Quyển 2 - Chương 7
Bách Hợp công chúa bình an trở về làm cho khu cắm trại nho nhỏ của Ngũ Thú tộc dân này, một lần nữa tràn ngập tiếng reo vui cười nói. Tuy rằng lần này chuyện công chúa trốn đi sau khi truyền qua miệng mọi người đã bị thổi phồng không khác mấy với trốn nhà, nhưng may là dân phong Nam Cương xưa nay nổi tiếng cởi mở lớn mật, cho nên đối mặt với đùa giỡn thiện ý của mọi người, Bách Hợp cũng không cần nói thêm gì, chỉ tùy tiện cười cười rồi thôi.
Nếp nhăn của Đan Chân đầu nhân vừa mới lo quá mà ra cũng giống như bởi vì cười hai ngày liền mà bình phục như trước, chỉ tội nghiệp A Mộc đầu óc không được thông minh cho lắm cứ bị đầu nhân khoái trá lôi ra mua vui, khổ không nói nổi nữa chính là vừa nhìn thấy công chúa mỹ lệ bình yên vô sự, trong lòng không khỏi vui phơi phới.
Song lại có ai biết sự cô đơn của Bách Hợp khi đêm khuya một mình? Nàng luôn lặng lẽ lấy tú cầu giáp kim tuyến màu vàng nhạt đeo bên hông xuống, nhìn nó ngẩn người, ánh trăng lành lạnh chiếu vào đôi mắt trong veo, đặc biệt như hai làn thu thủy lạnh triệt động lòng người, im lặng ẩn tình.
Theo tập tục của Nam Cương, con gái Nam Cương vừa được mười bốn tuổi, cũng chính là lúc tới tuổi đính hôn, đều phải làm một món đồ nhỏ, hoặc là hà bao, hoặc là túi gấm, đương nhiên nhiều nhất vẫn là cung trụy, chính là vật trang trí treo trên cung xạ thủ, A Y năm nay mới mười ba tuổi mà đã không chỉ một lần ồn ào chuyện làm cung trụy kiểu gì, thật khiến nàng đau đầu. Màu sắc, chọn màu mình thích, hình thức, chọn sở trường, không có quy định gì cứng nhắc, chờ đồ làm xong, nữ hài có thể tự mình quyết định đưa cho ai, nếu đàng trai chịu nhận, qua hai ba năm là có thể cao cao hứng hứng lo hỉ sự. Nam tử ưu tú khó tránh khỏi được rất nhiều nữ hài coi trọng, cho nên nhất định phải lựa chọn cẩn thận, nếu không sẽ bị cho là người khinh bạc mà mất sạch cả danh dự.
Chính bản thân cũng không thể nói rõ là vì sao, Bách Hợp thời điểm mười bốn tuổi phải bắt đầu làm tín vật định tình, nàng đã quyết định làm tú cầu, chắc trên đất Nam Cương vẫn chưa từng có nữ hài nào làm thứ này, Bách Hợp làm xong, chúng bạn nữ đều xúm lại xem, nhưng nhìn trái nhìn phải mà chẳng ai biết đó là thứ gì.
“Cái này gọi là tú cầu.” Nàng rất vui vẻ cho mọi người biết, “Nữ hài Trung Thổ dùng nó để chọn phu quân đấy!”
“Nhưng mà, ta chẳng thấy cái thứ gọi là tú cầu này tốt hơn đồ chúng ta tặng ở chỗ nào? Ví dụ như túi gấm ta tặng cho A Bố, còn có thể đựng đồ kìa!”
Mọi người đều gật đầu, nhìn công chúa hết sức hiếu kỳ.
“Chỗ tốt nhất của tú cầu ta làm chính là…” Bách Hợp ra vẻ thần bí kéo dài giọng, “Nó không có tác dụng khác, chỉ có thể đại biểu cho tình yêu! Ha ha!”
Không chịu trách nhiệm bỏ mặc mọi người đang trợn mắt há mồm lại phía sau, Bách Hợp cười to chạy đi tìm thần xạ thủ A Sư, về tú cầu, chính là A Sư nói cho nàng biết.
