Chương 42: Day 17 12:02
Tụng Nhiên ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, lúc tỉnh lại cậu phát hiện mình biến thành một con ma nơ canh bị lắp ráp thất bại, xương cốt đau nhức quá đỗi, hai chân run rẩy, huyệt sau sưng tấy. Chỉ cần xoay người thôi cậu cũng phải nhe răng trợn mắt, các khớp xương kêu lục cục, dường như chỉ cần run mạnh hơn chút là có thể rời rạc thành từng mảnh nhỏ.
Hạ tiên sinh không ở đây, trên chiếc giường lớn chan hòa ánh nắng chỉ có mỗi mình cậu nằm ngẫm lại đêm qua.
Cầm thú.
Đến vụn xương cũng bị gặm sạch.
Cố nhịn đói hơn năm năm, hóa ra là để đợi ăn cậu một bữa này đấy ư?
Trước khi lên giường với Hạ tiên sinh, bạn trai tân Tụng Nhiên từng có rất nhiều suy nghĩ tốt đẹp. Chờ khi chính thức lên giường rồi, cậu mới biết rằng mình đã đánh giá quá thấp khẩu vị và thể lực của Hạ tiên sinh, đã sai lầm coi sói đói thành thân sĩ, sai đến mức dùng cách vô cùng thê thảm để tạm biệt tấm thân trai tân trinh trắng – Sau nửa đêm, cậu bị làm đến ngất trong phòng tắm.
Có điều, thú thật là vô cùng thoải mái.
Hạ tiên sinh thuộc kiểu bạn đời mạnh mẽ nhưng lại cực kỳ quan tâm. Lúc bắt tay làm khiến người ta sướng đến thét lên, làm xong không để lại dấu vết. Thứ đồ chơi to lớn nhường ấy ra ra vào vào giày vò cả nửa đêm, ấy thế mà ngoại trừ cảm giác sưng ê ẩm không thể tránh né, Tụng Nhiên không hề bị thương bên ngoài, trái lại còn thấy thỏa mãn khôn cùng.
Giống như gân cốt được dịu dàng mở ra, rửa sạch vết bẩn, loại bỏ cặn dơ tích tụ lâu ngày, lần nữa hợp lại thành một tổng thể nhẹ nhàng.
Không buồn không lo.
Rất vui vẻ.
Chả trách bình thường cậu hay nghe người ta nói, chuyện ái ân chất lượng cao là chất keo dính của bạn đời. Nếu ngày nào đó mệt mỏi, chẳng cần nói gì cả, chỉ cần được Hạ tiên sinh ôm vào lòng thương yêu chiều chuộng, cậu sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tụng Nhiên ngửi mùi hương còn vương lại trên gối Hạ tiên sinh, nhớ đến cơ bắp và nhiệt độ của anh, làn da bỗng ngưa ngứa khát khao mong chờ được vuốt ve. Cậu trùm chăn cọ xát, cơn ngứa lại càng mãnh liệt hơn.
Hạ tiên sinh, anh đi đâu thế? Chúng ta vừa mới lên giường xong mà, anh nhanh về để em ôm một cái nào.
Cậu thầm nũng nịu trong lòng.
Cạch.
Cửa phòng ngủ mở ra.
“Á!” Tụng Nhiên hoảng sợ, vội vùi đầu vào chăn.
Hạ Trí Viễn bê bàn ăn đẩy cửa bước vào, vừa hay nhìn thấy một mái tóc đen trên gối chui tọt vào chăn, sau đó cục chăn tròn bự nằm bất động trên giường. Anh cười cười, xoay người đặt bát đũa xuống, sau đó ngồi trên mép giường lột chăn đào Tụng Nhiên ra.
“Eo eo eo!” Tụng Nhiên hít sâu một hơi: “Đau đau đau!”
“Đau thì đừng cử động.” Hạ Trí Viễn đỡ cậu, sau đó sờ đến eo, ngón tay hơi dùng lực: “Đau không?”
“Đau…”
Tụng Nhiên tủi thân rưng rưng nước mắt.
Thế là cậu được hưởng thụ đãi ngộ nằm trên đùi Hạ tiên sinh, được anh tự tay đút từng muỗng từng muỗng thức ăn. Bữa sáng là cháo loãng dưa cải, toàn bộ không có món mặn, xem ra là “Bữa sáng sau đêm đầu” được cung cấp đặc biệt để chiếu cố cho đường ruột của cậu.
