Chương 28

Nửa đêm mười hai giờ, mưa to gió lớn.
Đèn trong văn phòng lần lượt tắt từng chiếc, bãi đỗ xe có lác đác mười mấy chiếc. Đèn đường vàng ấm mờ ảo chiếc vào mui xe, cũng chiếu vào kính chắn gió.


Hạ Trí Viễn vẫn chưa mở máy, anh tựa vào trên ghế đã được hạ xuống thấp, đeo một chiếc tai nghe bluetooth, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Giọt mưa không ngừng đập vào cửa trước, trong xe vừa tối vừa lành lạnh.


Công việc cường độ cao trong thời gian dài khiến cả thể xác lẫn tinh thần anh đều mỏi mệt. Anh biết mình đang cần một giấc ngủ thoải mái, nhưng lại gàn dở không chịu lái xe về nhà. Trong căn nhà ấy có hơi ấm, có nước nóng, rượu vang đỏ, còn cả chiếc giường lớn vải nhung mịn màng mềm mại. Trong đó có đầy đủ tất cả mọi thứ, chỉ thiếu người có thể nói chuyện một chút với anh.


Một căn nhà xa hoa trống rỗng, đi trễ về sớm cũng chẳng có bất kỳ điều gì khác biệt.
Cho nên, anh gọi thẳng đến dãy số của Tụng Nhiên.


Dù đã nói chuyện mười mấy lần, nhưng Tụng Nhiên vẫn dễ dàng căng thẳng như hồi mới quen biết nhau. Cậu nói chuyện cứ ngắc nga ngắc ngứ, trắc trở như một chiếc radio bị kẹt. Hạ Trí Viễn hoài nghi cậu có tật giật mình, muốn che giấu bí mật xấu hổ nào đó. Anh vừa nghe vừa cười, hài lòng duỗi lưng một cái.


"Nói nhỏ thế, đang có người ở bên cạnh à?"
"Đúng... Đúng thế. Bố Bố đang ngủ trưa trên giường em. Bé ngủ say lắm, mới một tiếng đã đá chăn hai lần rồi." Tụng Nhiên giật giật thảm nhỏ rồi che bả vai Bố Bố lại: "Còn anh thì sao? Em nghe tiếng anh không có sức sống lắm, vừa về nhà hả?"


available on google playdownload on app store


Hạ Trí Viễn ngáp một cái: "Vẫn chưa, đang ở trong xe."
Tụng Nhiên kinh ngạc quá đỗi, thốt lên: "Bên đấy đã hơn mười hai giờ rồi mà, công việc bận rộn thế hả anh?"
Hạ Trí Viễn ngước mắt nhìn đồng hồ trong xe, giữa màn hình hiện ra dòng số: 00:09 AM.


Thật sự là một cậu trai tri kỷ, tính được chênh lệch nhanh đến vậy.


Anh cười cười rồi nhắm mắt lại tựa người vào ghế: "Qua mấy hôm nữa công ty có tổ chức buổi công bố sản phẩm. Nó không chỉ thay đổi cả thế hệ, mà còn là sản phẩm hoàn toàn mới, là bước ngoặt quan trọng để phát triển, vì thế bận rộn một chút là chuyện bình thường, những công ty khác cũng vậy thôi. Tôi vẫn tin tưởng được vào các kỹ sư VP ở tiền phương, cũng không hẳn là làm việc quá điên cuồng."


Buổi công bố sản phẩm?
Tụng Nhiên chớp chớp mắt, cậu nhớ đến cái kén tằm trắng moe moe bên 8012B, tò mò hỏi: "Sản phẩm mới... Ý là tiểu Q hả anh?"


