Chương 56: Ánh lửa chân trời
Tây Đằng Lâm đầu óc hỗn loạn, căn bản không cảm giác được quần áo của chính mình bị tiểu lưu manh Lãnh Tịch Chiếu đem lột sạch sẽ.
Dưới ánh nến, Tây Đằng Lâm có làn da khỏe mạnh màu mật ong sáng bóng, đường cong cơ thể hoàn mỹ lưu loát, vì thế Lãnh Tịch Chiếu nhìn có chút tự ti.
Tiểu thanh xà từ trong tay áo Lãnh Tịch Chiếu chui ra, bò ở ké bên ánh nến ngưỡng đầu xem náo nhiệt.
“Ngươi đi chỗ khác!!” Lãnh Tịch Chiếu chỉ vào tiểu thanh xà hung dữ nói:“Không cho ngươi nhìn Lâm Lâm!”
Tiểu thanh xà phun phun cái lưỡi, gục ở trên bàn giả bộ ngủ.
Tây Đằng Lâm hô hấp vững vàng đều đều, chút không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lãnh Tịch Chiếu lấy dũng khí, vươn tay cởi đai lưng quần Tây Đằng Lâm.
Con rắn nhỏ không nói gì ở trên bàn xoay đến xoay đi, tiểu hài tử này điên rồi tuyệt đối điên rồi!
Cái gọi là người tính không bằng trời tính, Lãnh Tịch Chiếu cảm thấy kế hoạch của chính mình vô cùng hoàn mỹ, ai ngờ đai lưng vừa cởi đến một nửa, ngoài phòng đột nhiên có người gõ cửa.
Lãnh Tịch Chiếu vốn vừa chột dạ vừa khẩn trương, chợt nghe thấy tiếng đập cửa, nhất thời cả kinh hồn phi phách tán, vươn tay kéo qua chăn che kín đầu, xong rồi xong rồi, phụ thân nếu tiến vào nhìn thấy đại khái sẽ tức ch.ết.
“Tiểu ngốc tử!” Vương Tuyệt vội vàng ở ngoài cửa rống:“Nhanh lên! Tai nạn ch.ết người!”
Mạng người? Lãnh Tịch Chiếu bị hoảng sợ, trong sơn cốc này tổng cộng chỉ có vài người, sẽ không phải là phụ thân bị thương chứ? Vội vàng mang hài chạy tới đem cửa mở ra, sốt ruột hỏi:“Có phải cha ta xảy ra chuyện gì hay không?”
“Nhanh đi theo ta.” Vương Tuyệt kéo tay Lãnh Tịch Chiếu bỏ chạy:“Không phải cha ngươi, là người khác.”
Lãnh Tịch Chiếu tránh không thoát, trong lòng loạn thành một đống — Lâm Lâm quần áo lộn xộn nằm ở trên giường của mình, phụ thân trăm ngàn lần đừng có trở về giờ này nha!
Vương Tuyệt lôi kéo Lãnh Tịch Chiếu chạy đến dược phòng của mình, theo vách tường đến một gian mật thất nằm trong lòng đất.
Lãnh Tịch Chiếu vừa đi vào liền khụt khịt mũi:“Thiệt nhiều dược liệu trân quý nha.”
“Có nhiều hơn cũng không cứu được hắn.” Vương Tuyệt lôi kéo Lãnh Tịch Chiếu chạy đến một cái giường đá trước mặt:“Hắn ăn xong cửu vĩ đan đột nhiên không thở nữa, hay là đã ch.ết rồi?”
Lãnh Tịch Chiếu cúi đầu nhìn xem, ở giữa giường đá một nam tử tuổi còn trẻ đang nằm, trên người toát ra mùi hương của các loại tục mệnh dược liệu trân quý, nhìn ra được Vương Tuyệt là quyết tâm muốn đem hắn cứu sống.
Vươn tay dò xét mạch đập, Lãnh Tịch Chiếu nhẹ nhàng thở ra, nói:“Không có việc gì, qua một tháng nữa hắn có thể tỉnh.”
“……” Vương Tuyệt mở to hai mắt nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Nhanh như vậy?”
“Ngươi cho hắn uống đều là dược liệu quý nhất, một tháng sau tỉnh lại là thực bình thường, không có nhanh đâu.” Lãnh Tịch Chiếu khoát tay:“Nếu may mắn, nói không chừng mười ngày nữa hắn có thể tỉnh lại.”
“Ta không phải ngại hắn tỉnh mau.” Vương Tuyệt dở khóc dở cười:“Ta là nói ngươi xem bệnh cũng quá nhanh…… Có chính xác không đó, hắn cũng không có thở.”
