Chương 4
“Anh không được tới đây không được tới!” Tôi quơ múa túi xách trong tay, đánh lên người hắn.
Đối mặt với tôi cơ hồ là giương nanh múa vuốt, người đàn ông kinh khủng nhíu lông mày, cảnh hoàng tàn khắp nơi trên mặt càng lộ vẻ kinh khủng.
“Cô làm gì vậy?!” Hắn hét lớn một tiếng, giống như muốn làm thủng màng nhĩ của tôi. Mắt của tôi phiếm lệ, cũng dùng âm lượng đồng dạng quát: “Anh dám động tôi một cái, tôi nhất định báo cảnh sát bắt anh! Tôi sẽ không im lặng nhận thiệt thòi đâu đấy!”
Lời của tôi còn chưa nói hết, biến thái người đàn ông biến thái đã thân thủ nhanh nhẹn đem đôi tay tôi tóm chặt lấy, mà hai chân của hắn đã kẹp chặt chân đá của tôi. Tôi hoảng hốt, phát hiện mình lấy một loại tư thế cực kỳ mập mờ bị hắn vòng trong ngực, giọng hắn khàn khàn dán lỗ tôii của tôi vang lên: “Báo cảnh sát? Tôi chính là cảnh sát!”
Xong rồi! Nước mắt làm mờ hai mắt của tôi, cái người biến thái này đã bắt đầu nghĩ mình là cảnh sát! Tôi vội vàng nói: “Tôi không phải ăn trộm, anh buông tôi ra!” Đáng ch.ết! Sao ngoài ngõ hẻm này, lúc này tại sao không có một người đi ngang qua?
Không ngờ người đàn ông biến thái trầm trầm cười, dừng một chút lại nói: “Cô và người đàn ông kia quan hệ thế nào?”
“Người nào. . . . . . Người người đàn ông nào?” Hắn đem tôi nghĩ thành vị bạn gái phản bội của hắn sao? Rất nhiều biến thái cũng nghĩ vậy! Tôi vội vàng bổ sung: “Cuộc sống của tôi rất chừng mực!”
Người đàn ông biến thái vừa cười, nói: “. . . . . . người đàn ông mới vừa rồi trong Stôirbucks nói chuyện với cô —— Lý Minh.” Ánh mắt lại càng phát âm lãnh. Giống như —— giống như ánh mắt thấy người yêu hồng hạnh vượt tường. . . . . . Nhưng tôi không biết người đàn ông biến thái này nha. . . . . .
“Anh ấy? Tôi chỉ là xem mắt với hắn thôi!” Trong đầu tôi chợt lóe lên suy nghĩ, đột nhiên trợn to hai mắt, kích động nói, “Anh thích anh ấy? Tôi có thể thối lui! Anh không cần tổn thương tôi! Tôi bảo đảm! Hôm nay lần đầu tiên tôi gặp hắn, hắn còn chưa động lòng với tôi!” Trong lòng tôi than thở, trên thế giới này gay đã đầy đất! Thế nào bị tôi xem mắt đụng phải một đôi đây? Hơn nữa một người trong đó còn là biến thái!
Có phải tôi nhìn lầm hay không, người đàn ông biến thái trước mắt khóe miệng hình như co quắp, nhưng lại buông tôi ra, sắc mặt rất cổ quái nhìn tôi.
Tôi đây tay chân lấy lại tự do cũng không dám tự tiện nhúc nhích, bởi vì tốc độ và hơi sức của hắn hơn xa tôi. Nhưng mà hắn hiện tại cảm xúc có phải bình tĩnh lại hay không? Trong lòng khẽ vui vẻ, lại phát hiện tay của hắn chậm rãi để vào ngực tìm kiếm.
Bởi vì la to nói lớn nửa ngày, cổ họng tôi có chút khô khốc rồi, nhưng động tác bây giờ của hắn—— rất giống đang rút súng.
“Anh. . . . . . Anh không cần làm loạn! Giết ch.ết tôi rồi không có ích lợi gì!” Tôi không biết dũng khí từ đâu tới, đột nhiên đem đôi tay đưa tới, tóm chặt lấy tay của hắn, hắn hiển nhiên bị tôi đột nhiên dũng cảm cử động dọa ngã, tay vẫn để trong ngực.
“Hắn mới là đối tượng hẹn hò của cô —— Lý Minh!” Sau lưng chợt vang lên một giọng nam, mang theo vài tia hài hước.
Tôi hoảng sợ quay đầu lại, lại thấy người đàn ông trẻ tuổi mặc cảnh phục mỉm cười đứng sau lưng hai người chúng tôi.
Cảnh sát? Cảnh sát! Tâm trạng của tôi mừng rỡ, tự động coi thường lời nói của anh cảnh sát, như nhặt được đại xá rút hai tay về, đang muốn chạy đến trong ngực của anh cảnh sát, cũng không chú ý nghiêng mắt nhìn thấy người đàn ông biến thái đã từ trong lòng lấy ra một vật.
Nhất thời như bị sét đánh trúng đứng tại chỗ!
Cái vật kia, rõ ràng là thẻ cảnh sát, trên đó viết tên màu xanh đen: Lý Minh.
“Anh ấy tên là Lý Minh, là đối tượng hẹn hò của cô!” Viên cảnh sát sau lưng lần nữa khẳng định nói.
Tôi thật sự không rõ tình huống hiện tại! Người đàn ông biến thái trước mặt, là đối tượng hẹn hò của tôi? Vậy trai đẹp Lý Minh ở Stôirbucks lúc nãy, là ai?
Không! Không thể nào! Người đàn ông biến thái trước mắt này, nhất định không phải được xưng đối tưỡng kết hôn “Duyệt qua vô số người” mà bác gái Vương nhận định, không phải chồng của tôi!