Hạ Trí Viễn nghĩ nghĩ một lúc rồi giải thích: "Cũng không hoàn toàn. Tiểu Q mà em thấy chỉ là một sản phẩm thử nghiệm, đa phần các chức năng chi tiết đều bị cắt bỏ, ngay cả ngoại hình cũng không phải là bản cuối cùng. Nó được đặt ở nhà tôi chỉ vì muốn xác minh tính an toàn chân thực của nó. Bản cuối cùng sẽ có rất nhiều chi tiết thú vị. Bây giờ tôi không thể tiết lộ quá nhiều, chờ thêm một thời gian nữa tôi sẽ đưa một chiếc về cho em và Bố Bố chơi, được không?"


"Được!" Tụng Nhiên vô cùng hưng phấn: "Vậy... Tiểu Q có video giới thiệu không, là cái kiểu khoa học đen siêu siêu ngầu ấy?"
"Ý em là video phong cách giới thiệu của iPhone hả?"
"Đúng rồi đúng rồi!"
Tụng Nhiên gật đầu như giã tỏi.


Hạ Trí Viễn cười đến không dừng lại được, lồng ngực còn hơi chấn động. Anh giơ tay vuốt vuốt sống mũi, nói: "Xin lỗi vì phải để em phải thất vọng rồi. Tiểu Q có dáng vẻ dễ thương, vì để xứng với vẻ bề ngoài nên video giới thiệu mà chúng tôi làm cũng khá đáng yêu. Nếu em thích kiểu "Khoa học đen siêu ngầu" này thì nó cũng có hai người anh em, một cái là S , một cái là T . Video của chúng hẳn là có thể làm em thỏa mãn."


"Không... Cũng không thích lắm, thực ra phong cách đáng yêu cũng là sở thích của em."
Tụng Nhiên gãi gãi tai ngượng ngùng sửa cách nói của mình, lại hỏi: "Hạ tiên sinh, công việc của anh bận rộn như vậy, thế bên kia chỉ ở một người thôi hả? Có ai chăm sóc anh không?"


"Mỗi tuần sẽ có người tới dọn vệ sinh một lần, còn những lúc khác chỉ ở một mình."
"Thế à..." Tụng Nhiên xuôi vai xuống, cằm đặt trên sổ ghi chép dựng thẳng rồi lo âu hỏi: "Vậy chắc anh vất vả lắm, về nhà cũng chẳng có ai bên anh cả."
Hạ Trí Viễn cười cười: "Đau lòng hả?"


Tụng Nhiên không hề do dự gật đầu: "Đương nhiên là đau lòng rồi!"
Vừa dứt lời, cậu vô lực đỡ trán mình – Toàn nói xàm gì thế này? Mới yêu nhau chưa đầy một ngày, sao lại thẳng thắn thổ lộ thế? Còn tiếp tục như vậy, đời này mày đừng mong có liêm sỉ có giá!


Cậu cố kìm chế mức độ "Đau lòng", gắng sức "Liêm sỉ" nói: "Hạ tiên sinh này, về sau anh đừng cứ mãi một mình hối hả ngược xuôi, nếu không... Nếu không khi đi công tác anh đưa em và Bố Bố đi theo đi. Như vậy ít nhất thì lúc ban đêm về đến nhà, em có thể trò chuyện với anh."


Nghe được câu nói này, ở chỗ Tụng Nhiên không nhìn thấy, Hạ Trí Viễn chậm rãi mở mắt ra. Anh yên lặng nhìn mui xe trong chốc lát, bỗng nhiên chống tay ngồi dậy.


"Mới vừa rồi còn rất mệt mỏi, giờ đã tốt hơn nhiều rồi. Tôi cứ cảm thấy lái xe về là có thể nhìn thấy các em rồi." Hạ Trí Viễn thắt dây an toàn rồi nổ máy: "Tôi phải đi tầm mười lăm phút, em có phiền không nếu trò chuyện một lúc với tôi trên đường?"


Tụng Nhiên vội nói: "Không ngại không ngại."
Mặc dù cả hai người họ đều biết rõ sau mười lăm phút nữa họ không thể thật sự gặp nhau, nhưng lời giải thích thế này khiến cả hai bên đều có cảm giác mong chờ ấm áp.


