Chương 53: Lâm gia nhị lão

Lâm Hạo Phong quay về tiểu viện, chỉ thấy Gia Luật Thanh đang tựa vào chiếc ghế dựa lớn dưới gốc cây ngủ, không đành lòng đánh thức y, vì thế vào nhà lấy chăn ra đắp lên cho y.


Sau giờ ngọ, ánh nắng xuyên qua táng cây ngô đồng, ấm áp chiếu vào trên người Gia Luật Thanh, chạy bôn ba mấy ngày liền làm cho sắc mặt y có chút tái nhợt, hơn nữa vì ăn không ngon ngủ không tốt, cả người nhìn qua cũng không có tinh thần, buổi tối lúc ngủ ôm y vào trong ngực, chỉ cảm thấy y càng ngày càng gầy, xương bả vai thật mỏng manh, tựa hồ chỉ cần dùng sức một chút là sẽ gãy, Lâm Hạo Phong đau lòng, lại không biết nên làm cái gì bây giờ, từ khi hai người quyết định cùng chung một chỗ, việc này sớm hay muộn cũng phải đối mặt.


Gia Luật Thanh khẽ cau mày, trong giấc ngủ tựa hồ không yên ổn, Lâm Hạo Phong cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên chân mày nhíu lại của y, đến tột cùng thì khi nào thì y mới có thể thoải mái nhoẻn miệng cười, khuôn mặt đẹp như vậy, cười rộ lên hẳn là sẽ rất xinh đẹp.
Gia Luật Thanh lông mi giật giật, tỉnh lại.


“Sao lại ngủ ở trong sân, sẽ bị cảm lạnh đó.” Lâm Hạo Phong sờ sờ mặt y:“Vào nhà ngủ, được không?”
“Ngươi đi tìm Hoàng Thượng?” Gia Luật Thanh nhìn vào mắt hắn, nói.
Lâm Hạo Phong cười, gật đầu:“Ừ, Hoàng Thượng không phản đối chúng ta, đừng lo lắng.”


“Thực xin lỗi.” Gia Luật Thanh vươn tay ôm lấy Lâm Hạo Phong, đem mặt chôn ở cổ hắn:“Nếu không có ta, ngươi cũng sẽ không có nhiều phiền toái như vậy.”
“Nói bừa cái gì vậy.” Lâm Hạo Phong ôm chặt y:“Sao lại là phiền toái, ta là yêu ngươi cả đời mà.”


Gia Luật Thanh nhắm mắt lại, tùy ý để hắn đặt những nụ hôn nóng bỏng tinh tế ở trên khóe môi cùng hai má của mình.
Bị Lâm Hạo Phong ôm về tới trong phòng, Gia Luật Thanh cởi ra đai lưng của chính mình, giơ lên khóe miệng nhìn hắn.
“Câu dẫn ta?” Lâm Hạo Phong ghé vào lỗ tai y thì thầm.


available on google playdownload on app store


“Muốn hay không?” Gia Luật Thanh không an phận cọ cọ hắn.


Từ sau lần đầu tiên của hai người, Lâm Hạo Phong sợ y thân thể không tốt, liền không có chạm qua y lần nào nữa, nghĩ rằng để cho y nghỉ ngơi nhiều một chút cũng tốt, lúc này thấy y chủ động như vậy, Lâm Hạo Phong chỉ hận không thể đem y sáp nhập vào cơ thể của mình.


Cởi ra tầng tầng quần áo, cúi người hôn lên thân thể làm cho người ta mê say kia, mười ngón tay luồn vào trong mái tóc của y, trong tiểu viện một mảnh yên tĩnh, chỉ có thanh âm đứt quãng làm cho người ta đỏ mặt.


Cùng người mình yêu bất chấp triền miên cảm giác quá mức tốt đẹp, Lâm Hạo Phong không tự chủ được nên có điểm tùy hứng, thầm nghĩ muốn làm cho người dưới thân cũng vì mình mà điên mất, kết quả của sự bốc đồng chính là, đợi cho hết thảy kết thúc, Gia Luật Thanh không chỉ không còn chút khí lực, cổ họng cũng khàn đi.


“Tử Ninh.” Giúp y tắm rửa xong, Lâm Hạo Phong ôm y tiến vào chăn bắt đầu hôn loạn.
“Thôi mà.” Gia Luật Thanh mềm nhũn vươn tay đẩy hắn:“Cầu ngươi, ta không cần làm nữa.”
“Ừm…… Vậy ngươi ngủ đi.” Lâm Hạo Phong đem y ôm vào trong ngực.
“Nóng muốn ch.ết.” Gia Luật Thanh bất đắc dĩ.


