vô tâm của đứa nhỏ quen được cưng chìu là tôi lúc đó: “Mẹ à, ông thần này ăn mặc thật là lòe loẹt.” Ông thần lòe loẹt trước mặt mỉm cười với tôi vô cùng từ ái, tiếng nói như sấm lại vọng lên bốn phía: “Cô bé, ăn mặt rực rỡ đối với loài chim chúng ta là một cách chứng tỏ giá trị của bản thân. Con không biết vẻ bề ngoài rất quan trọng sao?” Tôi bĩu môi không cho là phải, ông liền nói: “Vậy ta cho con suy nghĩ kỹ, giữa bề ngoài không bắt mắt và bề ngoài xinh đẹp, số phận thay đổi như thế nào!”
Điều tôi biết sau đó, là mẹ tôi hoảng hốt ré lên. Tiếng cười của thần Phượng Hoàng vang lên sang sảng khắp hang đông, đống lông vũ lóa mắt cùng bóng dáng của ông đã biến mất tự lúc nào.
Mẹ tôi dùng hai tay ôm chặt lấy mặt tôi, mếu máo nói: “Như thế nào đây, cha con mà nhìn thấy con như vậy sẽ mắng mẹ ch.ết mất.” Mẹ hóa ra một cái gương cho tôi xem, tôi mới nhìn thấy khuôn mặt vô cùng đáng yêu của mình đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó chỉ là một vùng da trắng phẳng lặng. Lần này, đến lượt tôi khóc ầm lên.
Không biết cha tôi dùng cách nào, không ai mảy may hay biết gương mặt tầm thường từ nhỏ đến lớn của tôi thật ra chỉ là một chiếc mặt nạ do ông nặn ra dưới sự giám sát sít sao của mẹ tôi. Trước đó ông không hề trách mắng mẹ tôi đã khiến cho khuôn mặt tôi biến mất, chỉ dịu dàng cảm thán rằng trong nhà tôi vậy mà xuất hiện thêm một bé con vô diện loài tiên. Anh trai Minh Tư sợ tôi lo lắng, cũng xoa đầu tôi bảo rằng khuôn mặt mới cũng rất đáng yêu. Sau đó chúng tôi vẫn tiếp tục cuộc sống thần tiên của mình, chuyện khuôn mặt của tôi cứ như vậy mà chìm vào dĩ vãng.
Những người nhà của tôi không biết rằng, cho tới mấy năm sau khi gặp thần Phượng Hoàng, thỉnh thoảng trong giấc mơ của tôi sẽ văng vẳng mấy lời ngâm nga:
Một người bỏ rơi nàng
Một người lừa dối nàng
Một người ch.ết vì nàng
Một người yêu thương nàng
Gặp được bốn người đó
Nàng mới tìm được mình.
Bỏ qua vần điệu không mấy suông sẻ của bài hát (có lẽ là do sáng tác vội trong lúc tùy hứng), tôi cho rằng đó là cách thần Phượng Hoàng đang lăn qua lăn lại trong tổ chim kia nhắc nhở tôi về lời nguyền của ông.
Bản thân tôi gần một vạn năm sau cũng quên mất câu chuyện này, thế nhưng lúc đi lịch kiếp, tôi khăng khăng mong muốn Diêm Vương tạo cho mình một thân xác vô diện. Tôi cho rằng trong tiềm thức, tôi luôn mong muốn được sống đúng với bản chất của mình.
Quay trở lại thời điểm hiện tại, khuôn mặt mới khiến tôi vừa không quen vừa có chút bất an. Thế nhưng tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai về lời nguyền đi kèm với nó, tôi cũng dự định sẽ chôn giấu bí mật này cho đến khi xuống mồ.
