Chương 67
Hai ngày kế tiếp, tôi vẫn mặt dày ở lại Phượng Nghi đài, giống như cái đuôi phiền phức thường xuyên bám theo Nhật Vũ. Hắn cũng trở nên tốt tính lạ thường, không cho người canh giữ tôi và thậm chí phớt lờ việc tôi quanh quẩn bên hắn một cách có chủ đích. Sự rộng lượng của hắn càng tạo điều kiện để lá gan của tôi ngày một to thêm.
Tôi phát hiện ra gần đây hắn dành rất nhiều thời gian tu luyện phép thuật. Đặc biệt vào buổi tối, không cần đoán cũng biết hắn đang ở đâu. Tôi tò mò đứng ngoài phòng luyện, đi đi lại lại, cuối cùng đánh bạo xuyên cửa tiến vào lặng lẽ như oan hồn. Còn chưa kịp nhìn kĩ, thanh kiếm bén nhọn đã lao vụt đến mang theo tia sáng xanh lạnh lẽo nhằm thẳng hướng tôi rồi ngừng giữa không trung khi chỉ còn cách nửa gang tay. Tôi nhất thời choáng váng, cả người cứng đờ không chút phản ứng. Thanh kiếm đang lơ lửng lần nữa lao đi theo hướng trái ngược rồi nằm gọn trong tay Nhật Vũ. Bấy giờ hơi thở của tôi mới dần ổn định, cùng lúc cảm thấy tốc độ phản xạ của mình thật đáng hổ thẹn.
Tôi gượng gạo hé môi nở nụ cười, thật không dễ gì đọc được cảm xúc trong mắt hắn lúc này. Hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ đợi tôi từng bước tiến gần. Liếc xuống thanh kiếm đen chạm khắc tinh tế, tôi ngập ngừng đề nghị. “Ta có thể xem nó một chút không?”
Hắn chăm chú quan sát tôi rồi gật đầu đồng ý.
Thanh kiếm khá nặng, tôi phải dùng cả hai tay để đỡ lấy. Bề mặt kim loại nhẵn thín truyền sang cảm giác mát lạnh và có phần u ám. Viên ngọc nhỏ xíu đính trên đầu rồng sinh động y như con mắt thật, nổi bật với màu đỏ trong suốt. Lưỡi kiếm sắc lẻm không biết đã dính máu của bao người. Tôi nâng nó lên ngang tầm mắt ngắm nghía, bề ngoài so với lần gặp đầu tiên thì chẳng mấy khác biệt. Thế nhưng, mơ hồ có linh cảm trong nó ẩn chứa thứ gì đấy cuốn hút mà trước kia tôi chưa từng phát hiện.
Là do khế ước Trung thành Nhật Vũ áp đặt lên nó sao?
Hình như không phải.
Hai hàng lông mày nhíu chặt, tôi nhắm mắt tập trung linh lực dò xét. Rất quen thuộc, cảm giác có được y hệt lúc thi triển thuật Xuyên thấu với Tinh cầu của Huyền Điệp. Các ngón tay tôi bất giác run lên như bị kích thích. Tôi thình lình mở mắt ra, kết luận bằng giọng chắc nịch.
“Trong này có ký ức của Hải Phong.” Phần ký ức bị khuyết mà tôi cho rằng liên quan tới Tịch thuật. Hồi trước năng lực của tôi chưa đủ mạnh nên hiển nhiên chẳng thể phát hiện.
Nhật Vũ cũng hơi bất ngờ, nhanh chóng bình ổn lại. “Nàng đọc được nó không?”
Tôi chưa vội trả lời, cẩn thận dùng thuật Xuyên thấu tìm hiểu thêm lần nữa rồi nhìn hắn với vẻ thất bại. “Phần ký ức này đã bị phong ấn, ta không biết cách phá vỡ nó.” Ý thức rõ tầm hiểu biết về phép thuật của Nhật Vũ rộng hơn mình nhiều, tôi tràn đầy kỳ vọng trao trả thanh kiếm cho hắn. “Hay chàng thử xem.”
Hắn giơ tay phải đón lấy bằng tư thế cầm kiếm quen thuộc, tập trung cảm nhận một hồi rồi thản nhiên lắc đầu. “Ta chẳng thấy gì cả.”
Tôi ngạc nhiên. “Ta hiểu chàng không thể nhận biết phần ký ức bên trong, nhưng ngay cả phong ấn cũng không thấy ư?”
Hắn giải thích. “Phong ấn ký ức khác với thuật Phong ấn thông thường. Chỉ người tạo ra nó hoặc người có biệt năng liên quan mới cảm giác được.”
“Thật đáng tiếc!” Tôi không kìm lòng than thở. Cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, hiện giờ tôi đã phần nào đoán ra được mục đích của tên thủ lĩnh trong cuộc trao đổi.
Trong mắt tôi, tên thủ lĩnh Hội Thiết Sát vẫn luôn là một kẻ bí hiểm xảo trá. Nguyên nhân hắn tạm thời gác lại ý định diệt trừ, không gì khác ngoài việc tôi còn có giá trị lợi dụng. Hắn chủ động thả tôi ra và hứa đảm bảo an toàn cho Nhật Huy với điều kiện tôi giúp hắn lấy kiếm Thương Hải. Đây là thỏa thuận tôi bắt buộc phải đồng ý mặc dù cảm thấy hết sức hoang đường.