“Ở cố hương của ta, tiểu thư nhà lành sẽ đứng trên lầu, nếu trúng ý ai thì ném tú cầu xuống, đập lên đầu người đó.”
“Vậy nếu ném trật thì sao? Hoặc không may gặp gió thổi tú cầu rơi lên người một kẻ đáng ghét?” Cứ ném như vậy, Bách Hợp cảm thấy hơi khó tin.
“Thế… thế thì phiền lắm.” A Sư ôn hòa nói, rất khác với những nam tử khác, “Trong nhà có quyền có thế thì thôi, bằng không, nữ hài Trung Thổ sẽ phải tuân thủ những quy củ rườm rà hơn nữ hài Nam Cương không biết bao nhiêu lần, trong đó, có một điều là ‘lấy gà theo gà, lấy chó theo chó’, chính là tình huống thế này…”
“Vậy làm sao mà được?!” Bách Hợp giật mình mở to mắt, bỗng nhiên vỗ tay hạ quyết tâm, “Ta quyết định rồi! Cứ làm tú cầu, nhưng ta phải tặng theo tập quán của Nam Cương! Ta sẽ tuyệt đối không ném khắp trời, ta phải tự tay tặng nó vào tay người ta thích.”…
…
Hiện tại đã mười sáu tuổi, lần đầu tiên động tâm tư muốn đem tặng nó cho một người, nhưng căn bản không cách nào mở miệng, bởi vì đã nắm chắc là sẽ bị cự tuyệt.
Điều điều Khiên Ngưu tinh, hạo hạo Hà Hán nữ. Tiêm tiêm trạc tốthủ, trát trát lộng cơ trữ. Chung nhật bất thành chương, khấp thếlinh nhưvũ. Hà Hán thanh thảthiển, tương khứphục kỷhứa? Doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ.
Thơ ca Trung Thổ, nàng đọc xong là quên, chỉ nhớ được mỗi một bài này, chẳng ngờ bài này lại một ngữ thành sấm, như nói chính nàng.
A! Doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ…
A Sư biết, liệu có cười ta không? Không, sẽ không đâu, người ôn nhu hữu lễ như A Sư nhất định sẽ không chê cười ta. Bách Hợp chống cằm ngước nhìn ánh trăng, đại khái chính bởi vì y, ta mới hướng về nam tử Trung Thổ đẹp đẽ tao nhã nhỉ? Nhưng với A Sư, chỉ có cảm giác thân thiết như ca ca, với Tử Mạch, Bách Hợp thở dài, tìm một sợi kim tuyến, thêu lên tú cầu hai chữ “Tử Mạch”, chỉ có ánh trăng, yên lặng ngưng mắt nhìn si tâm của nàng…
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Bách Hợp quyết định phải quay về Hồ bộ rồi nói tiếp, nàng rất lo lắng tình hình quê nhà, hơn nữa, nàng rất muốn hỏi Đại vu sư vài việc, tỷ như trước kia ông nói mắt nàng là tiên tri nhãn, rốt cuộc là thuận miệng hay thật sự có thâm ý? Lại tỷ như phong ấn tứ phương rốt cuộc là thứ gì?…
“Công chúa, em đói bụng quá, chúng ta ăn chút thịt viên chiên rồi đi tiếp!” A Đạt còn rất trẻ con, ngửi được mùi thức ngon mê người liền đi hết nổi, gần như vừa nói vừa chảy nước miếng, A Bố cầm đầu, mấy võ sĩ tuổi trẻ lén cười.
Bách Hợp cũng thấy buồn cười, gật đầu, nhìn về phía Đan Chân đầu nhân.
Đan Chân đầu nhân nghĩ một thoáng, liền thống khoái nói: “Chúng ta cũng hiếm khi mới đến Trung Thổ một lần, hiện tại đã phải trở về, đồ ăn bên này chúng ta nơi đó không ăn được, cứ dứt khoát đến tửu lâu bao một bàn lớn, mọi người cùng náo náo nhiệt nhiệt ăn một chầu!”
Tức khắc mọi người gần như là hoan hô mà ào vào một gian tửu lâu bên cạnh thoạt nhìn còn đầy khí thế, làm người qua đường phải nhìn chằm chằm.
