Chương 16: Liễu Hạ Huệ gợn sóng

Trương Thắng đứng ở đằng kia đếm chùm chìa khóa một lúc lâu, thoạt nhìn tựa như đang muốn tìm chìa khóa, giống như là người say rượu chậm chạp, mãi mà không tìm được, thẳng đến khi thân thể khôi phục bình thường, hắn mới chạy về phía toilet. Khi hắn trở về đến phòng, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, lúc này đã không còn ai ca hát rồi, cả nam lẫn nữ sờ soạng lăn lóc cùng một chỗ thân mật. Chỉ có Từ Hải Sinh là vẫn đang ngồi trên salon hút thuốc, không thấy động tĩnh gì, một cô gái ngồi trên đùi ông ta.


Tiểu Ôn và một cô gái khác bị một người đàn ông mặt ngăm đen đè xuống, vừa cười đùa vừa muốn cự tuyệt lại vừa làm mấy động tác khiêu khích mời chào đám đàn ông làm trò trên người mình. Dưới tác dụng của rượu và ngọn đèn mờ mờ, mặt người dạ thú biến thành cầm thú trắng trợn. Đàn ông vì tính, đàn bà vì tiền, trong không khí tràn đầy hương vị mê muội.


Trương Thắng cũng chưa từng gặp màn biểu diễn như này, chỉ có thể đứng một bên nhìn, vừa không muốn đi vào, lại không tiện đi ra, có vẻ hết sức khó xử. Từ Hải Sinh thấy Trương Thắng trở về, liền gọi cô gái bật đèn, tính tiền. Chúng sắc lang lúc này mới lưu luyến không rời khôi phục hình dáng chính nhân quân tử.


Thanh toán xong, mọi người đều tự chọn cho mình một cô em vừa ý, tiếp tục tiết mục mình hứng thú, chuẩn bị lên lầu thuê phòng. Tiểu Ôn u oán nhìn Trương Thắng, Trương Thắng làm như không thấy, Chủ tịch xã Cổ ôm tiểu Tất và Tiểu Mã cười ha hả nói:


- Tiểu Ôn, anh đẹp trai người ta chướng mắt em nha, đi thôi, đêm nay theo anh đi.
- Cảm ơn ông chủ!
Tiểu Ôn nhảy dựng lên, nhào tới hôn bẹp một cái lên mặt ông ta.
Giám đốc Từ ngược lại vẫn chưa quên Trương Thắng, ôm cả cái thân thể đầy đặn nói với Trương Thắng:


- Tiểu Trương, cậu cũng chọn hai em, mở lòng đi.
Đầu Trương Thắng muốn nổ tung, lắp bắp mà nói:
- Không… không được, tôi ở bên ngoài chờ các anh, thuận… thuận tiện tỉnh rượu, uống nhiều quá, rất khó chịu.


available on google playdownload on app store


Chủ tịch xã Cổ nghe vậy, sắc mặt chìm xuống. Giám đốc Từ thấy vậy, tay đang vỗ vỗ mông cô gái, liền buông ra, cười hì hì đi tới, nắm bả vai Trương Thắng cười nói:


- Đàn ông mà, ra ngoài chơi chính là để vui vẻ, cậu là chủ, bọn họ là khách, cậu không chơi, bọn họ lại dám yên tâm chơi sao? Chuyện như thế này, gặp dịp thì chơi thôi, nên làm như thế nào, còn phải anh dạy cậu sao?
Tim Trương Thắng đập thình thịch, mồ hôi tuôn ào ào:


- Giám đốc Từ, tôi, tôi…
Giám đốc Từ mắt lóe sáng, đem lời trong miệng Trương Thắng ép trở về, sau đó ha hả cười nói:
- Chung quy cũng là lần đầu tiên đi, đừng có làm mọi người mất mặt, rất khó coi đấy.
Ông nhìn hai bên một chút, chỉ một ngón tay nói:


- Cô, còn cô nữa, người anh em này vẫn là đồng nam, hai chị em các cô phải chăm sóc cẩn thận.


Hai cô kia nhan sắc cũng không tính là thượng đẳng, nhưng dáng người nóng bỏng, phù hợp với gu thẩm mĩ của Từ Hải Sinh thì phải là dáng người đẹp, thứ hai là những cô nhan sắc xuất chúng thường hay tiếp nhiều khách, trong lòng có nơi dựa dẫm, chăm sóc khách chưa chắc đã tận tâm tận lực.


