Chương 18
Ngày hôm đó, đơn vị của Thích Thiếu Thương thông báo cuối tuần văn phòng sẽ tổ chức trận đấu bắn súng, có thể mời một người bên ngoài tham gia. Thích Thiếu Thương không cần nghĩ ngợi, lập tức gọi điện thoại cho Cố Tích Triều. Cố Tích Triều vốn tính cuối tuần ở nhà xem sách nấu ăn làm mấy món mới, nhưng không thể chịu nổi hành vi liều ch.ết quấn lấy năn nỉ ỉ ôi của người nào đó, đành phải đáp ứng.
Chủ nhật rất nhanh đã tới, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều ngồi trên xe buýt của đơn vị, cùng mọi người tới bãi bắn vùng ngoại ô. Cố Tích Triều im lặng nghe MP , còn Thích Thiếu Thương lại ở bên hưng phấn khoa chân múa tay. Vì sao lại hưng phấn như vậy? Bởi vì có thể nhìn thấy bộ dáng Tích Triều lúc bắn súng a, nhất định suất đến ngây dại! Nghĩ nghĩ, Thích Thiếu Thương không khỏi chảy nước miếng…
Sau nửa giờ, đoàn người đã đứng trong khu vực bãi bắn. Nơi này chuyên cung cấp sân tập cho vận động viên bắn súng và các học viên, đã từng có quán quân thế giới từ nơi này mà ra nữa. Hiện giờ ở khu vực bãi bắn 50 thước cũng có mấy học viên đang chăm chỉ luyện tập, đột nhiên thấy một đám người tràn vào náo động, những quán quân tương lai của thế giới không khỏi tò mò quay đầu lại nhìn.
Phân tổ vô cùng náo nhiệt. Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều không cùng một tổ, một người tổ 3, một người tổ 4, không khỏi khiến Thích Thiếu Thương khó chịu a. Như vậy sẽ không thể nằm cùng một chỗ với Tích Triều… Nằm sát gần nhau, quan sát Tích Triều ngắm bắn ~ lại phải chảy nước miếng rồi…
Được bắn 10 lần. Thích Thiếu Thương rầu rĩ nằm vào vị trí, lên đạn, tùy ý ngắm một cái, bóp cò. Sau đó máy móc lên viên đạn thứ hai, lại bị Cố Tích Triều đứng sau khinh bỉ trách một tiếng, “Anh đang làm gì đó, bắn tới cả bia của người khác rồi kìa!” Nhìn lại, Cố Tích Triều đang dùng kính viễn vọng chuyên dụng quan sát thành tích của hắn.
“Lần hai, sang phải chút đi”. Thích Thiếu Thương vừa nghe, động lực mười phần, bỏ qua thành tích tồi tệ của lần bắn đầu tiên do tâm trạng sa sút, lập tức nghiêm túc ngắm bắn, ngừng thở. Sau khi vai hắn chấn động, thanh âm hơi vừa lòng của Cố Tích Triều truyền đến, “Không tồi”.
Thích Thiếu Thương vui vẻ, nghe ngữ khí Tích Triều sung sướng như vậy, chẳng lẽ ở giữa hồng tâm?
“Ở chính giữa phía trên bia ngắm của anh”. Thích Thiếu Thương nhất thời hắc tuyến.
Bắn xong mười phát, trước mắt chỉ còn lại một đống vỏ đạn. Thích Thiếu Thương lần đầu cầm súng, dưới sự chỉ huy của Cố Tích Triều trong suốt quá trình, thành tích cũng không đến nỗi tệ lắm. Chờ đến lượt Cố Tích Triều, cậu nghiêm túc phân phó Thích Thiếu Thương, “Kỳ thật tôi cũng lần đầu tiên chơi trò này, anh ở phía sau tôi hảo hảo nhìn rồi chỉ điểm, hiểu chưa?”
Thích Thiếu Thương lập tức làm tư thế nghiêm, “Yes, sir!”
Vừa lòng gật gật đầu, “Nếu thành tích của tôi kém anh, về nhà nhất định phải ch.ết!” Uy hϊế͙p͙ xong, chạy đến vị trí của mình thành thành thật thật nằm xuống.
Thích Thiếu Thương vẫn đứng đó cười trộm đến vui vẻ, về nhà, là từ cỡ nào tốt đẹp a ~~
Mấy phát súng đầu tiên, Thích Thiếu Thương thập phần cố sức đứng sau kính viễn vọng, “Bên trái một chút, phải phải phải, hướng lên trên…” Nhưng lúc sau rốt cuộc không chịu nổi, liền ôm máy ảnh ngồi xổm bên cạnh Cố Tích Triều, nhiệt tình chụp chụp chụp. Tích Triều nheo mắt, bộ sáng khốc khốc, thật sự là… không chụp quả vô cùng lãng phí!
Cố Tích Triều nếu không phải vì sau mấy phát súng trước đã bắt đầu có được cảm giác, đối với tên mê trai này, cậu thật sự rất muốn một súng đập bể đầu hắn!