Rất cảm động, rất bi thảm.
Tụng Nhiên uể oải, khẩu vị gần bằng không: “Bố Bố đâu anh? Rời giường rồi hả?”
Hạ Trí Viễn múc một muỗng cháo: “Đã đưa đến nhà trẻ rồi.”
“Hả?”
Tụng Nhiên nghiêng đầu sang, cậu chú ý thấy Hạ Trí Viễn đang mặc sơ mi chứ không phải áo ngủ, rõ ràng là đã ra ngoài. Bỗng nhiên cậu rầu rĩ không vui: “Thằng nhóc này, có ba là quên anh, còn không nhớ đến nói với em một câu chào buổi sáng.”
Hạ Trí Viễn cười nhẹ: “Lúc Bố Bố đến nói chào buổi sáng thì em ngủ say đến độ không tỉnh nổi, nửa mặt dính đầy nước mắt, là tôi lau sạch cho em đấy… Cải muối hay đậu hũ?”
“Cải, cải muối.”
Tụng Nhiên hơi xấu hổ, cậu há miệng nuốt một miếng cháo, tiện thể ngậm thêm một miếng cải muối. Lúc liếc nhìn về phía đồng hồ trên tay Hạ Trí Viễn Tụng Nhiên, cậu hoảng hốt đến suýt nữa là phun ra: “Đã mười hai giờ rồi ư? Em ngủ đến tận trưa?!”
“Tập trung ăn nào, đừng nói chuyện, cẩn thận bị sặc.” Hạ Trí Viễn vỗ vỗ má đang phồng của cậu một cái để cảnh cáo, nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng: “Hiếm lắm mới ngủ nướng, không sao đâu… Tối hôm qua em đã khổ cực rồi.”
Đúng quá chứ còn gì, thật sự vô cùng khổ cực.
Tụng Nhiên đỏ bừng mặt, cố nuốt ngụm cháo trong miệng xuống. Cậu nghĩ tới nghĩ lui không biết tiếp đó nên làm cái gì, bèn nghiêm trang khiêm tốn một câu: “Không không không, em tuyệt đối không khổ cực, dù sao em cũng có bỏ tí sức nào đâu, toàn nằm ngửa thế để anh… Hự, để một mình anh ở bên trên đưa đẩy… Hạ tiên sinh, anh mới khổ cực quá, hãy thương xót mình đi chứ đừng đau lòng cho em, em chả mệt tí nào đâu.”
“…”
Tụng Nhiên là người thi thoảng lại hồn nhiên quá đỗi, nói chuyện không chú ý, luôn có thể nói một câu châm lửa. Hô hấp Hạ Trí Viễn dồn dập hẳn lên, ánh mắt dao động đến cặp mông tròn ngạo nghễ vểnh lên của cậu, cơ đùi lập tức căng chặt.
Tụng Nhiên còn không phát hiện được điều không ổn, vẫn há miệng chờ anh đút thìa cháo thứ hai. Còn chưa chờ được cháo, cậu đã thấy trời đất quay cuồng, bị Hạ Trí Viễn đặt lên giường ngồi ngay ngắn, sau đó trong tay thêm một cái bát và một cái thìa.
“Tôi đi gọi điện thoại một chút, tự em ăn nhé.”
Giọng Hạ Trí Viễn hơi khàn, vẻ mặt không được tự nhiên. Anh ném lại một câu, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng ng.
Chờ Tụng Nhiên chậm lụt nghĩ ra được có gì không đúng, Hạ Trí Viễn đã khôi phục trấn định, đang bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Tụng Nhiên đỡ cái eo vừa nhức vừa ê ẩm đi đến cạnh ghế, chậm rãi ngồi xuống, lại đụng đụng bả vai Hạ Trí Viễn: “Ừm, chuyện đó, có phải… Vừa rồi anh cửng không?”
Hạ Trí Viễn nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi: “Ừm.”
“Vậy sao anh không nói thẳng cho em mà lại đi chứ? Làm cũng làm rồi mà.” Tụng Nhiên tiến lại gân ôm cổ anh, mềm mại làm nũng: “Anh có phản ứng, em cũng rất vui mà… Em cũng muốn chứ.”
Hạ Trí Viễn cười bất đắc dĩ.