“Tin hay không tùy ngươi!” Lãnh Tịch Chiếu tức giận, tâm nói ngươi thật sự là cái yêu tinh hại người, khi không thì chạy tới tìm ta phá hoại chuyện tốt của ta, xém tí là bị ngươi hù ch.ết.
Gia Cát gởi thư từng nói qua y thuật của Lãnh Tịch Chiếu đã muốn đến hàng vô địch, vì thế Vương Tuyệt thả tâm, cợt nhả kề sát vào Lãnh Tịch Chiếu:“Ai da, tức giận hả?”
Lãnh Tịch Chiếu không nói lời nào, tâm nói tất nhiên là phải tức giận rồi!
“Vừa rồi ta nhìn thấy trên giường ngươi có người ….” Vương Tuyệt cố ý kéo dài ngữ điệu.
“A!” Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy cả kinh, nhanh chóng che cái miệng của hắn lại:“Không được nói lung tung!”
“Ta càng muốn nói cho Lãnh tiền bối biết.” Vương Tuyệt chọc y.
“Ngươi dám!” Lãnh Tịch Chiếu trừng hắn:“Ngươi dám nói với phụ thân ta liền nói cho mọi người biết chuyện ngươi mang mặt nạ! Sau đó thuận tiện khoa trương một chút nói bộ dạng của ngươi so với Việt Việt còn đẹp hơn! Sau đó ngươi về sau cũng đừng có mơ có thời gian an tâm phối dược!”
Lãnh Tịch Chiếu ngưỡng đầu nhìn hắn, tâm nói Hạo Dương dạy ta, đánh rắn phải đánh vào đầu! Uy hϊế͙p͙ người cũng là một nghệ thuật!
“Ngươi làm sao biết được?” Vương Tuyệt không thể tin nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Ngay cả Gia Cát cũng chưa phát hiện ra.”
“Lần đầu tiên gặp ta đã nhìn ra.” Lãnh Tịch Chiếu trả lời làm cho Vương Tuyệt thực thất bại.
“Cái kia, không cho ngươi nói cho cha ta biết đó!” Lãnh Tịch Chiếu lo lắng dặn dò.
“Được.” Vương Tuyệt gật đầu:“Chúng ta cùng không nói.”
Lãnh Tịch Chiếu vừa lòng nheo lại mắt, nhìn qua chiếc giường đá, hỏi:“Người nọ là ai?”
“Không biết.” Vương Tuyệt lắc đầu:“Hai tháng trước ở bên trong cơ quan của sơn cốc phát hiện ra hắn, đầy người toàn là máu, vừa bị đao thương chém vừa trúng độc, nhưng lại không có tắt thở, ta liền mang về đến đây, nghĩ có thể hay không cứu sống hắn.”
“Vậy ngươi chậm rãi cứu, ta đi về trước.” Lãnh Tịch Chiếu xoay người đi ra ngoài, lúc đi đến cửa mật thất còn nhớ mãi không quên quay đầu:“Không cho nói đó!”
Vương Tuyệt nhịn cười gật đầu, tâm nói có nên phân phó xuống, sáng mai nấu chút canh gà hay cái gì đó bổ bổ cho Tây Xuyên vương, kì này cũng bi thảm lắm ha ha ha.
Lãnh Tịch Chiếu thả tâm, vừa đi xuống bậc thang liền cùng một người đụng phải nhau, hai người cùng nhau ngã xuống.
“Mau mau……” Tiểu đồng tử thở hồng hộc:“Khách phòng đằng kia cháy, ta…… ta đi dập lửa.”“Cái gì?!” Vương Tuyệt chấn động, Lãnh Tịch Chiếu đầu óc ‘oanh’ một tiếng, từ trên nền đất đứng lên bất chấp chạy đi.
Chờ Lãnh Tịch Chiếu đuổi tới khách phòng, căn phòng ban đầu của chính mình đã vùi trong ngọn lửa.
“Ngươi làm gì!” Vương Tuyệt một phen giữ chặt Lãnh Tịch Chiếu:“Đều đả bị đốt thành như vậy, ngươi hiện tại vọt vào thì chỉ có đường ch.ết!”
Lãnh Tịch Chiếu cũng không nói, chính là sống ch.ết nhào vào phòng.
Vương Tuyệt không có cách, chỉ phải điểm huyệt ngủ của hắn.
Trước khi mê man một khắc, Lãnh Tịch Chiếu trong mắt đều là hỏa diễm dữ tợn, cùng với căn phòng dần sập xuống trong ngọn lửa.
“Tiểu thiếu gia ngươi cuối cùng cũng tỉnh.” Canh giữ ở một bên, Hứa Tư Đình vươn tay nâng y dậy:“Uống nước?”