Gia Luật Thanh lúc đầu còn cằn nhằn, cuối cùng vẫn là đấu không lại hắn, nên nhắm mắt đi ngủ.
Ngoài viện, Lâm Hạo Dương trừng mắt nhìn Hoa Thiên Lang — ngươi rốt cuộc có đi hay không!!
Hoa Thiên Lang lắng tai nghe một chút, cảm thấy không có thanh âm gì, vì thế gật đầu.


“Ngươi thật nhàm chán!” Hai người đi về phía xa xa, Lâm Hạo Dương chỉ vào Hoa Thiên Lang nói:“Ngươi nghe người khác… cái kia, còn nghe lâu như vậy!!!” Vốn là muốn đến xem Gia Luật Thanh, kết quả người không thấy, chỉ nghe thấy thanh âm! Hơn nữa Hoa Thiên Lang cũng không biết là không đúng chỗ nào, liền ngồi xổm ở góc tường, làm thế nào cũng không đi.


Hoa Thiên Lang sờ sờ cằm, cảm thấy chuyện này tựa hồ cũng không khó chấp nhận như chính mình tưởng như vậy……
“Ngươi cười cái gì!” Lâm Hạo Dương liếc hắn một cái:“Thực đáng khinh.”


“Ta đột nhiên cảm thấy, hắn bị áp cả đời cũng không tệ, cha hắn nếu biết phỏng chừng tức đến sống lại……” Hoa Thiên Lang quay đầu nhìn Lâm Hạo Dương, đột nhiên hỏi:“Vừa chúng ta ở đó nghe bao lâu?”
“Ngươi hỏi cái này để làm gì?” Lâm Hạo Dương mạc danh kỳ diệu.


“Chúng ta không thể thua ca ca ngươi.” Hoa Thiên Lang thực nghiêm túc:“Chúng ta nên nắm bắt thời gian… Tranh thủ trở về hoàng cung chúng ta làm thật lâu, được không?”
Lâm Hạo Dương không nói gì, tâm nói làm cái đầu ngươi, mình người trở về đi!! Lão tử hôm nay về nhà ở!!


Góc đường quẹo vào chính là Lâm phủ, Lâm Hạo Dương lập tức hướng phía đó đi.


Hoa Thiên Lang vô lại hề hề đi theo ở phía sau, gần đây trong nước không có đại sự gì, Hoa Thiên Lang cũng vui vẻ làm một hôn quân trầm mê thanh sắc — tướng quân nhà mình thật sự rất đáng yêu, không đùa giỡn thì thực có lỗi với chính mình.
“Dương, ăn xong cơm chiều chúng ta trở về nha.”
……


“Sao không để ý tới ta?”
……
“Có phải ta sủng ngươi quá rồi……”
……!!
“Ngươi nếu không nói chuyện ta ngay tại đây muốn ngươi!”


Chiến thần rốt cuộc nhịn không được, xoay người nắm lấy cổ áo hắn rống lên:“Ngươi rốt cuộc mỗi ngày phải làm bao nhiêu mới thỏa mãn hả!!”
Hoa Thiên Lang bình tĩnh nheo lại ánh mắt chỉa chỉa bên cạnh.
Lâm Hạo Dương quay đầu, lão cha nhà mình đang ôm lấy chú vẹt yêu thích đứng ở một bên.


“Cha…… Ngươi khi nào thì…… Xuất hiện?” Lâm Hạo Dương quýnh lên.
“Ta vẫn luôn đây, chính là ngươi không thấy được ta.” Lâm Lý Đường thực trấn định:“Lão thần tham kiến Hoàng Thượng.”


“Không có ai ở đây, không cần cấp bậc lễ nghĩa cái gì.” Hoa Thiên Lang chớp chớp mắt:“Nhạc phụ……”
“Hạo Dương y lại giận dỗi ta.” Hoa Thiên Lang chỉ chỉ Lâm Hạo Dương:“Nói phải về nhà.”


“Lần sau ta sẽ phân phó gia đinh canh cửa, nếu nhìn thấy y về, trực tiếp đuổi đi.” Lâm Lý Đường lựa chọn không nhìn ánh mắt nghẹn khuất của tiểu nhi tử nhà mình.


“Ngươi xem, cha ngươi cũng ghét bỏ ngươi.” Hoa Thiên Lang quay đầu.Lâm Hạo Dương hoàn toàn không biết nói gì, nghĩ thầm có một người cha có tính cách như vậy…… Đại ca ngày mai thật khó sống.