“Ngươi đánh giá quá cao khả năng của ta rồi. Dựa vào cái gì mà cho rằng ta có thể hoàn thành việc bản thân ngươi còn không làm được?” Tôi ý thức rất rõ về năng lực của mình.
Nào ngờ hắn trả lời đơn giản. “Chưa thử làm sao biết? Nếu ngươi lấy được thanh kiếm, ta sẽ thả Thân vương. Bằng không, cái ch.ết của hắn sẽ trở thành nguyên nhân khơi mào chiến tranh.”
“Nếu ngươi biết kiếm Thương Hải chịu sự ràng buộc với chủ nhân bằng khế ước thì sao còn muốn nó?” Tôi băn khoăn hỏi, ngay sau đấy đột nhiên tỉnh ngộ. “Hoặc giả, cái ngươi muốn không phải bản thân thanh kiếm mà là thứ gì khác có liên quan.”
“Rất tốt. Ngươi nhạy bén hơn ta tưởng.” Giọng hắn không giống như đang khen ngợi mà đầy vẻ khó chịu. “Có điều, ta vẫn luôn cho rằng kẻ thông minh là người biết giả ngu khi cần thiết, bằng không sẽ ch.ết rất nhanh đấy.”
Tôi cân nhắc giây lát, nghiêm nghị từ chối. “Đáng tiếc. Ta thật sự không cách nào hoàn thành yêu cầu này."
“Ngươi không có quyền lựa chọn.” Hắn cộc cằn kết luận. “Bất kể ngươi dùng phương pháp gì, đều phải mang bằng được thanh kiếm đến cho ta. Còn nữa, Lam Hương đang bị giam trong Thuỷ Tinh Tháp. Ngươi nhất định phải cứu nó.”
Tên khốn này quả là biết cách lợi dụng người khác. Tựa hồ từng đường đi nước bước đều đã được hắn tính toán cặn kẽ. Một lần nữa tôi bị mê hương làm cho bất tỉnh, lúc mở mắt ra đã thấy bản thân nằm trơ trọi giữa cánh rừng gần Phượng Nghi đài, hoàn toàn không có chút ý niệm về vị trí ẩn náu của Hội Thiết Sát. Tôi lập tức lấy giấy bút viết một bức thư rồi triệu hồi Thiên di, dặn nó mang đến cho Nhật Khánh, sau đấy dịch chuyển theo phương hướng đã định.
Lúc này, tay tôi đang đặt trên thanh kiếm cảm nhận lần nữa, kế tiếp thận trọng quan sát biểu cảm của Nhật Vũ rồi đề nghị.
“Ta đã xác nhận phần ký ức lưu giữ là của Hải Phong và rất có thể liên quan đến Tịch thuật. Nếu phong ấn được mở ra, cơ hội ta đọc được đoạn ký ức sẽ cao hơn nhiều. Chàng có thể cho ta mượn thanh kiếm này một thời gian không? Ta muốn tìm cách hoá giải phong ấn.”
Nhật Vũ bình tĩnh đối diện tôi bằng khuôn mặt không cảm xúc, chẳng hề phản bác hay đưa ra ý kiến nào khác. Tôi cụp mắt ngó xuống nền nhà chờ hắn quyết định. Mãi sau hắn mới thản nhiên nói.
"Được thôi. Nàng có thể tạm thời giữ nó."
Tôi thầm mừng rỡ, giây tiếp theo đột nhiên nhớ tới chuyện của Lam Hương. Nàng quả thực đang bị giam trong Thủy Tinh Tháp. Nhật Vũ nói, buộc tội nàng ta lấy danh nghĩa tiên tri hãm hại người khác là cách tốt nhất để minh oan cho tôi. Thế nhưng trong lòng tôi hiểu rõ đấy không phải ý định chủ quan của nàng. Sự việc chắc hẳn có uẩn khúc.
Nhật Vũ đồng ý để tôi đích thân điều tra. Sáng hôm sau, một mình tôi mang theo lệnh bài của hắn tiến vào tòa tháp. Đã tới lần thứ ba mà vẫn không khỏi rùng mình trước bầu không khí âm u như lạc trong khu nghĩa địa sống. Ngay cả ánh sáng phát ra từ các ngọn đuốc cũng thiếu đi vẻ rực rỡ vốn có.
Bóng đồ vật nhảy múa trên nền nhà tĩnh mịch. Hơi lạnh men theo bức tường đá trườn qua những hành lang hẹp vắng vẻ, đậu lại bên cánh cửa sắt đơn độc. Tôi vừa đi vừa đảo mắt quan sát bốn phía, âm thầm ghi nhớ phương hướng. Thống lĩnh vệ quân trông thấy lệnh bài trên tay tôi thì tỏ vẻ cung kính, không nói nhiều lời liền một đường dẫn tôi đến phòng giam Lam Hương. Đứng trước song chấn kim loại đang khóa, tôi quay đầu nói với hắn.
