Chương 105: Cơm mẹ nấu bữa… đói bữa no
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, Chu Phàm vẫn như cũ nằm ở lồng chó bên trong.
“Khi ông mặt trời thức dậy
Mẹ lên rẫy em…”
Lồng chó bên trong, Chu Phàm nghiêng người, hai mắt ti hí nhìn về phương Đông miệng bên trên thì một mực lẩm bẩm hát lấy cái gì.
“Em mẹ ngươi, lại lẩm bẩm tin hay không lão tử cho ngươi đi nằm với chó!”
Đúng lúc này, không biết từ đâu nhảy ra một cái thân ảnh, đúng là một trong số bốn người hôm qua khênh Chu Phàm đến đây.
“…”
Bị dọa sợ, Chu Phàm lập tức im bặt mà dừng, không dám hó hé nửa lời.
Hắn hiện tại tình thế không tốt, không nên gây thêm thù chuốc oán, cái đó chỉ tổ tự mình làm khổ mình mà thôi.
Nhưng mà không gây thù không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua cho đám người này.
“Thù này ông đây nhớ rồi!” Chu Phàm trong đầu thầm nghĩ như thế, bất quá hắn cũng không dám nói ra.
“Tiểu tử, sinh mệnh lực quả nhiên cường hãn a,… bị nhà ta công tử cho một chém, qua đêm rồi vậy mà còn không có ch.ết.”
“Bất quá nể tình ngươi giúp lão tử kiếm được một vố lớn, đây…” lời nói ở giữa, hắn quẳng vào lồng chó bên trong mấy cái bánh bao trắng.
“Cái này cho ngươi coi như là một phần thưởng.”
Nói xong hắn liền quay người rời đi, lồng chó bên trong, Chu Phàm có thể nghe được từng tiếng ha hả tiếng cười lớn, rất là thoả mãn.
“Thật là coi mình là chó để đánh cược rồi…” nghĩ đến những lời nói vừa rồi của người kia, Chu Phàm trong lòng một cỗ không hiểu oán giận tràn lên.
Hắn thế nhưng là oan ức a.
Tự nhiên không hiểu bị chém, sau đó lại không hiểu bị tóm, đến hiện tại thì…
Đậu xanh rau muống một tiếng, Chu Phàm phì phò ngồi dậy vơ lấy mấy cái bánh bao.
“Ừm! vẫn còn nóng.” Cảm nhận được hơi ấm từ bánh bao bên trong truyền đến, Chu Phàm trong lòng tức giận nguôi nguôi đi một nửa.
“Coi như ngươi có lương tâm!” Chu Phàm từ đêm qua đến giờ đều không có nghĩ qua chính mình sẽ được người đưa bánh bao, càng không nghĩ bánh bao thế mà lại còn nóng.
Tại tưởng tượng của hắn bên trong, cho dù đám người này có cho hắn đồ ăn đi nữa thì hẳn là cũng là đồ thừa đồ thiu mà thôi.
Ngoàm… Ngoàm!!~. Cầm trong tay hai cái bánh bao, Chu Phàm nghĩ đến trong gia tộc một cái chiêu thức gọi là Ngũ Hổ Vồ Xôi, trong lòng không khỏi cảm thấy đắng chát.
“Đúng là mẹ nó < Cơm mẹ nấu bữa ăn bữa bỏ - Ra đời rồi bữa đói bữa no> a.”
Ngoàm… Ngoàm!!~
“Thật ngon a…”
Một ngày không được ăn gì, Chu Phàm chỉ cảm thấy này mấy cái bánh bao ăn thật ngon, thậm chí còn ngon hơn nhà hắn ăn sơn hào hải vị.
Đoạn thời gian vừa qua, hắn tại Thiên Sơn sơn mạch bên trong tiến hành rèn luyện, mặc dù là không đến nỗi ch.ết đói nhưng mà cũng không có bữa nào được ăn no ngủ yên, một ngày không đi đánh quái lấy kinh nghiệm thì chính là dựa vào Hỗn Nguyên Quy Thiên Quyết tiến hành tu luyện. truyenyy . com
Hôm nào may mắn thì kiếm được ít dã thú ăn đổi vị, nếu không thì đa phần là hắn ăn dị thảo dị quả, trái cây rau dại… hôm nào xui xui một chút không kiếm được cái gì thì hắn chỉ có thể tìm Yêu Thú, Hung Thú đem đánh giết sau đó thôn phệ nó khí huyết lực lượng để cho đỡ đói.
Tu luyện giả người nhu cầu đối với thức ăn là cũng không còn quá lớn, cũng không còn cần giống như phàm nhân như vậy cấp thiết cần một ngày ba bữa nữa.
Như hắn loại cảnh giới này, có thể chịu đói chịu khát đại khái mấy chục ngày.
Nghe nói tu luyện giả khi đạt tới siêu việt linh cảnh về sau liền sẽ không lại cần ăn.
Đây chính là tu luyện giả một góc nào đó lợi ích.