Buổi chiều ngày hôm sau, Lâm Hạo Phong một mình trở về nhà, ở trước cửa Lâm phủ đứng hồi lâu, mới cố lấy dũng khí đẩy cửa ra.
“Ca.” Lâm Hạo Dương đang ở trong viện chờ hắn.
“Ừ, cha mẹ đâu?” Lâm Hạo Phong hướng phía trong nhìn xem.


“Cha đến nhà Lưu đại nhân, lát nữa sẽ về, nương ở trong phòng đó, nhanh đi xem đi.” Lâm Hạo Dương nói:“Đã lâu không về nhà, nương nhớ ngươi muốn ch.ết.”
Lâm Hạo Phong đáp ứng một tiếng, hướng phía trong phòng chạy đi.


Ngoài thành, trong tiểu viện, Gia Luật Thanh đang ở trong viện xuất thần, đột nhiên nghe có người gõ cửa, mở cửa ra chỉ thấy một lão nhân uy nghiêm nhìn chính mình.
“Vị lão nhân gia này, ngươi là……?” Gia Luật Thanh do dự hỏi, lão nhân này bộ dạng có chút quen mắt, nhưng mà mình rõ ràng là chưa có gặp qua.


“Ta là cha của Lâm Hạo Phong.” Lão nhân sờ sờ râu:“Ngươi là Gia Luật Thanh?”
Gia Luật Thanh nghe vậy sửng sốt, yên lặng gật gật đầu, nghiêng người tránh đường:“Lâm đại nhân mời vào ngồi.”
Lâm Lý Đường cũng không khách khí, nghênh ngang vào sân ngồi ở vào ghế dưới tàng cây.


“Ta đi pha trà cho Lâm đại nhân.” Gia Luật Thanh trong lòng có chút không yên.
“Không cần, ngồi đi.” Lâm Lý Đường chỉ chỉ băng ghế đối diện:“Ta nghe Hạo Dương nói, ngươi cùng Hạo Phong thành thân?”


Gia Luật Thanh không nghĩ tới hắn cư nhiên lại hỏi trắng ra như vậy, dừng một chút, lắc đầu:“Còn chưa có, nhân sinh đại sự, nên chờ cha mẹ đáp ứng trước.”


“Thằng xú tiểu tử kia trong mắt làm gì có cha mẹ, đã nhiều năm không về nhà, thật vất vả mới về nhà còn lén lút ở tại ngoài thành!” Lâm Lý Đường thổi râu trừng mắt.
“Hắn là sợ ngươi tức giận.” Gia Luật Thanh cười khổ:“Là ta liên lụy hắn, không liên quan đến hắn.”


“Ngươi biết sẽ liên lụy hắn, vì cái gì còn muốn cùng hắn cùng một chỗ?” Lâm Lý Đường nhìn chằm chằm Gia Luật Thanh.


Gia Luật Thanh trong lòng chua sót:“Ta đã thử đi, nhưng mà đi không xong, ta biết ta cái gì cũng không thể giúp hắn, mà còn có thể mang đến cho hắn rất nhiều phiền toái cùng lời đồn đãi, nhưng mà ta rất muốn ở cùng hắn.”


“Ngươi trở về như vậy, có khả năng bị Hoàng Thượng trảm đầu.” Lâm Lý Đường nói:“Ngươi có từng nghĩ tới điểm này?”
“Nghĩ tới.” Gia Luật Thanh thản nhiên:“Nhưng mà ta không muốn trốn cả đời, cũng không muốn để cho Hạo Phong khó xử cả đời.”


Lâm Lý Đường khóe miệng giật giật, bị râu ngăn trở, Gia Luật Thanh không thấy.
Lâm phủ, Lâm phu nhân lôi kéo Lâm Hạo Phong nhìn trái nhìn phải,nhíu mày:“Như thế nào lại gầy nhiều như vậy, không phải nói ngươi tìm vợ…… bạn sao? Sao lại không chiếu cố ngươi!”


“Nương.” Lâm Hạo Phong lấy lòng:“Cha nhất định phản đối ta, ngươi đừng phản đối ta nữa, được không?”


“Ta đây ôm tôn tử như thế nào.” Lâm phu nhân thực buồn bực:“Lúc đánh bài nguyên một bàn phu nhân thái thái đều có tôn tử hết rồi, chỉ có ta không có, chỉ hy vọng vào ngươi, như thế nào lại tìm một nam nhân trở về.”


“Nương.” Lâm Hạo Phong đáng thương hề hề:“Tôn tử chúng ta có thể nuôi con nuôi mà, hơn nữa vốn là người chỉ có hai con trai, bây giờ có tới bốn, một trong số đó là Hoàng Thượng, nguyên bàn phu nhân người nào có thể so sánh với ngươi?”
Lâm phu nhân nghĩ nghĩ, cũng đúng ha!.