“Ngươi cùng thuộc hạ lui ra trước. Ta cần thẩm vấn riêng người này.”
Hắn thoáng do dự trong nháy mắt, sau vẫn nghiêm cẩn cúi người tuân lệnh. Kế tiếp, cả đám lính canh đồng loạt dịch chuyển khỏi phạm vi quan sát.
Tôi dùng lệnh bài mở kết giới đi vào. Trước mắt hiện ra bóng người quen thuộc nằm rũ xuống thành một khối bất động. Chiếc váy rách rưới dính đầy vết máu cả mới lẫn cũ. Mái tóc xõa dài qua vai che gần hết khuôn mặt, nhuộm trong lớp bụi mờ ánh lên dưới luồng sáng heo hắt. Đoán chừng nàng đã phải chịu đựng không ít tr.a tấn.
Đôi chân rảo bước tiến gần. Tôi dùng phép thuật tẩy sạch máu và vết bẩn trên người Lam Hương rồi cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy. Tay trái lục tìm thuốc trong túi Càn Khôn, lấy ra một viên bổ sung linh khí cho nàng uống. Hàng lông mày của Lam Hương hơi chau lại, kết tiếp mi mắt chậm rãi hé mở, lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi trông thấy tôi. Thân thể suy nhược của nàng nhờ tác dụng của thuốc mà đỡ hơn đôi chút. Tuy vậy ánh mắt vẫn có phần mơ hồ.
Chúng tôi dùng Ẩn âm trao đổi để đảm bảo sự bí mật cho cuộc trò chuyện. Đúng như suy đoán, Lam Hương đưa ra lời tiên tri giả theo chỉ thị của Phi Yến. Trước giờ nàng ta vẫn luôn coi tôi là cái gai trong mắt. Nhân việc Hải quân bắt được một số thành viên của Hội Thiết Sát, Phi Yến lợi dụng để đặt điều kiện với Lam Hương, hứa sẽ thả bọn họ nếu Lam Hương làm theo lời nàng. Ngay đến Hải quân cũng bị nàng ta qua mặt. Đây có thể xem là thủ đoạn nóng vội liều lĩnh của vị tiểu thư bướng bỉnh được nuông chiều quá lâu. Có điều với thân phận hiện tại, ít nhất chưa ai dám động vào nàng.
Quả xứng danh đóa hồng kiêu ngạo.
“Ta biết Quốc vương nhất định sẽ bảo vệ ngươi.” Lam Hương nói với tôi bằng giọng quả quyết.
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của nàng, vô thức chau mày khó hiểu. Người đối diện chẳng khác nào câu đố phức tạp biến hóa khôn lường. Có lúc tôi đọc được suy nghĩ của nàng, có lúc không. Như thể biệt năng của tôi có vấn đề, hoặc vốn dĩ nàng giống tên thủ lĩnh có năng lực kháng cự thuật Xuyên thấu. Những gì tôi thấy được thực chất là những gì nàng để tôi thấy.
Tôi tin vào lòng tốt của Lam Hương dành cho mình, đồng thời lại không hiểu sự trung thành của nàng với Hội Thiết Sát, thứ kéo chúng tôi sang hai bên bờ đối lập.
“Ngươi với hắn là quan hệ gì?” Tôi hỏi, chăm chút quan sát biểu hiện phức tạp trên gương mặt nàng.
Lam Hương cân nhắc hồi lâu mới trả lời.
“Hắn là anh trai ta. Anh trai cùng cha khác mẹ.”
Tôi hơi sửng sốt, lập tức nhớ tới lần nàng sử dụng thuật Chiêu hồn trước đây.
“Cha ngươi là người Hải Miên? Mẹ là người Nhật Lệ?”
Lam Hương gật đầu. Nàng quả đúng là con lai.
“Trước khi đến sống cùng gia đình ngươi trong rừng thủy trúc, ta đã từng giống như ngươi, có cha mẹ, người thân, bạn bè.” Nàng mệt mỏi tựa đầu vào tường, đôi môi khô khốc nhếch lên thành nụ cười hời hợt. “Sau đấy... thì không còn nhà nữa.”
Cô gái bên cạnh tôi chớp mắt đã chuyển sang dáng vẻ lạ lẫm chưa từng thấy. Quá khứ của nàng như mảnh đất cằn cỗi đầy vết nứt, cứ mãi lan rộng cho tới khi vụn nát. Ở nơi ấy vĩnh viễn chôn vùi một nỗi đau.
“Ngươi thật sự muốn bước đi trên con đường này sao? Hận thù? Tối tăm? Sợ hãi?”
Nàng hơi nghiêng mặt, để vệt sáng mỏng cắt chéo qua thành hai khoảng sáng tối rõ rệt.
“Ngươi không hiểu đâu.”
Tôi im lặng, các ngón tay chậm rãi rời khỏi mu bàn tay nàng, trả lại vị trí vốn không thuộc về chúng.
“Ta sẽ thả ngươi đi.”
Đó là câu nói cuối cùng của tôi trước lúc dịch chuyển khỏi phòng giam.