Mà tư sắc hơi thiếu một chút không có tiền vốn này, chỉ có thể ra sức gấp bội cầu được niềm vui của đàn ông, để mời chào khách quen cho mình. Dù sao khi làm việc đó, cũng chẳng ai nhìn chằm chằm mặt các cô mà ngắm. Có khuôn mặt xinh đẹp, không bằng có thủ đoạn, kỹ xảo thành thạo. Từ Hải Sinh nhìn ra Trương Thắng là một đứa con nít, nên mới tìm hai thục nữ có kinh nghiệm phong phú bồi dưỡng hắn.


Hai cô gái kia vừa nghe vậy, liền tự nhiên cười nói, thoải mái đi tới, một phải một trái khoác tay Trương Thắng.
Giám đốc Từ cười ha hả nói:
- Được rồi, chúng ta đi!


Nói xong quay về ôm cô gái mình đã chọn, cùng nhau đi lên lầu. Phòng trên lầu trang hoàng rất xa hoa, nhưng hành lang đi rất hẹp, hai bên đều là những gian riêng nhỏ với ngọn đèn đỏ sậm.


Trương Thắng bị kẹp giữa hai cô gái, gò nhũ rắn chắc chạm trên tay hắn, tạo thành dòng điện chạy tê tê dọc người hắn. Đang mê mê man man đã bị đưa vào một căn phòng.


Hai cô gái thoải mái cởi quần áo, thân thể mượt mà đi tới, một người giúp hắn cởi quần áo, nhẹ nhàng đẩy hắn ngồi xuống giường, cô còn lại đã nhanh chóng ngồi lên giường phía sau hắn, hai bầu ngực đầy đặn rắn chắc, như bôi dầu, trắng mịn tròn trịa như thịt viên cọ sát trên lưng hắn.


Cô gái phía trước dịu dàng cười quyến rũ nói:
- Anh hai, nâng mông lên một chút, em giúp anh cởi quần cho mát.


Bộ ngực sữa nổi lên mê người giữa hai khe núi, một lùm đen mơ hồ ở bụng dưới bằng phẳng rơi vào trong mắt hắn. Hắn chưa từng gặp tình huống này, chỉ cảm thấy “oành” một tiếng, một cỗ máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu.


Nghe cô gái nói, Trương Thắng giống như bị thôi miên, theo bản năng nhấc mông lên. Cô gái nhanh nhẹn cởi bỏ dây lưng và quần, lập tức kêu nhẹ một tiếng, lùi sau một bước. Hóa ra vật kia của Trương Thắng đã bị kích thích sung khí bật ra ngoài, thiếu chút nữa là chạm vào mặt cô ta.


Cô gái kia cười khanh khách, gửi cho hắn một ánh mắt ɖâʍ đãng:
- Anh trai cần phải nhẫn nại, giữ gìn hơn hai mươi năm, chớ lãng phí, để em giúp anh nào.
Nói xong, hai tay vịn bắp đùi hắn, cười sôi nổi liền vùi mặt vào giữa hai chân hắn.
- Đừng…


Mặt Trương Thắng đỏ như tiết gà, trong nháy mắt khi môi cô ta tiếp xúc với thân mình, rùng mình một cái, vội đẩy cô ta ra. Mặt đỏ tai hồng nhanh chóng mặc quần áo vào.
Hai cô gái còn chưa từng gặp qua người khách nào như vậy, đều kinh ngạc nhìn hắn.
Trương Thắng ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói:


- Tôi… tôi không cần phục vụ, các cô về đi, tôi uống nhiều quá, ở đây ngủ một giấc là được.
Hai cô gái thoáng nhìn nhau, cô gái phía trước gãi đầu chuẩn bị tư thế nói:


- Anh hai, ra đây vui vẻ một chút nha, làm gì câu nệ vậy? Anh yên tâm, chúng em tuyệt đối an toàn, hai chị em nhất định hầu hạ anh thoải mái đấy, cam đoan anh đã đến một lần lại muốn lần thứ hai.
- Không cần, tôi thực sự không cần, cô… các cô trở về đi.


Nói thật, hai cô này nhan sắc chỉ thường thường bậc trung, nhưng dáng người bốc lửa, gợi cảm, hơn nữa mọi người cùng đi đều làm chuyện như thế, cho dù nơi này trang hoàng đẹp, cũng không cách âm, phòng hai bên đều có những âm thanh như thế. Trương Thắng là một thhắn niên khỏe mạnh về thể xác và tinh thần, lại không có ý niệm thủ thân như ngọc trong đầu, không động tâm mới là lạ.