Có lẽ vì biểu cảm trên mặt tôi đầy phiền muộn, ông ngoại vỗ lên vai tôi nói: “Diệc Vũ à, con cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa. Dù thể nào mọi chuyện đều đã qua rồi.” Cậu tôi lúc này đã hiểu rõ mọi chuyện, lại dường như lại không để ý lắm tới việc gương mặt tôi đã thay đổi, vừa dùng tay áo chấm nước mắt vừa nói: “Cháu gái, hiện tại con không cần sợ hãi nữa, chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ con.”
Ti Mệnh ngồi một chút thì lấy lý do bận việc mà rời đi, ông Thiềm dặn dò tôi giữ gìn sức khỏe rồi cũng về cõi U Minh lắm sự vụ cần giải quyết của mình. Chỉ còn lại bốn người trong nhà, ông ngoại tôi chợt nói: “Phải rồi, mấy tháng trước, chúng ta đã gặp Mộng Hoa.”
Dì Mộng Hoa từng là người hầu đi theo mẹ tôi, lại được mẹ tôi xem như em gái. Thật ra, dì giống như chị cả của Minh Tư và tôi hơn là người hầu (dì khăng khăng gọi mẹ tôi là “chủ nhân”, mẹ tôi từng ngỏ ý nhận làm em gái nuôi nhưng dì ấy không chịu). Dì Mộng Hoa thuộc loài yêu, thế nhưng khác với dì Tiểu Cầm, dì Mộng Hoa rất kiệm lời, hành tung cũng bí ẩn. Dì vẫn luôn theo sát cha mẹ tôi, lúc hai người đến thế giới khác, dì cũng đột ngột biến mất. Mọi người đều nghĩ dì đã theo cha mẹ, thế nhưng theo lời ông bà tôi kể, chẳng lẽ hiện tại dì vẫn còn quanh quẩn ở cõi tiên?
Lúc này khuôn mặt cậu tôi chợt trở nên trắng bệch. Cậu lắp bắp hỏi: “Nàng…chẳng phải nàng đã theo tỷ tỷ rồi sao? Hiện tại… nàng đang ở đâu? Nàng như thế nào?”
Ông lắc đầu: “Lúc đó chúng ta cũng chỉ gặp thoáng qua, ta vừa gọi thì nó đã quay đầu đi mất. Lúc đó ta và mẹ con bị lạc ở dãy núi Quỷ Cư ở phương bắc đã một trăm mấy mươi năm. Trước đây nghe nói nơi này thường có tiếng quỷ rít gào, chúng ta mới đến nhìn thử. Không ngờ vào rồi thì đường ra bị bịt mất, đi mãi cũng không tìm được đường. Chúng ta quanh quẩn trong dãy Quỷ Cư ngần ấy thời gian, mới phát hiện ra nơi này mù mịt chướng khí, ma thú sinh sôi thành đàn. Bản thân địa phương đó như có linh tính, nó quả quyết phải bắt nhốt bằng được chúng ta. Chúng ta không ngừng đánh nhau với ma thú một trăm mấy mươi năm, sau đó có một cánh cổng trời dẫn lỗi, chúng ta theo đó leo ra, thì thấy Mộng Hoa đứng cạnh mép cổng. Dường như cánh cống đó là con bé mở cho chúng ta, thế nhưng ta gọi thế nào nó cũng không quay lại. Vì chúng ta vội vã quay lại Thanh Khâu, cũng không biết con bé bây giờ ở chốn nào…”
Cậu tôi thẫn thờ gật đầu, ánh mắt dõi ra phía bờ hồ, không nói chuyện thêm nữa. Tôi đoán là vì giữa cậu và dì Mộng Hoa từng có một đoạn tình cảm thanh mai trúc mã, do mọi chuyện xảy ra lúc tôi còn bé tí nên cũng không nhớ rõ ràng. Thế nhưng trông sắc mặt cậu, dường như sau hàng vạn năm vật đổi sao dời, hình bóng người con gái tên là Mộng Hoa vẫn còn khắc sâu trong tim.