“Tử Ninh tốt lắm, nương… ngươi giúp ta khuyên nhủ cha đi.” Lâm Hạo Phong tiếp tục dụ dỗ.
“Nương, đại ca hắn mấy ngày nay sầu gần ch.ết, ăn không ngon ngủ không yên, nếu người không đáp ứng, hắn chắc sẽ phát điên luôn.” Lâm Hạo Dương lửa cháy đổ thêm dầu.


“Hay là ta đi quỳ từ đường, quỳ đến cha trở về mới thôi, hắn muốn đánh muốn mắng ta cũng được, chỉ cần hắn đáp ứng là được.” Lâm Hạo Phong cắn răng định chạy ra bên ngoài.


“Dang êm đẹp, quỳ cái gì mà quỳ chứ, nơi đó vừa tối vừa lạnh.” Lâm phu nhân đau lòng con trai lớn:“Rồi rồi rồi, nương đáp ứng ngươi, bất quá ngươi mỗi năm phải về ở nửa năm, không được lại ra bên ngoài chạy lung tung.”


“Dạ.” Lâm Hạo Phong vui vẻ đáp ứng:“Nương, ngươi đợi lát nữa phải giúp ta nói với cha nha…… Cha tới nhà Lưu đại nhân sao còn chưa có trở về?”
“Lưu đại nhân?” Lâm phu nhân nhíu mày:“Lưu đại nhân không phải đi Giang Bắc thị sát sao? Lưu phu nhân hôm trước mới nói.”


“Hả? Cha nói với ta là đi tìm Lưu đại nhân mà.” Lâm Hạo Dương nghi hoặc, đột nhiên trừng lớn ánh mắt:“Sẽ không phải là đi tìm Gia Luật Thanh chứ?”
Vừa dứt lời, Lâm Hạo Phong liền nhảy lên chạy ra khỏi phòng.


“Có vợ là quên mẫu thân!” Lâm phu nhân thực sinh khí:“Chạy nhanh như vậy làm gì, cha ngươi cũng không có ăn thịt hắn!”
“Nương, ngươi đừng tức giận.” Lâm Hạo Dương lấy lòng:“Ngươi đừng la đại ca, hắn cũng là lo lắng thôi.”


Lâm phu nhân nhìn tiểu nhi tử nhà mình khuôn mặt nhu thuận tươi cười, tâm nói vẫn là đứa nhỏ ngoan ngoãn, đứa lớn thật là làm người ta tức ch.ết!
“Lâm đại nhân.” Trầm mặc một hồi, Gia Luật Thanh rốt cục nói:“Ngươi đừng trách mắng Hạo Phong, ta biết –”


“Khát.” Lâm Lý Đường phun phun râu đánh gãy y.
“Hử?” Gia Luật Thanh hoàn hồn:“Ta ta đi pha trà.”
Lâm Hạo Phong thở hổn hển đẩy cửa chạy vào sân, đầu tiên mắt liền nhìn đến Gia Luật Thanh đang châm trà cho lão cha nhà mình, vì thế sửng sốt, bất quá nhanh chóng phản ứng lại.


“Tử Ninh.” Lâm Hạo Phong gọi y:“Phải lạy hạ.”
Gia Luật Thanh sửng sốt, lại nhìn thấy nụ cười bí hiểm của Lâm Lý Đường, trong lòng khó hiểu, bất quá quỳ trưởng bối cũng là đương nhiên, Gia Luật Thanh liền quỳ gối.


Lâm Lý Đường tiếp nhận ly trà uống một ngụm, đứng lên liền đi ra ngoài:“Hai đứa đều trở về nhà ăn cơm.”
“Cám ơn cha.” Lâm Hạo Phong trên mặt lộ vẻ mừng như điên.
Gia Luật Thanh quỳ trên mặt đất ngây ngốc — xảy ra chuyện gì?


“Ở Thịnh Kinh, tân nương tiến vào gia môn đều phải dâng trà cho trưởng bối.” Lâm Hạo Phong một phen ôm lấy Gia Luật Thanh hung hăng hôn:“Cha ta thừa nhận ngươi, ngươi nói với cha ta cái gì vậy?”


“Hắn hỏi cái gì ta nói cái đó.” Gia Luật Thanh bị Lâm Hạo Phong ôm đến khó thở, đầu cũng mơ mơ hồ hồ — cái này là đã thành công rồi hả?






Truyện liên quan