Quyển 3 - Chương 1: Đông Quân – Lệ
Tảng sáng, trời dần tỏ, vẻ bi thảm dưới đất cũng từ từ lộ rõ. Bởi vì một cơn mưa to đúng lúc đêm qua, cho nên mùi máu tươi đã bị pha loãng rất nhiều, từng dải phòng ốc cũng bởi vậy phơi bày ra dáng vẻ thảm hại bị lửa đốt sém.
Người hôm qua còn nói cười, mà hôm nay đã nằm ngổn ngang dưới đất, thân thể lạnh giá, thậm chí trên mặt vẫn còn đọng lại vẻ kinh hoàng. Những gia đình hôm qua hãy còn vui vẻ đầm ấm, hôm nay đã thình lình tan tành.
Thiếu nữ mà cuộc sống mỗi một ngày đều là ánh dương tươi đẹp, tận đến lúc này mới đột nhiên minh bạch, nhân thế vô thường, phù sinh như mộng là gì. Mà thiếu niên sớm đã trải qua sinh ly tử biệt, từ đầu chí cuối chỉ thờ ơ nhìn, chẳng qua đáy mắt có thứ gì đó bi thương sắp sửa hòa tan đang lấp lóe.
Ngay vừa rồi, y đã tự tay chôn cất thân nhân cuối cùng.
Diễm hồng quả, nghe nói những cây trưởng thành từ hạt của cùng một quả, nếu có một gốc ch.ết đi, những gốc khác cũng sẽ lũ lượt héo rũ, cho nên mọi người thông thường dùng nó để hình dung huynh đệ thân ái.
A Sư đã rời đi, y lại vẫn còn sống! Đáng sợ hơn chính là, y còn phải cô độc sống hơn ngàn năm nữa!
Thiếu niên thống khổ mệt mỏi nhắm mắt…
Những người còn sống dọn dẹp với vẻ mặt ch.ết lặng, động tác cứng đờ. Bắt đầu từ hai năm trước ngày ấy cổ tế đàn sụp đổ, Nam Cương đại địa từ đó bắt đầu sa vào ác mộng, dường như mọi người đã tùy thời chuẩn bị cho tai nạn đột nhiên giáng xuống.
Người ch.ết đã thôi, nếu giữa huyết sắc đạm mạc còn lưu lại nét cười mỏng manh, cũng có thể để người sau tưởng nhớ.
Mà người còn sống, chung quy vẫn phải cố lấy dũng khí, tìm kiếm lý do tiếp tục sinh tồn.
Đôi mắt Bách Hợp sưng đỏ như hai quả đào, từ đêm qua nước mắt của nàng vẫn chưa từng ngừng lại, hiện tại nàng ôm khóc trong lòng thân thể lạnh băng dường như còn là một đứa trẻ kia, Trúc Giản nghe nàng một mực gọi “A Đạt”.
Đứa bé tên A Đạt ấy, rạng sáng lúc họ phát hiện thì nó vẫn còn sống, nó đang gian nan kéo lê đôi chân gãy, dùng mười ngón tay đầm đìa máu tươi mà đào bới. Bách Hợp giữ chặt tay nó, ôm vào lòng mà khóc, Trúc Giản ở bên nghe được đối thoại của họ:
“A Đạt! Em đào gì thế?”
“Là A Y… A Y, cô ấy bị chôn bên dưới rồi…”
“… Chúng ta để người khác làm đi!… Chân em sao mà bị thương?”
“Xà nhà cháy gãy, rơi xuống…”
…
Hiện tại đau đớn của A Đạt đã vĩnh viễn kết thúc, nó nằm trong lòng Bách Hợp, ngủ im lặng, mặt mày mặc dù hơi nhíu, nhưng khóe miệng lại hiện lên chút ý cười như ẩn như hiện. Bởi vì nó tin công chúa, nhất định sẽ cứu sống người bạn nhỏ của mình.
A Đạt có thể yên tâm, nhưng Bách Hợp và Trúc Giản lại không thể. Căn nhà đã sập đến mức độ đó, cho dù đào ra người chôn bên dưới, chỉ sợ cũng…
Mấy võ sĩ toàn thân đầy máu, nghe công chúa phân phó phải đào A Y ra, máu lem luốc khiến màu sắc quần áo ban đầu hầu như không thể phân biệt. Máu ấy, có của bản thân họ, cũng có cả của những người khác, có địch nhân cũng có thân hữu tắt thở đang ôm trong lòng.
