Chương 19
Kế hoạch luyện thuật Hợp Viên nhanh chóng được ấn định bởi cả Trịnh Hùng và Nhật Vũ đều không muốn trì hoãn thêm bất cứ giờ phút nào. Tôi hiểu nó là một loại phép lợi hại. Những phép thuật lợi hại thường đòi hỏi cái giá đắt đỏ cho kẻ muốn sở hữu chúng. Nhưng tôi không ngờ nó lại kinh khủng tới mức này. Chỉ qua mấy tiếng thực hành, nó đã chễm trệ ngồi trên ngôi vị phép thuật điên khùng bậc nhất tôi từng thực hiện trong đời. Và rõ ràng quyết định thỏa hiệp lúc trước mới ngu xuẩn làm sao.
Hợp Viên đòi hỏi sự phối hợp ăn ý tuyệt đối giữa hai người. Tôi dùng lụa Minh Nguyệt để tạo ra ảo ảnh, Nhật Vũ dùng kiếm Thương Hải để tấn công. Nhiệm vụ của tôi là biến dải lụa thành chín mươi chín biểu tượng khác nhau thay đổi liên tục theo chú ngữ. Nếu biến hóa đủ nhanh, nó sẽ tạo ra ảo ảnh đánh lừa thị giác của đối phương và không cẩn thận thì ngay bản thân cũng rơi vào ảo giác của chính mình. Biến hóa càng nhuần nhuyễn, sức hút của ảo ảnh càng mạnh và “con mồi” càng khó thoát ra. Cách đây mấy ngày, tôi đã thuộc lòng các biểu tượng đến độ nằm mơ cũng bị ám ảnh bởi chúng. Tuy nhiên, tới lúc thực hiện mới thấy nó phức tạp đến nhường nào.
Dải lụa bị giằng xé cuồng loạn giữa không trung. Tôi điều khiển nó bằng thần thức trong khi bản thân thần thức cực kì bất ổn. Các biểu tượng chằng chịt đan vào nhau khiến đầu óc tôi trở nên rối ren. Bản thân mỗi hình thù đều có sức mê hoặc kì lạ và dường như cố tình làm tôi xao nhãng. Điều khiển thành công một biểu tượng thì lập tức quên mất biểu tượng tiếp theo. Việc nhớ ra và chỉnh lại trí óc đều tiêu tốn khoảng thời gian nhất định, trong khi ảo ảnh được hình thành nhờ biểu tượng và tốc độ chuyển đổi. Dù các dây thần kinh đang căng lên và vận hành hết công suất, tôi vẫn thấy mình vô cùng chậm chạp. Buổi tập đầu, tôi thậm chí chưa tạo ra được chút ảo ảnh nào đã suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.
Thế nhưng, nó chẳng đáng là gì so với phần việc của Nhật Vũ – thứ khó khăn hóc búa hơn gấp trăm lần. Mỗi biểu tượng là một hình ảnh nhập nhằng không rõ ràng. Bản thân chúng đã mang tính ảo ảnh. Những ảo ảnh không hoàn hảo và có kẽ hở, hay còn gọi là “điểm ch.ết”. Nhật Vũ luyện theo bộ kiếm pháp đặc biệt được sáng chế tương thích với tất cả các biểu tượng của Hợp Viên, mô phỏng theo chúng. Nhưng mấu chốt vẫn là tìm ra điểm ch.ết. Nó không chỉ có một mà tồn tại rất nhiều trong vùng ảo ảnh. Các điểm ch.ết cố định theo mỗi biểu tượng và liên tục thay đổi theo sự điều khiển của tôi. Do đó, Nhật Vũ phải nhanh chóng định hình biểu tượng đang hiện hữu để tìm ra điểm ch.ết, đồng thời tấn công. Đường kiếm xuyên qua các điểm ch.ết không chỉ phát huy lực đạo tối đa mà còn giữ cho chủ nhân khỏi lạc vào vùng ảo ảnh. Bằng không, hắn sẽ mất kiểm soát và hoàn toàn thảm bại.