Nửa đêm, xe lao nhanh trên đường cao tốc, Hạ Trí Viễn ôm cua, đạp chân ga hết mức rồi nhanh chóng hòa vào dòng xe. Đèn đỏ sau xe hóa thành một vệt ánh sáng trong màn mưa ban đêm.
"Em và Bố Bố vẫn khỏe chứ? Đã đỡ bệnh hơn chưa?" Hạ Trí Viễn dùng chất giọng ấm áp hỏi.


Tụng Nhiên nhìn cậu nhóc đang ngủ say bên cạnh, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của bé: "Hôm qua Bố Bố không sốt nữa, khẩu vị cũng tốt hơn, lượng cơm ăn được không khác nhiều so với khi trước. Còn hôm nay... Ừm, để em xem nào... Hình như hôm nay không mọc nốt đậu mới nữa, có lẽ chừng hai hôm nữa là kết vảy rồi. Nếu may mắn thì khi về anh sẽ nhìn thấy một khuôn mặt trắng trẻo y như lúc đầu."


"Vậy còn em?" Hạ Trí Viễn hỏi: "Hạ sốt chưa?"
Tụng Nhiên gật gật đầu, nói: "Sáng nay đã hạ sốt rồi. Giữa trưa Chiêm Dục Văn có đo nhiệt độ cho em một lần, 37 độ 7. Theo cảm giác thì chắc nhiệt độ bây giờ thấp hơn hồi trưa."
Nghe chừng là một tin tức không tồi, chỉ là...


"Tại sao hôm đó lại đột nhiên sốt tới 39 độ?" Hạ Trí Viễn bắt lấy điểm mấu chốt.


Tụng Nhiên giật mình, vô cùng chột dạ cắn móng tay hai lần rồi cười nhạt nhẽo: "Chuyện này... Bác, bác sĩ Chiêm nói là bị, bị cảm lạnh dẫn đến cảm sốt bình thường... Khụ, có lẽ là vì quá lâu rồi em không bị ốm, đột nhiên lại bị một lần nên mới nghiêm trọng như vậy...."


Hạ Trí Viễn nắm lấy ba chữ "Bị cảm lạnh", anh nhướn mày như nhớ lại gì đó: "Hôm đi Hoan Nhạc Cốc có phải em bị dội nước đúng không?"
Quả thực Tụng Nhiên phải chấn kinh: "Chuyện này mà anh cũng biết hả?!"
Hạ Trí Viễn bất đắc dĩ nhún vai.
Đương nhiên là anh biết.


Hôm đi Hoan Nhạc Cốc về, Tụng Nhiên đã từng chuyển tiếp nhầm một file ảnh mà Lâm Hủy chụp lén gửi cho anh, trong đó có một tấm chụp cảnh Tụng Nhiên ngồi trên mặt đất, tay cầm một chiếc khăn tắm lau người cho Bố Bố. Khi ấy động tác lau người đã thu hút hết ánh mắt của Hạ Trí Viễn, khiến anh chỉ chú ý đến mái tóc và quần áo bị ướt của Bố Bố. Giờ nghĩ lại, thật ra tóc và áo thun của Tụng Nhiên cũng bị ướt, tình trạng cũng không tốt hơn Bố Bố là bao. Mà trong mấy tấm ảnh tiếp theo, Bố Bố đã thay một bộ đồ mới sạch sẽ, nhưng Tụng Nhiên vẫn chỉ thun bị ướt một nửa kia.


Nếu như đây chính là nguyên nhân khiến Tụng Nhiên bị cảm, làm cha của Bố Bố, sao anh có thể không cảm thấy áy náy được.


Hạ Trí Viễn nhớ đến dáng vẻ hoạt bát và càn rỡ của Bố Bố trong tấm ảnh, không biết nên vui vì đứa nhóc này đã sáng sủa hơn trước kia hay nên tức giận vì bé thích gây chuyện hơn khi trước. Anh buồn bực gõ gõ tay lái, hỏi: "Rốt cuộc thì tại sao hôm đó Bố Bố lại bị ướt?"