Bất quá không cần ăn không có nghĩa là sẽ không ăn, dù sao thưởng thức cái ngon cái đẹp đã là nhân sinh vốn có nhu cầu, không thể bỏ được.
Có lẽ là tại nguyên một ngày không được ăn gì cùng với việc bị trọng thương chưa khỏi Chu Phàm tướng ăn rất là hãm.
Căn bản không giống người ăn cho lắm.
Ặc…ặc ặc.
Có lẽ là ăn uống quá vội vàng, cũng có lẽ là bánh bao khô không có nước mà Chu Phàm lúc ăn không cẩn thận bị nghẹn, hắn phải tự mình “thùm thụp” vỗ vào ngực, lúc này mới xuôi cơn nghẹn.
Theo thời gian trôi qua, rất nhanh liền trôi qua bảy ngày, mà bảy ngày này, Chu Phàm một mực là tại lồng chó bên trong sinh hoạt.
Rất may cho hắn là thời gian bảy ngày này hắn đều được ăn uống đầy đủ, mặc dù chỉ là mấy cái bánh bao nhưng vẫn đều đều một ngày ba bữa, một bữa không thiếu, một bữa không thừa.
Cũng tại trong thời gian này, Chu Phàm thương thế đã khôi phục không ít, hắn dựa vào Hỗn Nguyên Quy Thiên Quyết một bên vừa tu hành, một bên vừa điều động khí lực cùng khí huyết tiến hành chữa thương nên vết thương đã đỡ hơn rất nhiều.
Mặc dù chưa có khỏi hẳn, đôi lúc vẫn còn chút đau nhức nhưng hiện tại hắn cảm thấy chính mình hẳn là đã có thể vận động được rồi.
Mân mê trước ngực mới mọc da non vết thương, Chu Phàm nằm ngửa thơ thẩn nghĩ ngợi.
Cũng không có cái gì quá cao siêu.
Hắn chỉ căn bản nghĩ làm sao có thể chạy thoát khỏi nơi này.
Những ngày này, hắn tại lồng chó bên trong loáng thoáng nghe được không ít chuyện, cũng biết được đám người này danh phận cùng mục đích của bọn hắn đến đây là để làm cái gì.
Nghe nói đám người này đến từ Hoàng Thành xa xôi một cái cường đại gia tộc gọi là Xích gia.
Xích gia tại Hoàng Thành tiếng tăm rất là lẫy lừng, chẳng những là thực lực vũ lực cường đại mà thực lực về kinh tế đều không thua kém ai, thậm chí đến cả Quốc Chủ gặp bọn hắn gia chủ đều phải nhượng bộ một hai phần, rất là bá đạo.
Mà người hôm vừa rồi cho hắn ăn một kiếm thì là cái này Xích gia một vì công tử, giống như… giống như gọi cái gì Xích Xích Kiếm, chẳng những tuổi còn trẻ, thiên phú cao cường, ngộ tính hơn người mà thực lực cũng rất cường đại, nghe đồn hắn cảnh giới đã tại Luyện Thể cảnh đỉnh phong nhất, chỉ thiếu một bước thì đạp vào Linh cảnh đại cường giả.
Bất quá đây cũng là nghe bóng nghe gió nghe được, chứ còn hắn chân chính thực lực cường đại là không ai biết được, bởi vì cái này Xích gia công tử giống như rất ít bộc lộ thực lực nên không người nắm được.
Như lần trước một kiếm chém nằm hắn thì nghe người thuộc hạ kia nói đó chẳng qua chỉ là một kiếm thăm dò thôi, cơ bản không coi là thật.
Đến đây, Chu Phàm mới biết được, không phải cứ ngươi có được đỉnh cấp công pháp liền có thể nói chính mình ở phiến thiên địa này là thiên tài được, vì căn bản “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên” đạo lý là sẽ luôn luôn tồn tại và áp dụng lên tất cả mọi người.
Như hôm nay ngươi gặp người này người kia đều là một cái thời đại thiên tài, ngươi đánh bại người ta, ngươi tự cho chính mình là một cái “bố mày là nhất” thì ngay lập tức một hôm nào đó ngươi sẽ bị một cái khác người vỗ cho sấp mặt.
Cái này là nhân quả.
Gieo nhân nào gặp quả ấy.
Giống như hắn lần đó, nếu như không phải hắn cướp Huyết Linh Lộ sau đó thì làm sao hắn có thể tại nơi này không hiểu bị tóm.
Rất là biệt khuất…
Đối với chuyện này hắn cũng không có suy nghĩ quá nhiều,
Biệt khuất liền biệt khuất, hắn như vậy yếu gà, ai sẽ nhìn hắn có biệt khuất hay không.
Lại nói lại, Xích gia đám người sở dĩ đi đến nơi này là bởi vì bọn hắn đã phát hiện ra một kiện bảo vật nào đó bảo vật, vốn dĩ còn tại nơi này chờ đợi cũng là do bảo vật chưa có xuất thế.
“Không biết đến lúc đó có cơ hội chạy trốn hay không.” Chu Phàm trong miệng lẩm bẩm.