Bỗng chốc đến nguyên một đám khách như vậy, chưởng quầy tự nhiên phải mừng rỡ săn đón, nhóm Bách Hợp công chúa lại không thiếu tiền, cứ việc hào phóng gọi món, tiểu hồ tử chưởng quầy kia càng mừng đến độ mặt nở hoa, liên tục gọi tiểu nhị: “Rượu ngon thức ngon phục vụ quý khách!”
Rượu say người tận hoan, ly chén đan xen, Bách Hợp công chúa bất giác hơi ngẩn ngơ, Huyễn Vân thành này phồn hoa như yên, ai có thể nghĩ đến Nam Cương đại địa cách đây ngàn dặm đang trải qua tai nạn thế nào?
Nhân sinh khổ đoản, chẳng qua như một giấc mộng.
Bỗng nhiên nghĩ đến cách nhìn của Tử Mạch khi biết tâm tư của mình, y có sinh mệnh tiếp cận vĩnh hằng, mình so với y, thật sự giống như tú mộc và dã thảo.
Si tâm mà thôi, vọng tưởng làm sao thành?!
“Công chúa? Công chúa? Người sao vậy?” A Y ôn nhu gọi, A Đạt thì lanh lợi gắp thức ăn cho công chúa, Bách Hợp phục hồi tinh thần, phát hiện mọi người vừa rồi còn nói nói cười cười, lúc này đều im lặng nhìn mặt nàng, nàng chậm rãi đưa tay, chạm phải một giọt nước mắt lạnh ngắt.
“Ta không sao.” Nàng thôi khóc mà cười, “Nhìn ta làm gì? Ăn cơm ăn cơm đi.”
Sao có thể phá hỏng hưng trí của mọi người cơ chứ?
Ánh mắt lạnh băng trong suốt dừng trên người nàng, sắc bén, lại như có thứ gì đó không giống những người bình thường. Bách Hợp nhíu mày, trong lòng bỗng thấy bất an.
“Bên kia sao có người cứ nhìn chúng ta chằm chằm?” A Bố luôn luôn cảnh giác gãi đầu nói.
“Là nhìn chằm chằm công chúa!” A Y bất mãn sửa lời, “Đúng là thứ đồ không hiểu lễ phép!” Phải biết rằng lúc bảo vệ công chúa cô sẽ không qua loa.
Bách Hợp cũng dời tầm mắt về bên trái, khách nhân thiếu niên ngồi sát cửa sổ, nàng vừa nhìn không khỏi kinh hãi, ánh mắt người kia, như vô tình, như có tình, lại vô luận thế nào cũng không giống như thế gian này sẽ có!
Thiếu niên nọ đột nhiên đứng dậy, đi về phía họ, trên khuôn mặt trẻ tuổi thanh tú là biểu tình lạnh băng, dáng vẻ rất khó liên hệ với thiện ý.
Mấy võ sĩ lập tức định làm động tác đặt tay lên chuôi đao, nhưng không ai không kinh ngạc phát hiện tất cả đều không thể nhúc nhích! A Y định mở miệng mắng thiếu niên nọ, nhưng lời đến bên miệng nhất định không sao phát ra tiếng. Một bàn người đều biến sắc, thiếu niên nhìn công chúa chằm chằm, từng bước tiến tới, nhưng quỷ dị nhất là những người chung quanh dường như hoàn toàn không phát giác dị trạng của họ!
“Ngươi tìm ta có việc sao?” Chỉ Bách Hợp công chúa còn có thể mở miệng, nàng chờ thiếu niên đi đến đứng lại trước mặt mới hỏi, tuy rằng thanh âm hơi run run, đại thể vẫn xem như bình tĩnh. Nàng nghĩ như thế này: Thiếu niên xa lạ này xem ra không bình thường, muốn lấy mạng họ thật, chỉ sợ chẳng cần đến gần?
Quả nhiên, thiếu niên không hề khó dễ, y khoát tay, bội kiếm Bách Hợp đang đeo tự động tháo ra, bay đến tay y. Mọi người kinh hãi, thế nhưng không thể động đậy, chỉ có thể lo lắng suông, sợ người nọ sẽ gây bất lợi cho công chúa, Bách Hợp dùng ánh mắt an ủi mọi người.