Anh cầm điều khiển tắt ti vi, đoạn ôm Tụng Nhiên vào lòng tựa chung một chỗ trên sô pha: “Bảo bối à, để tôi nói thật nhé. Đừng nói tôi, bây giờ ngay đến một ngón tay em cũng chẳng giơ lên nổi.”
“…”
Cảm giác đấu địa chủ này là gì ấy nhỉ?
Khóe miệng Tụng Nhiên giần giật.
Thật ra thì cậu cũng hiểu rõ, tối qua hai người làm quá kịch liệt, tiệm hoành thánh đại thương nguyên khí, tạm thời không có cách nào mở cửa buôn bán được, nhiều nhất chỉ có thể cung cấp chút phục vụ ở bên lề, không thỏa mãn được Hạ tiên sinh yêu dấu của cậu.
Không nên thả thính bậy bạ.
Cậu sai rồi.
Tụng Nhiên như một con rồng trắng lên bờ, không còn gây sóng gió nữa mà ngoan ngoãn gối lên ngực Hạ Trí Viễn. Bàn tay cậu bị nắm chặt, quấn riết vô cùng thân mật.
Nắng chiều sáng rực rỡ, bao phủ phân nửa phòng khách.
Bố Đâu Đâu được mời tới dừng chân đang nằm ngủ chổng vó bốn chân trên chiếc đệm dày, có tiểu Q đang nạp điện làm bạn. Dây leo xanh biếc vươn theo vách bể cá thủy tinh leo ra ngoài, bắt đầu thăm dò khoảng trời mới. Bên tai là nhịp tim và hô hấp có tiết tấu cố định.
Tụng Nhiên cảm thấy, hết thảy những điều này đều bình an đến nỗi không chân thực.
“Hạ tiên sinh, anh là thật sao?” Tụng Nhiên ngước nhìn Hạ Trí Viễn, nhẹ giọng hỏi: “Liệu có khi nào em ngủ một giấc thì sẽ không thấy anh nữa không?”
Hạ Trí Viễn mỉm cười: “Đương nhiên là không.”
Tụng Nhiên nhíu mày, vẫn không yên lòng: “Anh vẫn sẽ mãi ở trong căn nhà này, không đi chứ?”
“Không hẳn.” Hạ Trí Viễn gãi gãi nhẹ chóp mũi cậu: “Tương lai còn rất dài, có lẽ chúng ta sẽ đổi nhà, cũng có khả năng sẽ đổi thành phố. Nhưng mà, tôi sẽ mãi ở chung một căn nhà với em.”
Tụng Nhiên chớp chớp mắt, cười nhẹ: “Số em thật may mắn.”
“Sao lại nói thế?”
“Vì Hạ tiên sinh nhà em xuất sắc như thế này, nếu như em đến chậm một bước, muộn dăm ba ngày, thì người bây giờ nằm ở đây nghe anh nói những lời yêu thương này có lẽ đã là người khác.”
Hạ Trí Viễn cười dịu dàng: “Không đâu. Trước khi gặp được em, tôi chưa từng có suy nghĩ sẽ lập gia đình.”
Tụng Nhiên nhìn anh bằng vẻ mặt không tin tưởng.
Không trách Tụng Nhiên không tin được, vì với cậu, đây là lời tâm tình có lẽ còn động lòng hơn cả câu nói “Anh yêu em”. Nó cảm động quá đỗi, được nghe liên tiếp là một điều không hề dễ dàng.
Hạ Trí Viễn ôm lấy cậu, dùng ngón tay vuốt ve mái tóc, chầm chậm nói: “Lúc còn nhỏ, cha mẹ tôi luôn cãi nhau. Mà điều kỳ lạ là rõ ràng họ có yêu nhau, tính cách cũng không hề ngang ngược. Nhưng cứ ở chung một nhà thì họ sẽ cãi nhau không ngừng. Từ nhỏ tôi đã không thích về nhà, vì trong nhà quá bức bối, tràn ngập thuốc súng, không biết giây phút nào sẽ bùng nổ một trận chiến đáng sợ. Mà nguyên nhân bùng phát có lẽ chỉ đơn giản là một thìa muối, một sợi dây, một cái kìm bấm móng tay, hoặc chỉ là ai trả lời chậm một giây thôi. Tôi không biết gia đình người khác là như thế nào, nhưng gia đình của chính tôi… Hầu như không có bất cứ thứ gì có thể gọi là bình an cả.”