Đám người Hổ bộ thế đến rào rạt, đầu tiên bị Trúc Giản làm rối vị trí ngay trước mặt, sau đó lại sợ hãi tan tác trước cổ tế đàn bùng nổ. Dưới sự phản kích của võ sĩ Hồ bộ càng hỗn loạn, những người còn lại nào dám tái chiến, nhao nhao trốn về bản bộ.
Hổ Liệt Nhi đã mất uy phong cũng trong đám người bỏ chạy, nhưng hắn chẳng thể chạy trốn, Trúc Giản đã bố một tiểu kết giới vây khốn hắn. Trong mắt Trúc Giản bắn ra lửa giận đủ để bỏng người, y định giảo sống Hổ Liệt Nhi, là Bách Hợp không nhịn được một đao đâm vào tim hắn.
Sau khi giết Hổ Liệt Nhi, Bách Hợp vứt thanh đao đẫm máu ôm đầu khóc lóc, nàng cho Trúc Giản hay, đây là lần đầu tiên nàng giết người, cũng nên là một lần cuối cùng. Bởi vì vừa vặn, Hồ vương tắt thở được khiêng ra, Hồ vương, Đại vu sư, A Sư, thậm chí A Y và A Đạt… những người tốt với nàng đều đi cả rồi, giờ thì nàng chẳng còn gì để mất, trên đời chẳng còn ai có thể tổn thương nàng nữa.
Nghe nàng nói như vậy, Trúc Giản vốn đã tâm như tro tàn bỗng quay mặt đi, cố nén chua xót trong mắt.
“Công chúa…” Có võ sĩ ôm một thân thể bé nhỏ, tàn tạ bất kham bước đến trước mặt Bách Hợp, nức nở nói, “A Y, đã…”
Bách Hợp mắt đăm đăm, chẳng hề động đậy.
“Đem chôn cô ấy và A Đạt chung một chỗ đi!” Trúc Giản nhìn dáng vẻ nàng sợ không tốt, liền nói thay, đồng thời vỗ vỗ lưng nàng. Bách Hợp lúc này mới lại “Oa” một tiếng òa khóc ra, buông tay giao A Đạt cho võ sĩ.
“A!… A Bố! A Bố!!” Cách đó không xa có tiếng nữ nhân khóc kêu thảm thiết vang lên, “Các ngươi buông tay! Trả A Bố cho ta! Trả A Bố cho ta!”
Hai người vội vàng qua xem, thấy một nữ nhân trẻ tuổi tóc tai bù xù đang phục trên người một võ sĩ đã ch.ết, mũi tên cắm trước ngực võ sĩ kích động nàng cực độ. Nàng bỗng rút mũi tên ấy, giơ trước ngực mà cười ha ha.
Mũi tên màu đỏ thắm, đồng tử Trúc Giản nháy mắt co lại.
Hai mươi năm trước, mũi tên phá nát thời niên thiếu khoái hoạt rực nắng của y, là màu đỏ thắm, từ đó, gia đình hạnh phúc như thế liền tan tành, y và Tiểu Cúc mỗi người một phương.
Ngay đêm qua, thân ảnh Tiểu Cúc đã lớn thành một nam nhân anh tuấn ôn văn ấy ngã xuống ngay trước mắt, mũi tên cắm trước ngực, là màu đỏ thắm, từ đây họ chẳng những sẽ mỗi người một phương, còn phải sinh tử mịt mù, kỳ vọng kiếp sau.
Thậm chí hiện tại, mũi tên xuyên thủng trái tim dũng sĩ Hồ bộ, vậy mà vẫn là màu đỏ thắm!
Màu đỏ thắm…
“A Bố tẩu!…” Chính vào lúc thất thần đột nhiên Bách Hợp bên cạnh gọi một tiếng, nhìn thấy nữ nhân kia đã cắm phập mũi tên bắn ch.ết trượng phu vào yết hầu mình.
Người nhìn không ai không che mặt.
Bách Hợp cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh…
…
“Công chúa, em đói bụng quá, chúng ta ăn chút thịt viên chiên rồi đi tiếp!” A Đạt còn rất trẻ con, ngửi được mùi thức ngon mê người liền đi hết nổi, gần như vừa nói vừa chảy nước miếng, A Bố cầm đầu, mấy võ sĩ tuổi trẻ lén cười.
Sao mọi người đều còn cả đây? Thật tốt quá!
