Chương 3: Nhận Quà
Đúng 6 giờ, sau khi đã cố nằm ì trên giường một lúc thì rốt cục hắn cũng đã rời khỏi chiếc giường và đi vệ sinh cá nhân để chuẩn bị đi nhận quân tư trang, ngay khi hắn chuẩn bị đi thì từ phía ngoài ngõ vọng lên hai thanh âm kêu gọi.
“Chí ơi dậy chưa, đi thôi.”
“Xong rồi đây.”
Từ phía trong nhà vọng ra một tiếng đáp lại rồi ngay sau đó một thân ảnh phía còn đang để trần tay cầm tay cầm théo một chiếc áo phông đen, tên này hắn cao xấp xỉ một mét bảy nhưng qua thân người có thể thấy tên này thực sự là gầy, phía dưới bụng có từng chiếc xương sườn nhô ra giống như những cây dao găm được găm cố dịnh trên thân người.
Hắn có một cặp mắt hai mí, ánh mắt chớp loé ẩn chứa một sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ dù sao thì năm nay hắn cũng mới có gần 19 tuổi thôi.
Tên này có một cái cằm hình chữ V cân xứng đúng chuẩn hình mẫu cằm Vline của thời đại này, bờ môi của hắn đỏ hồng giống như son điều mà nhiều nữ giới ở hiện tại có khi còn thật ham muốn.
Phía dưới cái cổ cao gầy của hắn là một bộ xương quai xanh lộ rõ thậm chí nếu thả một con cá cảnh nhỏ và một ít nước vào trong đó thì con cá đó vẫn có thể thoải mái bơi lội.
Phủ lên cái đầu của hắn là một mái tóc đen óng, xung quanh hai bên và đằng sau mái tóc của hắn được cắt khá ngắn chỉ cỡ vài minimet lớn nhỏ thậm chí tại hai bên mai và gáy phía sau ta còn có thể nhìn thấy cả da đầu có điểm li ti một ít chân tóc. Nhưng bởi vì tóc của hắn ở trên đỉnh đầu khá dài cỡ một gang tay lớn nhỏ nên là nó khá bồng bềnh nhất là khi hắn lại còn để lại để tóc theo kiểu Side Part 3/ thời thượng.
Nhìn đi nhìn lại mặc dù hắn không phải cỡ nào đẹp đẽ nhưng nói chung là cũng thuộc tầng thứ trung thượng đẳng vô cùng dễ nhìn.
Quay trở lại cốt chính, ngay sau khi hắn đi ra ngõ liền cùng mấy người bạn của mình đi thẳng lên Uỷ Ban Nhân Dân xã, đây chính là nơi hắn sẽ nhận quân tư trang để nhập ngũ.
Ngay khi đi lên đến xã hắn đã nhìn thấy ở sân của xã có rất nhiều người đa phần liền là thanh niên độ tuổi từ 18 đến 25 tuổi bởi vì đây là độ tuổi chủ yếu được Nhà Nước gọi để tham gia nhập ngũ.
Dĩ nhiên cũng có nhiều người đều là tự nguyện ví dụ như khứa đang đứng một mình ở cái cột kia, khứa này mới có 17 tuổi nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà tự nguyện viết đơn tham gia nhập ngũ.
Đừng nhìn nhân vật chính của chúng ta mặc dù giao thiệp cực ít nhưng dù sao cũng là cùng một xã không khỏi có một phần thông tin vẫn là nắm được trong lòng bàn tay mặc dù tên của khứa kia là hắn còn chưa biết nhưng dù sao nó cũng không quá quan trọng để tìm hiểu.
Sau khi cất xe vào nhà xe thì hắn liền cùng hai người bạn khác đi đến một nhóm đông có tới hơn chục thanh thiếu niên đang tụ tập.
Một người trong số đó ngay lập tức nhìn thấy hắn đi đến liền hướng về hắn hỏi:
“ Sao mày đến muộn thế”.
“ Mẹ nó chứ hôm qua đi chơi đêm về không biết làm sao mà đêm ngủ dậy đau hết cả đầu nên nằm cố tý”.
Nghe có người hỏi đến mình hắn liền văng tục một câu vẻ mặt đầy sự khó hiểu giải thích.
Bởi vì cả cái nhóm hơn chục người này đều là bạn của hắn từ hồi mẫu giáo đến cấp rồi cấp nên là cả nhóm giao tiếp với nhau một cách rất tuỳ tiện, thỉnh thoảng còn gọi tên phụ huynh của nhau ra là một điều rất bình thường như cân đường hộp sữa. Dĩ nhiên khi đứng trước mặt phụ huynh của nhau thì không ái dám nói thế cả trừ khi thằng đó chán sống.
