Chương 28
Tầm mắt mông lung lúc sáng lúc tối, tuy rằng không biết chính mình vì sao ở đây, nhưng lại không hề hoảng hốt, ngay cả cái ch.ết cũng không còn thấy e ngại thì cậu còn có thể sợ hãi điều gì nữa?
“Vân Hi, cậu thấy thế nào.”
Thanh âm quen thuộc mang theo nồng đậm lo lắng, ngữ điệu ôn nhu cũng nháy mắt vuốt ve tâm tư nhộn nhạo của Vân Hi “Hạo…… Nhiên.”
Giọng nói ấm ách mang theo âm luật đứt quãng, nghe vào trong tai chỉ còn đọng lại chua xót vô hạn, than nhẹ một tiếng, thay Vân Hi điều chỉnh giường cao lên chút ít, bưng cốc nước đặt bên cạnh đưa tới bên môi Vân Hi “Vân Hi, uống chút nước đi.”
Lân Hạo Nhiên nghiêng cốc, nhẹ nhấp một ngụm, nhắm mắt lại, cảm thụ dòng nước ấm áp làm thông thuận cổ họng đẩy lui cảm xúc không khỏe, Vân Hi mới một lần nữa mở đôi mắt dần dần lấy lại được sức sống.
“Cám ơn.” Thanh ấm mềm nhẹ còn mang theo chút khàn khàn, truyền vào đáy lòng vẫn như trước làm đảo lộn tâm tư.
Buông cốc nước trong tay, Lâm Hạo Nhiên tầm mắt bình ổn nhìn sâu vào trong đáy mắt Vân Hi “Vân Hi, cậu còn yêu Dịch Thần sao?”
Quay đầu, nhìn bình truyền dịch, một giọt một giọt tí tách chảy xuống, cố nuốt trôi nỗi niềm chua xót “Hạo Nhiên, tôi muốn yên lặng một mình.”
“…… Ân.”
Đứng lên, lấy ra một phong thư từ trong túi áo cùng một hộp gấm đỏ đặt trên giường “ Đây là Dịch Thần viết cho cậu…… Kỳ thật đối tượng hắn muốn kết hôn lần này là cậu.”
Bỏ lại những lời này, Lâm Hạo Nhiên đã đi ra khỏi phòng.
‘Đối tượng kết hôn’ những lời này như một quả bom làm cho tầm mắt Vân Hi dừng trên chiếc hộp gấm đỏ kia, có lẽ đã đoán được bên trong là vật gì nên nội tâm của Vân Hi càng hỗn đỗn không chịu được.
Cậu giờ cái gì cũng không muốn nghĩ tới, lừa gạt cùng bị lừa gạt đã quấy nhiều cậu suốt nhiều năm nay, đã phá hủy toàn bộ trái tim cậu, khiến cậu không muốn bước vào thế giới đó, cái thế giới vốn không thuộc về cậu.
Cạch……
Tiếng mở cửa mạnh mẽ làm cho tầm mắt như sương như ảo của Vân Hi chậm rãi chuyển dời, bỗng chốc rơi vào một cái ôm gắt gao ấm áp, hai mắt Vân Hi mới có một tia lóe sáng———.
“Minh…… Tuyên.”
“Ba ba.”
Không thể khắc chế nội tâm đang cuồn cuộn niềm nhung nhớ, Lục Minh Tuyên với khuôn mặt dần dần góc cạnh cùng những nét khôi ngô rõ rệt mang theo biểu tình căng thẳng bước nhanh tới, đột nhiên ý thức được thân thể phụ thân còn rất suy yếu, Minh Tuyên vội vàng nâng ba ba càng đậm vẻ gầy yếu trong ngực dậy “Thực xin lỗi! Có phải đã làm đau ba không.”
Một lúc lâu không phản ứng gì, khóe môi Vân Hi dần cong lên một nụ cười ấm nóng đầy ôn nhu, nhìn đứa con trước mắt đã trưởng thành hơn rất nhiều, trong mắt cậu dâng lên niềm vui mừng khôn xiết “Ba không sao….”
Nâng cổ tay vô lực, khẽ khàng vuốt tóc Minh Tuyên, khi chạm đến một vết sẹo mờ mờ, trên mặt Vân Hi ngập ngừng giây lát, trong mắt tràn đầy đau lòng vô hạn “Đau không?”