Đan Chân đầu nhân nghĩ một thoáng, liền thống khoái nói: “Chúng ta cũng hiếm khi mới đến Trung Thổ một lần, hiện tại đã phải trở về, đồ ăn bên này chúng ta nơi đó không ăn được, cứ dứt khoát đến tửu lâu bao một bàn lớn, mọi người cùng náo náo nhiệt nhiệt ăn một chầu!”
Tức khắc mọi người gần như là hoan hô mà ào vào một gian tửu lâu bên cạnh thoạt nhìn còn đầy khí thế, làm người qua đường phải nhìn chằm chằm.
Bỗng chốc đến nguyên một đám khách như vậy, chưởng quầy tự nhiên phải mừng rỡ săn đón, nhóm Bách Hợp công chúa lại không thiếu tiền, cứ việc hào phóng gọi món, tiểu hồ tử chưởng quầy kia càng mừng đến độ mặt nở hoa, liên tục gọi tiểu nhị: “Rượu ngon thức ngon phục vụ quý khách!”
Đó là trong Huyễn Vân thành nhỉ? Rượu say người tận hoan, chén rượu đan xen, A Y A Đạt tranh nhau gắp thức ăn cho nàng. A Bố bên cạnh trêu ghẹo: “Hai ngươi cũng gắp cho ta một miếng đi…” Một câu chưa xong, A Y lập tức nhét cả đống đồ ăn vào miệng A Bố, khiến y nghẹn đỏ bừng cả mặt, đồ ăn của A Đạt cũng lập tức chạy đến, A Bố đành phải xin tha.
“Thế nào? Ngươi lại không muốn ăn đồ tỷ tỷ ta gắp?” A Y trước nay miệng mồm sắc bén, há lại dễ dàng chịu tha, nói rồi cô đưa mắt ra hiệu cho A Đạt, “Hừ, không ăn cũng phải ăn!” Lại đưa tới một đũa.
A Đạt hoan hô một tiếng, vội vàng hưởng ứng, tính ham chơi của hai người nổi lên, chỉ tội nghiệp A Bố. Mọi người thấy A Bố bị hai hài tử khiến cho trốn đông trốn tây, đều hô to thú vị.
Đáng giận nhất chính là A Mộc, muốn nói giúp A Bố, nhưng y vốn bị cà lăm, một câu lại nói thành ba câu, “Các các các ngươi, kỳ kỳ kỳ phụ A Bố A Bố người ta, người ta như vậy, lại lại không sợ A Bố Bố tẩu hả!”
Đan Chân đầu nhân tự nhiên cũng không muốn bỏ qua cơ hội trêu đùa này, một tay đập đầu A Mộc, “Tiểu tử A Mộc ngươi, khắp đầu trừ vàng với A Bố tẩu, có còn thứ gì khác không?!”
Mọi người cười vang, ngay cả mấy người khách bàn bên cũng bị chọc cười mà nhìn họ.
Thật tốt, thật tốt.
“Bách Hợp, cô đến rồi?” Thiếu niên tuấn tú kéo tay nàng nói, “Cô xem nơi này tốt biết bao, cứ ở lại đây đi!”
“Tử Mạch?!” Bách Hợp cao hứng, “Tử Mạch, thật sự là huynh sao? Ta vừa mơ một giấc mơ thật đáng sợ! Ta mơ thấy huynh đi rồi, không bao giờ trở về tìm ta nữa, ta còn mơ thấy… mọi người đều ch.ết hết…”
“Đồ ngốc, cô xem mọi người không phải đều khỏe mạnh sao?” Tử Mạch mỉm cười bẹo mũi cô.
Bách Hợp gật đầu, nín khóc mỉm cười.
Ý thức càng lúc càng mơ hồ, thà rằng cứ thế ngủ đi…
…
“Bách Hợp! Mau tỉnh lại! Bách Hợp!!” Hình như là tiếng Trúc Giản.
Sau đó có càng nhiều càng nhiều tiếng gọi nàng, “Công chúa, công chúa, người mau tỉnh lại!…”
…
… Ánh sáng.
Sau đó là những tiếng reo hò.
“Cảm ơn cậu.” Màn đầu tiên nhìn thấy chính là Đan Chân đầu nhân thành khẩn cảm tạ thiếu niên ngoại tộc trên trán có lam nguyệt nha.