Tụng Nhiên không dám giấu diếm, chỉ đành thành thật trả lời: "Em với Lâm Hủy đi mua kem, nhất thời không trông chừng được, nên bé mới... Chạy một vòng trong quảng trường có đài phun nước."
"Em dẫn thằng bé về à?"


"Dạ." Tụng Nhiên nói: "Em thấy người bé sắp ướt hết cả rồi, không dám nghĩ nhiều nên vội vọt vào dẫn bé ra."
Hạ Trí Viễn im lặng một hồi rồi đột nhiên hỏi: "Sau khi dẫn về, trừ việc lau khô người và thay quần áo, em có nghiêm túc nói với thằng bé rằng làm vậy là không đúng không?"


"Hả?" Tụng Nhiên khẽ giật mình: "Không... Không có."
"Một câu cũng không?"
Tụng Nhiên chột dạ; "Không ạ."
Quả nhiên như anh dự đoán.


Mưa càng to hơn, mặt đường bắt đầu xuất hiện nước đọng. Xe trước chạy qua khiến nước bắn tung tóe làm mờ tầm mắt của xe đằng sau. Hạ Trí Viễn bình tĩnh kéo dãn khoảng cách rồi bật cần gạt nước ở chế độ nhanh, lạnh nhạt nói: "Tụng Nhiên, nói thật là cách đối xử với trẻ con của em cũng có vấn đề. Em và tôi là hai thái cực khác biệt – Tôi quá lạnh nhạt, còn em thì quá nuông chiều. Xem cách phát triển của Bố Bố. kỳ thật chúng ta đều làm không tốt. Đương nhiên..."


Anh dừng một chút rồi chuyển lời: "Em 95 điểm, tôi chỉ được 5 thôi."
Tụng Nhiên vừa căng thẳng ngồi chờ phê bình, thình lình nhận được một câu khen ngợi bèn phì cười,


Hạ Trí Viễn nghe thấy tiếng cười của cậu cũng cong khóe môi, tiếp tục nói: "Tôi biết em thích Bố Bố, không nỡ sầm mặt dạy dỗ thằng bé, luôn muốn để thằng bé vui vẻ một chút. Nhưng trẻ con và người lớn không giống nhau. Người lớn biết phân rõ nặng nhẹ, chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm thi thoảng được cưng chiều một chút cũng không sao. Còn trẻ con thì không,bị cưng chiều quen tương lai nó sẽ ngang ngược coi trời bằng vung. Cho nên trong ba người chúng ta, chỉ mình tôi mới có thể cưng chiều em, còn em thì không thể làm vậy với Bố Bố, nhớ chưa?"


"Nhớ... Nhớ rồi."
Tụng Nhiên che khuôn mặt nóng bừng, cảm thấy mình lại bốc cháy nữa rồi.
Tôi có thể cưng chiều em – Đây là một lời tâm tình trần trụi ư? Không phải cậu nghĩ quá nhiều chứ? Ngay cả đang thảo luận nên chăm trẻ con thế nào cũng phải thêm vào mấy câu hàng lậu, thật sự quá kiêu ngạo rồi!


Thẻ đỏ! Thẻ đỏ!
Tụng Nhiên dùng gương mặt đỏ bừng của mình để giơ một thẻ đỏ cho Hạ tiên sinh.


Hạ Trí Viễn vẫn chưa nhận được thẻ đỏ của Tụng Nhiên, anh đánh lái sang bên trái nhanh nhẹn vượt qua một chiếc Ford Pieca cũ kỹ, nói tiếp: "Trừ cái này, đương nhiên vẫn còn một khả năng khác – Ví dụ như em lo Bố Bố là con của tôi, không tiện vượt quá chức phận. Nhưng bây giờ Bố Bố cũng là con của em, lần sau gặp những chuyện tương tự như vậy, em phải có sự quyết đoán của phụ huynh, không thể tiếp tục nuông chiều thằng bé thế nữa."