Cả tôi và Nhật Vũ đều chưa đạt đến trình độ tối thiểu cần thiết. Vì thế, việc luyện tập đối với chúng tôi chẳng khác nào địa ngục. Ảo ảnh do tôi tạo ra mới chỉ dừng lại ở phạm vi nhỏ nên tôi luôn phải đứng gần Nhật Vũ để đảm bảo hắn cũng được bao trong vùng ảo ảnh. Xung quanh là các hình nhân bằng giấy chuyển động do lão Trịnh dùng phép điều khiển. Mỗi lần Nhật Vũ xác định sai điểm ch.ết, hắn liền rơi vào ảo giác. Hắn dùng kiếm chém tôi không ra hình người đã đành, lại còn làm bị thương chính mình. Nghe có vẻ phi lý nhưng quả đúng như vậy. Một khi thị giác trở nên sai lệch vì bị chi phối và tâm trí quá tập trung vào các biểu tượng, ngay cả bản thân cũng có thể nhầm lẫn thành kẻ thù.
Việc luyện tập thường xuyên gián đoạn do đâm phải một trong hai người. Đây không phải tấn công thực sự nên đường kiếm chỉ là chiêu thức chứ chẳng mang theo chút linh khí nào. Nó cắt vào cơ thể cũng không hề gây hại, bởi vết thương tự lành ngay sau đó. Nhưng sự đau đớn vô cùng chân thật, cho dù chỉ trong chốc lát. Tôi từng nghĩ tới phương pháp biến bản thân thành người tê liệt. Có điều nó khiến tôi mất đi sự nhạy bén cần thiết và luyện tập cũng hóa công cốc. Rốt cuộc tôi vẫn phải cắn răng nhịn đau. Khổn khổ thay, xác suất hắn làm tôi bị thương luôn lớn gấp mấy lần xác suất hắn đâm phải chính mình. Nếu vết thương không tự liền lại nhanh chóng thì hiện giờ tôi đã biến thành một cái xác nát bét rồi. Quả là thứ hành hạ quái đản.
“Xin lỗi. Ngươi không sao chứ?”
Nhật Vũ có vẻ áy náy khi nhìn chiếc váy rách tả tơi của tôi. Trong vòng hai tiếng đồng hồ, tôi đã bị chém tổng cộng mười tám lần và suýt mất luôn cánh tay. Thử tưởng tượng tới lúc chiến đấu thực sự, phép thuật này chẳng khác nào trò đánh đu cùng tính mạng. Mà tôi, không nghi ngờ gì sẽ là kẻ dẫn đầu trong đội ngũ hi sinh.
Có lần không nhịn được nữa, tôi quẳng dải lụa sang một bên rồi nóng nảy gào lên. “Thôi đi! Ta chịu đủ rồi. Sức mạnh chẳng thấy đâu mà chỉ toàn là đau đớn. Ta từ bỏ. Cái gì cũng không cần nữa.”
Khi ấy tôi gần như đã quyết tâm bỏ cuộc. Nhật Vũ đứng đối diện quắc mắt nhìn sang. Ánh mắt của hắn làm tôi thấy sợ. Tôi chưa từng nghĩ hắn là người tốt bụng hòa nhã nhưng cũng không tới nỗi biến thành đối tượng nguy hiểm. Có điều, vẻ thâm trầm đó thật khiến kẻ khác phải e ngại. Nhưng hắn rất khôn khéo che đậy sự giận dữ trong giọng nói bình thản.
“Ngươi có tin một người sinh ra đã là thiên tài không? Thầy Trịnh từng được cho là người như thế. Bọn họ ghen tị với bộ óc phi phàm của thầy hơn là quan tâm đến nỗ lực thầy bỏ ra để đạt được sự phi phàm ấy. May mắn ư? Thật nực cười khi dùng hai từ này để kết luận thành công của ai đó. Một yếu tố, không phải là tất cả. Cũng như kẻ linh lực mạnh đâu phải sinh ra đã sở hữu nguồn linh lực đó.”
Hắn tiến sát đến bên tôi. Lưỡi kiếm sáng loáng dưới ánh mặt trời như một lát cắt kim cương tuyệt đẹp. Đôi mắt nâu của hẳn nhìn thẳng đầy mê hoặc.