Vừa rồi suýt nữa thì không bao giờ tỉnh lại, là Trúc Giản đã cứu nàng sao? Bách Hợp định thần, từ bên rìa sinh tử trở về, nàng đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Nàng cẩn thận nhìn nguyệt nha trên trán Trúc Giản, hỏi: “Ta nghe Đại vu sư nói, ngươi là Ma giới Linh Vu?”
Mọi người nhất thời im lặng. Trúc Giản thấy vẻ mặt nàng rất khác vừa rồi, đoan trang hơn rất nhiều, vì thế cũng nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy.”
Do dự một chút, Bách Hợp lại nói: “Trước kia Đại vu sư từng nói mắt ta là tiên tri nhãn, nghe nói tiên tri nhãn chính là ánh mắt có thể nhìn thấu bí mật trong thiên địa… Ta muốn nhìn, ngươi giúp ta đi!”
Tiên tri nhãn, ánh mắt không cần Bích khung ngự không hủy đi một đời Tinh Chiêm cũng có thể hiểu thấu mệnh số thiên địa. Tiên tri nhãn vạn năm khó gặp! Cám dỗ quả thật đủ lớn, nhưng vấn đề là, hiện tại tình trạng thân thể Bách Hợp… Hô hấp của Trúc Giản trở nên dồn dập, y khó xử nói: “Tiên tri nhãn không phải đơn giản như vậy đâu, cô vốn chưa từng tu tập thuật pháp của Linh Vu hệ, hơn nữa cô hiện tại hơi thở suy yếu, nếu miễn cưỡng, chỉ sợ…”
“Không được!” Đan Chân đầu nhân nghe ra ý tứ của Trúc Giản, lập tức mở miệng phản đối, “Công chúa, người hiện tại chính là vương của chúng ta! Công chúa, người không thể có việc! Người còn phải dẫn dắt chúng ta đi báo thù!!” Nói rồi quỳ xuống.
Mọi người nháy mắt quỳ cả xuống: “Đúng vậy! Công chúa, dẫn dắt chúng ta đi báo thù đi!” Từng khuôn mặt toàn là bi phẫn tràn ngập.
“Đan Chân đầu nhân, kể từ lúc này, ông chính là Hồ vương.” Bách Hợp đỡ ông dậy, bình tĩnh nói, “Nhưng hãy vĩnh viễn ghi nhớ, vũ khí của ông không vì thù hận mà bạt. Hiện tại thế gian đang đứng trước một hồi đại tai nạn, mỗi người, mỗi bộ lạc, đều phải đoàn kết lại, mới có thể cùng nhau vượt qua.”
“Công chúa…”
“Được rồi, đừng nói nữa, nếu ông công nhận người vương này, vậy thì đây là mệnh lệnh duy nhất ta hạ… Mọi người, xin nhờ ông.” Sau đó nàng chuyển hướng sang Trúc Giản, “Còn nhớ lời Đại vu sư từng nói với chúng ta chứ? Ông nói chúng ta đều là người của vận mệnh, có lẽ đây là sứ mệnh của ta, xin ngươi, hãy cho ta biết phải làm thế nào!”
Trầm mặc một lát. “Những người khác xin hãy ra ngoài trước.” Trúc Giản cuối cùng đã đáp ứng nàng.
Đan Chân đầu nhân dường như còn muốn nói nữa, nhưng đối mặt với ánh mắt sáng ngời lành lạnh của Bách Hợp, lời đã ra đến bên mép cuối cùng vẫn nuốt vào. “Chúng ta chờ tin tốt của công chúa.” Sau đó người cuối cùng rời khỏi, cửa nhẹ nhàng khép lại.
Trúc Giản chỉ điểm Bách Hợp xếp bằng ngồi đối diện trên chiếu, bàn tay hai người đối hợp, Trúc Giản nói: “Cô có muốn tu tập pháp môn thì lúc này cũng không còn kịp, chỉ có thể để ta dẫn dắt. Cô đừng quan tâm gì hết, cứ nhắm mắt nhìn là được, nhưng nhất định phải chú ý, nếu như đau đầu, phải lập tức cho ta biết! Chúng ta sẽ ngừng lại.”
“Được, ta biết rồi.” Bách Hợp đáp một tiếng, chầm chậm nhắm mắt, “Chúng ta hiện tại bắt đầu luôn đi!”
Trúc Giản lắc đầu, cũng tập trung tinh lực, nguyệt nha màu lam trên trán phát ra quang hoa tươi đẹp.
Trong tiếng ngâm tụng, có quầng sáng hình sao sáu cánh lên từ đất bằng, vây hai người bên trong.