Tụng Nhiên túm ga giường, trong lòng ngọt ngào: "Em biết rồi."


Cậu nghĩ nghĩ, rồi lại giải thích cho bản thân: "Không phải là em cố ý muốn cưng chiều Bố Bố, là... Xuất thân từ viện mồ côi mà, ít nhiều gì em cũng thay thế bản thân mình vào, không thể hung dữ với trẻ con được. Anh cho em một chút thời gian, em sẽ tiến bộ dần, nhất định về sau sẽ trở nên cực kỳ có nguyên tắc, được không?"


"Cũng không phải là không thể." Hạ Trí Viễn bật đèn pha bên phải, quay về làn xe ban đầu: "Tôi hỏi em một vấn đề, em trả lời rồi tôi sẽ cho em thời gian."
Tụng Nhiên lập tức căng thẳng, nhanh chóng dựng thẳng lỗ tai: "Vấn... Vấn đề gì?"


Trời ạ, cậu hoàn toàn không hiểu lý thuyết giáo dục, không cần biết là bị hỏi cái gì, chỉ cần một câu hỏi đơn giản về cơ sở thôi liệu cậu có thể trả lời được không?
Hạ Trí Viễn dừng lại mấy giây, thình lình tung ra một câu: "Tối hôm qua mơ thấy tôi không?"
Tụng Nhiên ngây người.


Rồi từ từ, cổ cậu bắt đầu đỏ lên: "Mơ... Mơ thấy."
"Thật?"
Tiếp đó đầu ngón tay cũng đỏ bừng: "Thật."
"Vậy nói thêm chút đi, đã mơ thấy cái gì?"
Hạ Trí Viễn cố ý đùa giỡn cậu, trong giọng nói đượm ý cười.


Tụng Nhiên dùng sổ che mặt lại, trong lòng lặng lẽ phỉ nhổ: Mơ thấy anh chịch em, còn chịch hăng lắm, bắn đến mấy lần, quả thật là cầm thú.


Đương nhiên trong lòng cậu chỉ nghĩ thế thôi, ngoài miệng không thể nói vậy được. Thế là cậu soạn một đáp án tiêu chuẩn hợp tình hợp lý, vừa không để lộ ȶìиɦ ɖu͙ƈ vừa bao hàm yêu thương: "Mơ thấy anh trở về, em đến sân bay đón anh."
Ừm, rất hay.
Giữ được liêm sỉ cơ bản nhất.


Hạ Trí Viễn tỉnh bơ: "Thế sau đó thì sao?"
"Sau đó... Khụ, chuyện đó..." Nhất thời Tụng Nhiên không bịa ra được gì nữa, đành phải tạm ngừng. Cậu dùng bìa sổ cứng cọ mạnh lên mặt hai lần, khiến mũi cũng đỏ lên: "Sau đó.... Hơi có chút không thích hợp với thiếu nhi."


Hạ Trí Viễn cao giọng cười to, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.
Rạng sáng 12:30, xe chạy đến con đường lá rụng không người, dừng trước sân.


Mùa mưa ở California đã gần đến cuối, bầu trời khẩn cấp muốn trút hết phần nước dự trữ cuối cùng xuống, hạt mưa đập ràn rạt vào cửa sổ xe như cơn mưa đá. Vừa mở cửa ra, không khí lạnh đã phả vào mặt. Hạ Trí Viễn đội mưa vào nhà, cởi áo khoác com lê ra ném trên sô pha, còn mình thì đi vào phòng bếp lấy chiếc nồi nhỏ thường dùng ra.


Nửa chai rượu nho Zinfandel nguyên chất hảo hạng*, một ounce Brandy.
*Zinfandel là loại rượu vang đặc trưng ở California với nhiều hương vị tùy theo từng vùng
Đinh hương, quế, mật ong, vỏ cam.