“Cha mẹ tôi đều không phải người xấu, chỉ là duyên phận không đủ. Họ là mũi nhọn đấu với dao sắc, càng lâu càng mang thù. Cuối cùng rốt cuộc cha mẹ tôi cũng ly hôn, thề cả đời này không qua lại với nhau, mà lúc ấy đã gần hai năm tôi chưa từng được ăn một bữa cơm thật ngon trên bàn ăn trong nhà rồi.”
“Một mình tôi ra nước ngoài, từng ăn đồ ăn trong căng tin trường, đồ ăn bán trên mấy chiếc xe bên đường, thức ăn nhanh giá rẻ, còn cả thực phẩm đông lạnh trong siêu thị… Mỗi một thứ đều khiến tôi an tâm hơn đồ trên bàn ăn ở nhà, chí ít lúc ăn cơm sẽ không có người cướp đồ ăn của tôi, ném nó xuống đất giẫm đạp, còn lật đổ bàn ăn.”
“Tụng Nhiên, không khí người một nhà quây quần ăn cơm cùng bàn như thế nào, một chuyện đơn giản vậy thôi nhưng mãi đến cái ngày Bố Bố vui vẻ nói cho tôi em nấu cho thằng bé món này món kia ấy, tôi… Mới chính thức cảm nhận được.”
“Em khiến tôi rất muốn về, ở cùng một mái nhà với em, cùng ngủ trên một cái giường, ăn cùng một bàn, cùng nuôi một đứa trẻ. Căn nhà ấy không phải là tôi đưa cho em, mà là em tạo nên cho tôi, rõ chưa?”
Tụng Nhiên gật gật đầu, khóe mắt ươn ướt: “Dạ hiểu rõ rồi.”
“Cho nên, phải có lòng tin với mình một chút, cũng phải tin tưởng tôi một chút, được không em?”
“Dạ được.”
Tụng Nhiên níu lấy vai Hạ Trí Viễn, ngẩng đầu lên hôn đôi môi mềm mại của anh.
Xế chiều hôm ấy, Tụng Nhiên mặc tạp dề ca rô, dọn trống tủ lạnh căn 8012A sang lấp đầy tủ lạnh 8012B, nói phải làm một bữa tối thịnh soạn cho Hạ tiên sinh.
Hạ Trí Viễn cùng chuẩn bị đồ ăn, rửa, cắt, gọt, chặt, mỗi công đoạn đều thay phiên trợ giúp. Chuẩn bị xong xúc xích cắt nhỏ, đậu hũ thái mảnh như tóc, sợi ớt đỏ và ớt xanh phối hợp đẹp đẽ, từng con sò đang mở vỏ trong nồi nước sôi…
Bận rộn đến ba giờ rưỡi, Tụng Nhiên nhìn thoáng qua đồng hồ rồi giục Hạ tiên sinh đến nhà trẻ đón Bố Bố, đồng thời cam đoan chờ hai cha con họ về đến nhà, nhất định bữa tối đã dọn đầy đủ ra bàn.
Hạ tiên sinh cầm chìa khóa xe, trước khi đi còn đẩy Tụng Nhiên lên bồn rửa, yêu cầu một nụ hôn dài đến độ nước sôi suýt trào ra ngoài.
Bốn giờ mười phút, Tụng Nhiên lấy một chiếc bát to múc canh la tống*, đây là món cuối cùng của hôm nay. Lúc đang làm, không hiểu tại sao mà cậu đặt bát xuống, mở cửa sổ phòng bếp ra.
*Canh la tống
Lúc cậu vừa nhìn xuống, một chiếc Infiniti màu xám bạc chậm rãi tiến vào tầm mắt, đỗ dưới tán dù trong bãi đậu xe.
Hạ tiên sinh đã đưa Bố Bố trở về rồi.
Ráng chiều đỏ thẫm, chiếu sáng cây cầu gỗ nhỏ cô đơn trên mặt hồ, trên cầu không có bóng ai.
Tụng Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười.
Cậu nghĩ, tôi đã không còn ở đó nữa, tôi ở đây, ở cùng với họ.
Cậu múc một bát canh la tống thật đầy bày giữa bàn ăn, sau đó dọn ba bát cơm, ba ly nước trái cây và ba đôi đũa.
Lúc làm xong hết thảy, Tụng Nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa thanh thúy êm tai.
Đến đây là hoàn chính văn rồi, chỉ còn phiên ngoại nữa thôi