Chờ có kết quả còn mất chút thời gian nữa, Thích Thiếu Thương lôi kéo Cố Tích Triều đi xem thành tích của tổ 1, tổ 2, thỉnh thoảng cảm khái bát quái một câu.
“Tiểu Vô bên cơ yếu quả là lợi hại a, nhìn xem, 56 điểm. Không đi làm lính thật sự rất đáng tiếc”.
“Thủy Phù Dung người này cũng được 45 sao? Muội muội mắt cú a!”
“Gia Cát chủ nhiệm… 0 điểm…”
“Lý Hoại… Không phải người trong đơn vị, là ai mang đến đấy?”
Đang lúc niệm niệm thì Truy Mệnh cười dài đi tới. Truy Mệnh tên thật là Thôi Lược Thương, lái xe lúc nào cũng trong trạng thái đang đua, vội vàng như đi đầu thai. Thị trưởng ngồi xe cậu ta, sợ tới mức phun ra một câu, “Người khác lái xe đòi tiền, tiểu Thôi cậu lái xe là muốn đòi mạng a! Muốn truy mạng ai hay sao?” Mỹ danh Truy Mệnh từ đấy về sau bắt đầu lan truyền. Về sau, thị trưởng cũng không dám ngồi xe Truy Mệnh nữa, đành phải mở xe buýt đơn vị, có hoạt động mang mọi người xung quanh đi theo, cũng thực tiêu dao đi!
Truy Mệnh chỉ chỉ trên bảng thành tích cái tên Lý Hoại, nói, “Này là anh em của em, hắc hắc, nghe nói phần thưởng hôm nay rất được, nên em sống ch.ết kéo cậu ấy theo đấy”. Đưa hai tờ phiếu cho Thích Thiếu Thương, “Phiếu mua sắm trong siêu thị, mỗi người tham gia hoạt động đều có phần. Đại tỷ làm việc ở chỗ bí thư cho em, thuận tiện em lấy cho Thích đại ca luôn”. Đem phiếu của mình nhét vào túi quần, Truy Mệnh bắt đầu vui vẻ ảo tưởng tới viễn cảnh đến siêu thị lôi sạch những đồ ăn ngon về nhà.
Đang vô cùng tốt đẹp, lại bị Thích Thiếu Thương túm cổ áo kéo lại, “Truy Mệnh, cậu sao lại có hai tờ?”
“Này là của Lý Hoại nữa. Của cậu ấy cũng là của em. Dù sao cậu ấy cũng không thích đi dạo siêu thị, em được cái lại rất tốt bụng, vô cùng nguyện ý giúp cậu ấy dùng a ~ ha ha”, tiếp tục vừa đi vừa mơ tưởng trong sung sướng.
Nhìn tờ phiếu trong tay, Thích Thiếu Thương cũng có chút cao hứng, tuy rằng chỉ mấy trăm đồng, nhưng ở siêu thị hẳn mua được không ít đồ này nọ.
“Tích Triều, anh đi mua cốc đôi, để ở nhà em, em một cái, anh một cái được không?” trên mặt bánh bao phấp phới tim hồng ~
“Tùy anh”.
“Kia lại mua hai đôi dép, mua cho em hình tiểu trư, anh hình tiểu hầu tử đi. Thế nào?”
“Anh là bạn nhỏ ở nhà trẻ hay sao…” Nhìn mặt bánh bao của Thích Thiếu Thương suy sụp, “Anh tiểu trư, tôi tiểu hầu tử đi”.
“Hảo ~ còn lại toàn bộ mua chocolate em thích ăn nhất nhé!”
“Anh là bại gia tử hay sao? Đưa phiếu đây, tôi thu!”
Hai người thấp giọng thảo luận, lại không biết vô tình tại bãi bắn này, đã tạo nên một mảnh đưa tình ôn nhu.
Bên sân bắn vẫn là tiếng súng liên tiếp vang lên, có vui sướng ngắm trúng bia, cũng có ảo não bắn trúng trần nhà. Mục Cưu Bình có thể nói là ảo não tới cực điểm rồi, 10 phát đã bắn ra 9, nhưng nghe nói bia ngắm phía đối diện kia vẫn trơn bóng không tì vết. Rất mất mặt! Hắn nhảy lên trên bàn, nhất định là tư thế nằm không đúng, ta đứng lên bắn vậy!
Nhân viên phụ trách an toàn vừa thấy vội kêu to, “Người cao to đang đứng kia!”
A? Kêu ta sao? Mục Cưu Bình theo phản xạ xoay người lại, khẩu súng cũng đi theo, ‘đoàng’ một tiếng, chấn động.
Một mảnh kinh hô.
Cố Tích Triều không biết chuyện gì xảy ra, vì cái gì đột nhiên mình lại bị người nào đó đặt dưới thân, ném thật mạnh xuống mặt đất? Vì cái gì bốn phía trở nên im lặng như vậy, vừa rồi rõ ràng còn có người liều mạng líu ríu không ngừng mà? Vì cái gì trên mặt dường như bị thứ chất lỏng gì đó làm ướt, ấm ấm, nóng nóng, lại khiến người ta hốt hoảng
Chuyện gì xảy ra vậy?