Nấu rượu cần mười phút, Hạ Trí Viễn lên lầu hai tắm nước nóng, sau mười phút thay xong bộ đồ ngủ ấm áp rồi bước chân trần xuống cầu thang, rót cho mình một ly rượu.


Tiếng mưa rơi rào rào ngoài sân không dứt, tán cam và hoa hồng lắc lư không ngừng trong mưa. Gió lúc xiết lúc nhẹ, tiếng phần phật vang lên ầm ĩ. Trên sân thượng tầng hai có một ngọn đèn ngủ nhỏ đang sáng, chiếu rọi từng đợt nước chảy xuống ngoài cửa sổ thủy tinh. Cách tầng cửa kính này, ánh đèn trong phòng ngủ thật dịu dàng và ấm áp.


Hạ Trí Viễn ngồi bên giường, một mình uống nửa ly rượu.
Rượu ấm đi vào dạ dày, bụng dưới cũng khô nóng.


Vừa rồi lái xe rảnh rỗi nên anh không nhịn được muốn trêu chọc Tụng Nhiên, muốn Tụng Nhiên dùng giọng kể chuyện cổ tích cho Bố Bố để kể cho anh nghe một câu chuyện. Tụng Nhiên không từ chối, chỉ ngượng ngùng nói: Truyện cổ tích em thuộc không nhiều, vậy sẽ kể cho anh câu chuyện về Sóc Chuột nhé, anh đừng cười em.


Lần đầu tiên kể chuyện cổ tích cho người lớn nên Tụng Nhiên không thể tránh khỏi hơi thận trọng, ngữ khí cũng cứng nhắc. Về sau khi dần tiến vào cảm xúc rồi, cậu mới bắt đầu nói dễ nghe. Từng câu từng câu cậu kể vừa mềm mại vừa kiên nhẫn, trong giọng nói có sự ấm áp khiến băng giá cũng tan chảy. Lúc bắt chước Sóc Chuột và Sóc Xám nói chuyện thì giống như đúc, nghe cực kỳ đáng yêu.


Có lẽ là vì cảm giác quá tốt đẹp, đến mức lúc điện thoại chấm dứt, Hạ Trí Viễn lại cảm thấy cô đơn chưa từng có.
Trong cô đơn có nôn nóng, trong nôn nóng lại có khao khát không lấp đầy được.


Anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu vang, sau đó để chiếc ly rỗng xuống rồi tiện tay tắt đèn phòng ngủ. Trong bóng đêm, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt yếu ớt của ngọn đèn nơi sân thượng.
Nửa đêm mưa to gió lớn thế này lẽ ra phải dùng để làʍ ȶìиɦ.


Anh muốn ôm cậu thanh niên trẻ đẹp đẽ kia vào lòng, dụ dỗ cậu kể một câu chuyện cổ tích, sau đó giữa lúc đang kể sẽ hôn cậu đến mức liên tục thở dốc, nói cũng đứt quãng, không thể hoàn chỉnh được một câu. Mà câu chuyện cổ tích ấy kể về một con Sóc Chuột mềm mại gắng sức huơ móng vuốt nhỏ, muốn đẩy Sóc Xám đang động dục ra, lại bị ép đến nỗi không lật nổi thân.


Hạ Trí Viễn tựa trên đầu giường, cái tay dưới áo ngủ liên tiếp run rẩy.


Trong không khí truyền đến tiếng thở dốc trầm thấp, từ chậm chuyển sang gấp gáp. Cảm xúc càng lúc càng nóng nảy, dần dần kịch liệt đến độ không thể ức chế. Trong nháy mắt động tác vuốt dừng lại, tiếng thở dốc đột ngột gián đoạn ở lúc cao trào.


Tiếp đó, trong phòng ngủ vang lên một tiếng thở dài thỏa mãn.
________________________
Người post: Yến Nhi






Truyện liên quan