“Không đau.” Kéo tay phụ thân xuống, bao bọc bên trong lòng bàn tay khá lớn của mình “Con không cẩn thận va chạm một chút thôi, rất nhanh sẽ không có việc gì .”
Đứa nhỏ đã lớn tự nhiên sẽ biết giữ đúng mực, không hỏi nhiều, Vân Hi gật đầu “Ân.”
“Ba ba, lần này cùng con đến Mỹ đi, con có thể tiện chăm sóc cho ba.” Cứ nghĩ năng lực bản thân chưa đủ, nghĩ muốn bổ sung sức mạnh cho chính mình để bảo hộ phụ thân, nhưng lại quên mất khi mình không ở bên phụ thân, cha sẽ cô độc bất lực dường nào, sẽ phải chịu nhiều vất vả.
“Minh Tuyên…….”
Đầu nhẹ nhàng tựa trên bả vai của phụ thân “Ba, cùng con đi, con cái gì cũng đều biết hết.” Ngẩng đầu nhìn đôi mắt mở lớn của cha “……chẳng lẽ ba vẫn còn yêu cái người đàn ông đã hại ba phải chịu nhiều đau khổ như vậy sao.”
Vân Hi thời khắc này ngây dại, có lẽ bởi vì đứa con đã nói toạc hết tất cả những lớp ngụy trang mà cậu nhiều năm dựng lên cho trái tim….đúng vậy…cậu còn yêu người kia, vô luận hận cỡ nào, oán cỡ nào, cậu đều thương hắn…. Vì cái gì lại như vậy, cậu nên hận hắn, hận đến ch.ết mới đúng, chính hắn ta đã làm tan biến giấc mộng của cậu, đã tự tay xé bỏ hạnh phúc lưu lại trong lòng cậu, nhưng cậu lại vẫn thương hắn, không tự giác được mà nhớ nhung suy nghĩ tới hắn và cả yêu hắn……
Hai tay che lấy đầu đang đau đớn, vì cái gì vì cái gì, chẳng lẽ cậu thật sự yếu hèn như vậy, vẫn cứ ngây ngốc yêu thương nam nhân chỉ mang đến cho cậu sự bi thương kia, vì cái gì……
“Ba, ba làm sao vậy, ba ba.”
Nhìn mặt ba ba đã trở nên trắng bệch, bạc thần bị cắn chặt đến nỗi thâm tím, Lục Minh Tuyên lòng đầy lo lắng, tầm mắt dừng tại nút gọi khẩn cấp trên tường, vừa mới ấn vào cái nút kia thì người vọt vào đầu tiên không phải là bác sĩ mà lại là Đường Dịch Thần vốn dĩ vẫn luôn đứng canh ngoài cửa, hắn tiến lên ôm chặt Vân Hi vào trong ngực, tay không ngừng xoa nắn trán của cậu————-.
“Vân Hi không có việc gì, không có việc gì .” Không ngừng trấn an, khiến Vân Hi kích động trong lòng dần yên ổn, cùng lúc đó xuất hiện bác sĩ, thuần thục xem xét chuẩn đoán bệnh.
Tiêm cho Vân Hi một mũi thuốc an thần, nhìn người bệnh đã dần mê man, các bác sĩ mới chậm rãi rời khỏi phòng bệnh, căn phòng lại khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, nhưng đứng ở hai bên sườn giường bệnh, Lục Minh Tuyên cùng Đường Dịch Thần lại khiến cho bầu không khí trong phòng bệnh sặc mùi thuốc súng.
Tầm mắt hai người đồng dạng ôn nhu dừng trên người Lục Vân Hi, thấy người mình quan tâm đã không còn đáng ngại, ánh mắt song song mới nhìn vào đối phương, hơi thở mang theo sự băng giá, có một loại ảo giác đạo quang kiếm ảnh *.
(* Nguyên tác 刀光剑影 – đạo quang kiếm ảnh: cảnh tàn sát khốc liệt)
Mà theo đuôi bác sĩ bước vào, Lâm Hạo Nhiên chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, ngồi yên một bên trên sô pha, lẳng lặng chờ đợi Vân Hi tỉnh lại……