Nói như vậy, trong mỗi người vẫn có hai bộ mặt, một bộ mặt là chính mình trong hiện thực, một bộ mặt là chính mình trong hư ảo; một cái là phóng túng chính mình, một cái là kiềm chế chính mình; mọi người thường đem mặt đã ngụy trang ra để đối nhân xử thế, chỉ có ở hoàn cảnh không có gánh nặng, không có trói buộc mới có thể phóng túng chính mình.


Trương Thắng chỉ là một phàm phu tục tử, nói trong lòng hắn không muốn đó là giả dối. Nếu lúc này là một cô gái, ngượng ngùng mang theo e lệ, chui vào trong ngực hắn, dùng dịu dàng và nữ sắc nhẹ nhàng chêu chọc hắn một phen. Lấy sự tự chủ bạc nhược sau khi say rượu của hắn, lại thêm tâm lý trong phòng tối, rất có thể sẽ thuận nước đẩy thuyền, lần đầu tiên nhấm nháp mùi vị đàn bà.


Hỏng là hỏng ở chỗ Giám đốc Từ lập tức giao cho hắn hai người đàn bà, đến lúc này hiệu quả phòng tối sẽ mất. Trương Thắng là loại người có sắc tâm không có sắc đảm, công nhân lao động đầu óc giản đơn, một hồi xử lý hai “đối thủ”, vừa kinh hãi vừa khẩn trương, hiệu quả khó xử vượt xa sự hấp dẫn, mà hai cô gái lại quá lớn mật và chủ động, khiến hắn bị dọa, theo bản năng mới nói lời cự tuyệt.


Có lẽ trong lúc cự tuyệt ấy, trong lòng hắn vẫn còn một tia không đành và lưu luyến, nhưng sau khi mặc quần áo vào, liền không có dũng khí ở trước mặt hai cô gái mà cởi quần áo lần nữa.
Sắc mặt hai cô gái hơi khó coi:


- Tiên sinh, anh để chúng em rời đi như vậy sẽ bị mắng đấy. các chị em cũng sẽ cười chúng em, hơn nữa chúng em không muốn trả lại tiền cho anh.
Trương Thắng vội nói:
- Như vậy à… Vậy… vậy các cô cứ ngồi ở đây là được, tôi cũng sẽ không nói gì ra ngoài.


Hai cô gái nhìn nhau, nhún nhún vai, các cô không mặc lại y phục, liền cứ như vậy ngồi xuống bên giường, trong phòng mở điều hòa, ngồi như vậy khá lạnh, hai cô liền phủ lên người một cái chăn, đến lúc này mới không nhìn rõ từ đầu đến chân, sự xao động trong lòng Trương Thắng cũng bình tĩnh trở lại.


Trương Thắng nhổ nước miếng, lấy ra một bao “Bạch tam tháp” đốt lên một điếu. hai người đang nằm yên lặng nghe các chị em phòng bên cạnh “công tác” không ngừng, một cô nhìn hắn một cái nói:
- Cho em một điếu.


Trong lòng Trương Thắng cảm thấy có chút áy náy với người ta, vì thế liền vội vàng cúi đầu khom lưng ân cần châm thuốc cho các cô. Một nam hai nữ yên lặng ngồi hút thuốc trong sự ồn ã xung quanh.
- A... A... Ờ, ông chủ, chậm một chút, em sắp bị anh làm ra rồi...


- Ừ ~~ a ~~, tiên sinh, người... thắt lưng người ta gắp gãy rồi, đổi tư thế được không?
- Két~~~,
Cô gái dáng người thon thả, rít một hơi thật dài, phun ra miệng, nói với Trương Thắng:
- Thuốc lá này không tồi!
Trương Thắng vội nói:


- Bình thường, bình thường, cũng không phải là thuốc xịn, tuy nhiên có vẻ hơi nhẹ.
Cô gái đẫy đà hơn một chút nói:
- Anh hai, nếu không ngại… em giảm nhiệt điều hòa một chút.


Cô ta trần truồng đi đến bên chỗ điều hòa bên tường, Trương Thắng nhìn chằm chằm hai bán cầu tròn trịa đầy đặn, nảy lên dưới bờ eo nhỏ, bỗng nhiên nhổ nước miếng, ngượng ngùng “xin chỉ thị” nói:
- Có nước không? A… nếu có trà… nước lọc cũng được…






Truyện liên quan