Không khí chỉ trầm xuống một lúc, bốn người chúng tôi lại không ngừng thay phiên nhau kể lại những chuyện đã trải qua mấy trăm năm qua. Tôi thấm thía việc gặp lại người thân sau bao ngày xa cách quả thật là cảm giác tuyệt vời nhất thế gian. Sau một lúc kết nối mấy câu chuyện vụn vặt, tôi mới biết thật ra ông bà ngoại mới quay về chưa đầy một tháng trước đó, trên quãng đường đi của hai người cũng kinh qua rất nhiều chông gai. Thế mà giọng kể của ông bà vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có sự nhẹ nhõm, như thể những khó khăn đó chỉ là câu chuyện qua đường. Tôi nhìn lại mình, hóa ra những đau khổ của tôi cũng chẳng đáng sợ như tôi đã nghĩ. Một đứa bé đứt tay cho rằng chảy máu là việc ghê gớm, thế nhưng đối với người lớn, cũng chỉ là một cái đứt tay mà thôi.
Tôi chợt nhận ra rằng lời anh trai Minh Tư từng nói trước đây không hẳn là lời khoác lác. Chịu đựng gian khổ là cách để người ta trưởng thành.
Khác với ông bà, cậu tôi tính theo tuổi thần tiên lại chưa phải là một ông chú trung niên. Đến lượt nói của mình, cậu ủ rũ than thở rằng một mình giải quyết chuyện trong tộc đã mệt mỏi, còn phải gánh thêm việc chống đỡ những tộc nhân bên ngoài đến sinh sự, thật sự vất vả lắm thay. Cũng may ông bà tôi về kịp, nếu không e rằng cậu sẽ thành một cái xác khô, phỏng chừng còn khô hơn Ma Cốt nữa.
Tôi hỏi: “Ma Cốt là gì?”
Ông ngoại dùng giọng chậm rãi mà rằng: “Ba vạn năm trước Ma Thần đại chiến với Lão Thái thần quân, hai bên cùng tử trận, nghe nói lúc đó mây đen vầng vũ, xác của Ma Thần rơi xuống thành một bộ xương đen. Người của cõi ma sợ hãi đầu hàng cõi trời, đem bộ xương này về chôn. Vì là xương của Ma Thần nên gọi là Ma Cốt. Sau này cũng chẳng còn ai nhớ tới, thứ gọi là Ma Cốt kia đã mất tích từ lâu.”
Ông quay sang hỏi cậu: “Chuyện của ba vạn năm trước, con còn mang ra để nói làm gì?”
Cậu tôi thở dài thườn thượt: “Cha có điều không biết, thời gian lúc Diệc Vũ còn hôn mê, người của Thiên Long tộc mấy lần đến hỏi tung tích của Ma Cốt, khăng khăng đòi gặp Diệc Vũ để tr.a rõ sự tình. Ma Cốt chẳng phải ở dưới đất cõi ma sao, cớ gì phải chạy đến đây mà hỏi chứ? Con hỏi ngược lại thì bọn họ ú ớ, như có điều giấu giếm chi đó. Một mặt con cũng cật lực giấu diếm chuyện Diệc Vũ xuống trần lịch kiếp, không muốn bị họ làm khó, thế mà cũng không yên ổn!”
Cậu tôi bóp trán nói tiếp: “Dùng dằng nhất phải kể đến bọn tay sai của thằng nhóc Thiên Long thái tử. Đừng quên Diệc Vũ nhà ta bỏ ra bao công sức chống đỡ cho cõi trời, thế mà một mình thằng nhóc đó nhận hết công lao! Hừ, đã vậy nó còn không vác mặt đến thăm con bé, toàn phái đến mấy tên tay sai vừa xấu xí vừa thối mồm, mở miệng chỉ có ‘Ma Cốt’ ở đâu… hại Hồ Nhạn này bị hai chữ ‘Ma Cốt’ ám ảnh mất rồi.”