Thanh sam thiếu niên run rẩy vuốt ve thân bội kiếm kia, ánh mắt cũng không nhìn công chúa nữa, mà nhìn hoa văn trên thân kiếm, có lẽ vừa rồi y nhìn vốn không phải công chúa, mà vẫn là bội kiếm công chúa đeo trên người. Vẻ mặt y mới nhìn có vẻ hờ hững, nhưng nhìn kỹ lại thống khổ kích động khiến người ta không thể nhìn thẳng, khi y bình tĩnh trở lại, y mới nhìn Bách Hợp mà chậm rãi nói: “Ngươi là người Nam Cương sao?” Thanh âm cũng lạnh lẽo như ánh mắt.
“Hả?” Bách Hợp hơi bất ngờ, lại quên cả trả lời.
“Hoa văn bên trên, không phải diễm hồng quả sao?” Thiếu niên cũng không để ý, sờ thân kiếm, như đã ngây dại, “Nam Cương đặc biệt có diễm hồng quả…”
Đúng vậy, là diễm hồng quả. Thanh kiếm ấy, là lễ vật A Sư tặng khi nàng mười lăm tuổi, là A Sư tự tay làm. Nàng lúc ấy còn cười A Sư là quá thích diễm hồng quả, ngay cả hoa văn trang trí kiếm cũng không rời được nó. Kỳ quái nhất chính là, ở chỗ không dễ thấy còn có hai chữ nhỏ – “Trúc Cúc”, nàng hỏi ý gì, A sư chỉ cười không đáp.
“Là ai đưa cho ngươi?” Thiếu niên lạnh lùng hỏi.
Bách Hợp vốn không muốn nói, lại cảm thấy không thể chống cự ánh mắt thiếu niên, như bị mê hoặc, rốt cuộc nói ra: “A… A Sư.”
“A Cúc?” Ánh mắt thiếu niên sáng rực.
“Không phải A Cúc, là A Sư.” Nói xong Bách Hợp đột nhiên thanh tỉnh, không khỏi hối hận mà nhìn thiếu niên thần thông quảng đại kia, thầm nghĩ chỉ mong y sẽ không tìm A Sư gây phiền toái.
Thiếu niên hơi trầm ngâm, “Dẫn ta đi tìm y, chính là người đã đưa cho ngươi thanh kiếm này.”
Bách Hợp chần chừ nhìn y.
“Ta sẽ không phiền toái y đâu.” Dường như nhìn thấu tâm tư Bách Hợp, thiếu niên thở dài, vẻ phiền muộn không nói nên lời, “Gọi là ‘Trúc Cúc’, Trúc, tức là chỉ ta.”
Trúc là chỉ ngươi, chẳng lẽ Cúc, là chỉ A Sư?
“Được, ta dẫn ngươi đi tìm y.” Bách Hợp đã tin y.
Bởi vì lúc trước A Sư đưa thanh kiếm này cho mình, ý tứ đại khái cũng là hy vọng một ngày kia khi công chúa đeo kiếm hành tẩu Trung Thổ, có thể được người này nhìn thấy, vì thế đi tìm y chăng?
Tuy nhiên thiếu niên trước mắt chẳng qua mười bốn mười lăm tuổi, mà A Sư đến Nam Cương đã hai mươi năm, Bách Hợp không thể đoán ra quan hệ giữa họ. A Sư ở Nam Cương nhiều năm như vậy, y vừa anh tuấn vừa là thần xạ thủ, không biết có bao nhiêu nữ hài luyến mộ, nhưng chưa hề thấy y chú ý ai, đại khái, trong lòng y đã có một hình bóng mà chẳng ai thay thế nổi? Nàng nghĩ, mà thiếu niên hiện tại này, có lẽ chính là hậu nhân của người y vẫn tận lực chờ đợi!
Đã vậy tại sao không thành toàn cho y? Kỳ thật vẫn rất hy vọng A Sư có thể vui vẻ một chút, xem như muội muội đã tận một phần tâm ý với ca ca.