“Kẻ bị mất trộm thường nghĩ mình xui xẻo thay vì đáng ra có thể cẩn thận hơn. Kẻ bị tấn công sắp ch.ết chờ đợi phép màu thay vì tự bản thân trốn thoát. Vào sinh ra tử nhiều lần, ngươi mới hiểu rằng phép màu là thứ vô nghĩa chừng nào so với thực lực. Ta càng không thích đặt số phận mình trong tay kẻ khác.”
Tôi nghe xong thì hỏi lạc đề: “Ngươi từng bị ám sát?”
Hắn nhướn mày. Ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Tôi có cảm tưởng tay hắn sắp sửa vươn ra bóp cổ mình.
“Không chỉ một lần.” Hắn nói với giọng điệu hơi nặng nề.
“Tại sao? Ai muốn giết ngươi?” Tôi tò mò. Đột nhiên mảng kí ức hôm trước lướt qua trong đầu.
Nhưng hắn chỉ im lặng. Tôi hiểu khoảng im lặng rất lâu tức là không muốn trả lời.
“Ta biết ngươi kỳ vọng nhiều vào nguồn lực đem lại từ thuật Hợp Viên. Nhưng ngươi không cảm thấy nó rất hạn chế sao? Hợp Viên là thuật dành cho hai người, đồng nghĩa với việc nó hoàn toàn vô dụng khi ngươi chỉ có một mình.” Tôi nghĩ đây mới là lý do chính khiến tôi từ bỏ.
“Sai rồi.” Hắn phủ nhận. “Sự phối hợp giữa hai người quả thực cần thiết, nhưng chỉ để phép thuật phát huy toàn bộ uy lực vốn có. Thiếu ta, ngươi vẫn dựng lên được ảo ảnh hoàn hảo. Đương nhiên phép Ảo ảnh cũng mang đến công dụng tương tự, nhưng với linh lực hiện tại, ngươi chưa đủ khả năng để khiến bản thân ẩn trong đó. Còn với thuật Hợp Viên thì hoàn toàn có thể. Nó không cho phép ngươi tấn công nhưng tạo điều kiện đủ thuận lợi để chạy trốn. Còn ta, không dựng được ảo ảnh nhưng có thể chiến thắng nhờ bộ kiếm pháp.”
Tôi cẩn thận suy ngẫm những lời hắn nói. Phép Ảo ảnh của Hợp Viên đích thực hiệu quả và dễ dàng hơn nhiều so với thuật Ảo ảnh thông thường, lại có thêm sự hỗ trợ của dải Minh Nguyệt - pháp khí chuyên dùng để tạo ảo ảnh. Đặc biệt, sự tương hỗ giữa hai nguồn năng lượng phát ra từ Thương Hải và Minh Nguyệt càng thúc đẩy phép thuật diễn ra mạnh mẽ hơn nữa. Mặc dù tôi không có ham muốn truy cầu các phép thuật bậc cao như Nhật Vũ, nhưng tất nhiên vẫn phải không ngừng nâng cao năng lực để ít ra có thể tự bảo vệ mình trong hiểm cảnh. Tôi đã từng trải qua khoảnh khắc sợ hãi vô vọng, và tôi không muốn nó tái diễn thêm lần nữa.
Thở dài một hơi, tôi thu dải lụa về tay rồi đứng thẳng lưng trong tư thế sẵn sàng, hơi hất cằm ra hiệu. "Chúng ta tiếp tục."
Ở cùng người như hắn, tôi không muốn tỏ ra nhát gan và dễ buông bỏ.
Thương tích giảm xuống theo thời gian luyện tập bởi độ chuẩn xác ngày càng được nâng cao. Tôi vô cùng ghen tị mà thừa nhận rằng, Nhật Vũ tiến bộ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vượt xa tôi trong việc nắm bắt các biểu tượng. Đáng ngạc nhiên là hắn không còn tỏ vẻ khinh thường ra mặt như trước kia, mà thay vào đó là sự quan tâm có phần dịu dàng. Tôi biết đặt hai từ “dịu dàng” bên cạnh hắn chẳng khác nào nhét từ “bé nhỏ” vào người con voi, nhưng quả đúng như thế. Và chẳng bao lâu sau, một trong những điều hắn từng nói đã xảy ra, đồng thời là điều tôi không muốn xảy ra nhất.
Ám sát.