Tôi bật cười trước cách nói dí dỏm của cậu, thế nhưng ông bà tôi không cảm thấy vui vẻ như vậy. Khuôn mặt ông ngoại tôi trầm xuống, còn bà ngoại tôi thì kích động vỗ mạnh lên bàn, nghiến răng nói: “Từ trước Thanh Khâu vẫn luôn cư xử phải phép, Thiên Long tộc cớ gì lại bức bách chúng ta như vậy? Bọn họ nghĩ chúng ta dễ ức hϊế͙p͙ như thế sao?”
Tôi nắm tay bà nói: “Dù gì cũng một phần do con vừa dại dột vừa hiếu thắng, ông bà cũng không nên quá đau lòng.” Bà tôi cười méo xệch mà rằng: “Cháu gái của bà, con quả là đứa trẻ rộng lượng. Thế nhưng con còn nhỏ nên chưa hiểu, việc này không chỉ liên quan tới con, mà còn là thể diện của Thanh Khâu chúng ta. Dù thế nào đi nữa, vài ngày tới ông bà cũng phải đến Thiên Long Thần Điện một chuyến, không thể để bọn họ ức hϊế͙p͙ như thế được.”
Đến lượt ông ngoại tôi thở dài: “Cũng tại chúng ta thường xuyên vắng mặt, để Hồ Nhạn và Diệc Vũ các con chịu ấm ức rồi.”
Bốn người chúng tôi ở bên nhau quyến luyến không rời. Tới khi câu chuyện tàn hết, muốn ngàn ánh sao sáng giăng cao giữa trời, ông ngoại tôi mới tuyên bố giải tán, vì ai cũng mệt mỏi nên đều về phòng nghỉ ngơi.
Căn phòng tôi ở hiện tại từng là nơi mẹ ở trước khi lấy chồng, ngay cạnh giường có một chiếc cửa sổ rộng hướng ra bên ngoài. Vì đã ngủ rất nhiều trước đó, tôi nằm trên giường trằn trọc ngắm sao, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những chuyện đã qua.
Trong đó, điều tôi để tâm nhất vẫn là lời nguyền của thần Phượng Hoàng được hóa giải như thế nào.
~~ Hết chương 15 ~~
Lời tác giả: Tôi viết câu chuyện về cô gái tên Vô Diện, cũng là viết cho tôi và bất kỳ cô gái nào đọc câu chuyện của tôi.
Trong cuộc đời của bạn sẽ gặp những người đàn ông như Vô Diện đã gặp: có người bỏ rơi bạn, có người lừa dối bạn, có người hi sinh cho bạn (nhưng bạn không yêu), và có người yêu bạn và nhận được tình cảm của bạn.
Vô Diện của tôi có một đoạn thời gian tổn thương, tuyệt vọng, thậm chí tự khép kín bản thân, thà làm một người ích kỷ. Thế nhưng cô ấy đã vượt qua, cô ấy tìm được vẻ đẹp của mình cả về hình thức lẫn tâm hồn, tìm được niềm an ủi bên gia đình, thậm chí nhận ra "đau khổ là để trưởng thành".
Đối với những cô gái đã trưởng thành, đã quá hiểu đời, đôi dòng tâm sự này có lẽ hơi thừa thải. Thế nhưng đối với những cô gái mới lớn, tôi mong các bạn hiểu rằng: con gái vẫn luôn được gán ghép là sinh vật yếu đuối và cần được yêu thương, thế nhưng thật ra mạnh mẽ và tự yêu thương bản thân mới là phẩm chất mà chúng ta cần theo đuổi. Về cuối câu chuyện, các bạn sẽ nhận ra rằng Vô Diện nhận được những thứ xứng đáng với mình, mặc dù khái niệm "xứng đáng" cũng còn tùy vào suy nghĩ của mỗi người. Hơn nữa tôi năng lực viết của tôi không quá cao thâm, tôi chỉ dành chút thời gian rảnh để viết một câu chuyện ngôn tình không quá "bánh bèo".
Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện của Tuyết Tâm cho tới hiện tại, tác giả dong dài vậy thôi chứ truyện chưa hết đâu, còn nhiều chương lắm lắm ...