Đám người nghe tên này chửi thề một câu cũng không ai biểu hiện ra cái gì hiển nhiên tất cả đều coi đó là chuyện dĩ nhiên sẽ sảy ra.
Bây giờ đã là gần 6 giờ rưỡi tại phía chính đông đều có thể nhìn thấy mặt trời đang lấp ló, từng tia nắng đầu tiên của ngày đã bắt đầu chiếu xuống mặt đất, các toà nhà và các tán cây tuy nhiên đến bây giờ đều chưa hề thấy bất kỳ một ai đến từ cơ quan bộ máy tổ chức xã xuất hiện cho dù chỉ là một cái bóng.
Thực sự thì nó cũng không quá nghiêm trọng khi ta nhắc đến cả cơ quan tổ chức xã ở đây bởi vì việc phát quân tư trang cho công dân chuẩn bị nhâp ngũ chỉ là việc của xã đội trưởng mà thôi.
Nói đến chức vị xã đội trưởng này thì thực tế nó cũng không hề tồn tại trong biên chế tổ chức của bộ máy nhà nước nó chỉ là một cái tên tồn tại trên danh nghĩa giống như hữu danh vô thực.
Nói thì là như vậy nhưng cái chức vị xã đội trưởng này hẳn là cũng không phải là hoàn toàn hữu danh vô thực bởi vì không ai tạo ra một cái chức vụ ngồi chơi ăn thật cả, không chỉ vậy một người làm xã đội trưởng nhìn về khía cạnh quân đội thì hắn ta lại có một cấp bậc nhất định, đó chính là một vị thiếu uý dự bị.
Trong hàng ngũ quân đội để có thể lên được thiếu uý dự bị nói đơn giản thì nó cũng không đơn giản, nói nó khó thì nó cũng chẳng khó một tẹo nào.
Lấy như mấy người sắp nhập ngũ ở đây muốn lên được sĩ quan dự bị đều cần phải trải qua 2 năm rèn luyện trong quân đội sau đó người ta sẽ chọn ra một vài người thực hiện nhiệm vụ xuất sắc trong số đó để đi đào tạo chính trị và tư tưởng gieo trồng vào người đó một loại mầm mống bản lĩnh lãnh đạo.
Nói chung là cũng không hề đơn giản.
Giải thích dài dòng như vậy nhưng thực chất nó cũng chẳng mất bao lâu thời gian.
Chí cùng vài người bạn của mình cũng thực sự là thản nhiên cũng không hề có ai tỏ ra khó chịu khi phải chờ đợi ông xã đội trưởng lâu như vậy mặc dù thi thoảng cũng có một vài tiếng than thở này kia.
“ Rõ ràng hẹn 6h30 mà bây giờ gần 7h rồi vẫn không thấy ai đến”.
“ Chịu khó đê, mày vội đi lính thế cơ à”.
“…”
Theo thời gian tiếng nói chuyện cũng chẳng hề giảm bớt đi mà ngược lại lại càng rôm rả hơn, có lẽ là vì cả đám đều là bạn đồng trang lứa hơn nữa còn chơi với nhau từ nhỏ cũng có lẽ là vì đây có thể là lần cuối họ nói chuyện với nhau sau hai năm nữa.
Tại trên xã lúc này cũng có lục tục một vài người đến, có những người trẻ thì là đến để nhận quân tư trang có người lớn hơn thì là đến để làm một vài thủ tục hành chính cần đến xác nhận của cơ quan nhà nước lại có những người đến để làm việc vì cơ quan làm việc của họ chính là nơi này.
Một vài căn phòng đã được mở cửa nhiều người dân đã lục tục xếp hàng chờ đến lượt mình để giải quyết công việc.
Phía ngoài sân nơi đối diện với phòng làm việc của xã đội trưởng cả đám thanh thiếu niên đã tụ tập lại tại nơi này bởi bì chúng biết chẳng mấy chốc nữa “ Ông Thần” xã đội trưởng kia sẽ đến.
Cả đám lại bắt đầu chờ đợi nhưng bầu không khí lúc này lại có vẻ im ắng hơn lúc trước rất nhiều bởi vì nơi này là cơ quan làm việc và họ đã bắt đầu công việc của họ nên cho dù câu chuyện của mấy người có cuốn hút đến như thế nào đi nữa thì cũng đã đến lúc phải dừng lại.
Dù sao thì cả đám ở đây đều là những thanh niên mặt múi sáng sủa được ăn học tử tế nên một chút cái gọi là phép tắc vẫn là phải có.
Bây giờ cả đám chỉ cần im lặng chờ đợi “ Ông Thần” kai đến và nhận quân tư trang nữa là xong việc rồi tất sẽ xong việc và có thể đi về rồi.
Quả nhiên ngay khi cả đám đợi được chừng 15-20 phút thì rốt cục người cần chờ cũng đã đến.
“Anh Lâm hôm nay làm cái gì mà đến muộn thế, gần 7 giờ rưỡi rồi đấy”.
“ Thế này mà đưa giấy hẹn lúc 6h30 đến tận gần 7 giờ rưỡi mới đến”.
“ Bla, Bla, …”
Người này ngay khi đến cũng chẳng đưa xe máy vào nhà xe mà phóng thẳng đến trước cửa phòng của xã đội trưởng, ngay khi hắn vừa đến nơi thì đã có một vài câu oán trách vang lên nhưng dĩ nhiên cũng không ai thật lòng oán trách học chỉ là buột miệng nói ra như vật mà thôi.
Ông xã đội trưởng này cũng hết sức bình thản khi nghe những lời này giống như đã thành thói quen vậy, hắn chỉ cười cười vài tiếng rồi khéo léo đưa ra một cái lý do để mọi người tin tưởng giống như một cái hạ bậc thang để mọi người trèo xuống vậy.
“ Ban nãy a đi ăn sáng, quên không mang tiền nên bị bắt lại rửa mấy chục cái bát … Thế mấy chú đợi anh đã lâu chưa,”.
Dĩ nhiên lời như này sẽ chẳng bao giờ lừa được đám thanh niên này, tất cả đều không phải kẻ ngu nhưng “ Ông Thần” này như đã đưa ra bậc thang thì cả đám đều không ngại mà trèo xuống, không cần thiết phải nhai đi cái chuyện cỏn con này làm gì nhưng dĩ nhiên trong đầu chúng đều nghĩ khác :
“ Có thằng ngu mới đi tin lời của ông nhé”.
Ông Lâm kia thấy không ai nói gì nữa thì vừa cười vừa đi về phía trước từ trong tú móc ra một chùm chìa khoá, hắn quay lưng về đám đông trêu trọc.
“ Thôi cho anh xin lỗi, tý nữa anh phát cho mỗi chú một phần quà coi như là tấm lòng của anh”.
Nói xong thì hắn mở cửa ra và đi vào bên trong rồi hướng bàn làm việc đi đến, từ trong ngăn bàn làm việc hắn lấy ra một tờ giấy rồi từ trên tờ giấy đọc ra một loạt các cái tên, tất cả đều là những cái tên của những người có mặt ở đây.
Điểm danh xong xuôi hắn lại quay vào bên trong lấy ra một loạt các bao tải kéo ra ngoài sân.
“ Anh đọc đến tên ai thì người đó lên nhận quà nhé”.
Ngay sau đó tên từng người được điểm lên tiến về phía trước để “ nhận quà”, có người nhận “ quà” xong trong tâm không khỏi nổi lên tính tò mò liền lập tức bóc đi ra.
“ Túi quà” cũng chẳng có gì ngoài quần áo giày dép, một đôi tất, một cái thắt lưng, một cái balo, cùng một cặp binh chủng hoặc màu đỏ hoặc màu xanh.
Thấy mọi người “ khui quà” anh Lâm kia cũng cười nói: “ Quà này của mấy chú anh cho người đo đạc cả rôi yên tâm đi vừa người lắm”.
Nghe thấy vậy rất nhiều người đều là thay hết quần áo dân phục bằng quân phục giống như muốn biết mình sau phi khoác bộ quần áo này nên sẽ như thế nào liệu có giống như trong lời kể là một cái chững trạc, nghiêm túc, trưởng thành, oai phong người.
Nhưng làm cả đám thất vọng là cho dù đã ăn mặc giống như đuọc hướng dẫn nhưng nhìn qua bọn họ lại không có cái vẻ gì là giống người lính cả, giống như vẫn thiếu thiếu một cái gì đó mơ hồ khó nắm bắt vậy.
Không chỉ vậy làm cả đám thất vọng hơn nữa là mấy bộ quân phục này cũng quá ư là dài và rộng đi, thật thất vọng, vậy mà kêu là cái gì anh đo đạc đầy đủ vừa người. Lừa con nít đâu.
Thấy mọi người sau khi mặc lên có những biểu cảm như vậy anh Lâm kia cũng không ngạc nhiên chỉ cười nói: “ Quần áo lính bây giờ mấy chú mặc thì nhì nó tù thế thôi chứ sau này vào huấn luyện một thời gian nhìn nó lại khác ngay ấy mà”.
Cả đám nghe anh Lâm nói vậy đều tỏ ra khinh thường ra mặt.
Thấy mọi người biểu hiện như vậy anh Lâm cũng không nhiều lời nữa mà chỉ bàn giao một số việc rồi nhanh chóng đuổi mọi người ra về
Có một ít sai lầm về việc xác định mùa đông và mùa xuân của chương đầu tiên vàn chương này nhưng đã được sửa lại . Mong mn thông cảm !