Lãnh Tịch Chiếu ngơ ngác nhìn hắn, hồi lâu, nói:“Lâm Lâm đâu?”
Lãnh Tịch Chiếu thanh âm thì thào nho nhỏ, khiến Hứa Tư Đình trong lòng lên men.
“Cha.” Lãnh Tịch Chiếu nhìn bóng dáng đứng ở bên cửa sổ mở miệng.
Lãnh Úy cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
“Sư phụ ngươi đừng, Tiểu Lãnh y không phải cố ý.” Chu Mộ giữ chặt Lãnh Úy.
“Không phải cố ý thì là cớ gì?” Lãnh Úy tức đến choáng váng:“Lãnh gia ta không có đứa con mất mặt xấu hổ như vậy!”
“Sư phụ!” Hứa Tư Đình đánh gãy Lãnh Úy, nhỏ giọng an ủi Lãnh Tịch Chiếu hốc mắt đã đỏ bừng:“Tiểu thiếu gia ngươi đừng lo lắng, chúng ta đã cẩn thận ở tìm ở trong đám phế tích, không có dấu hiệu người ch.ết cháy.”
“Thật sự?” Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy mạnh mẽ ngẩng đầu:“Vậy người đâu?”
“Trên người Tây Xuyên vương có ba viên Hải Thâm minh châu, là đốt không cháy,ta đã tìm rất kĩ, một viên cũng không có tìm được.” Hứa Tư Đình tiếp tục nói:“Hơn nữa Dược tiên cũng nói, lúc này trong cốc căn bản là không có gió, đang êm đẹp nhất định sẽ không tự bốc hỏa, đại khái là có người xâm nhập vào trong cốc, châm hỏa sau đó đem Tây Xuyên vương mang đi.”
“Nhưng là không phải không có người nào có thể tùy tiện đì vào sao?” Lãnh Tịch Chiếu vẫn là không tin:“Ngươi không phải đang an ủi ta?”
“Ta chỉ có thể khẳng định Tây Xuyên vương nhất định không bị ch.ết cháy, cái khác đều là ta đoán.” Hứa Tư Đình vỗ vỗ Lãnh Tịch Chiếu:“Ngươi đừng sốt ruột, ta sẽ điều tr.a rõ.”
Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, sợ hãi nhìn Lãnh Úy một cái.
Lãnh Úy lần này là thật bị tức ch.ết, lúc trở về nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu hôn mê ở trong phòng, nhất thời lo lắng muốn ch.ết, không nghĩ tới khi nghe Vương Tuyệt nói tình hình cụ thể, cư nhiên là nguyên nhân như vậy, nhất thời chỉ cảm thấy máu toàn thân đều dồn hết lên não, bỏ thuốc mê người ta rồi đem lên giường? Loại thủ đoạn hạ lưu này chỉ có hái hoa đạo tặc quen dùng thôi!! Lãnh Úy không để ý Lãnh Tịch Chiếu đang hôn mê, nâng tay muốn đánh con, may mắn Chu Mộ tay mắt lanh lẹ đúng lúc ngăn trở. Sau đó đám người Hứa Tư Đình đào bới phế tích xác định Tây Đằng Lâm không ch.ết, Lãnh Úy mới xem như nhẹ nhàng thở ra, nếu Tây Đằng Lâm cứ như vậy mà ch.ết, Lãnh Tịch Chiếu đời này cũng coi như xong rồi.
“Phụ thân.” Lãnh Tịch Chiếu trong lòng cũng tràn đầy hối hận khôn cùng, chính mình cũng muốn giận chính mình.
Lãnh Úy phủi tay ra cửa, nhẫn tâm không nhìn tới y, tiểu hài tử này bị dạy hư, vô pháp vô thiên!
“Tiểu thiếu gia ngươi trước nghỉ ngơi đi, ta cùng Tiểu Mộ đi ra ngoài tìm manh mối.” Hứa Tư Đình thay Lãnh Tịch Chiếu đắp chăn.
Lãnh Tịch Chiếu cả người lui vào trong chăn, rầu rĩ “Ừ” một tiếng.
Hứa Tư Đình nghe thanh âm Lãnh Tịch Chiếu cố nén tiếng nức nở cũng thật bất đắc dĩ, từ nhỏ đến lớn Lãnh Tịch Chiếu không vui đều là do Hoàng Thượng dỗ dành, chính mình thật sự không biết nên khuyên như thế nào.
Chu Mộ túm túm tay áo hắn hướng hắn nháy mắt, Hứa Tư Đình đứng dậy đi theo y ra cửa.
“Để Tiểu Lãnh một mình im lặng một chút đi.” Chu Mộ nói:“Ngươi hiện tại nói cái gì y cũng đều nghe không vào, còn không bằng sớm một chút tìm được Tây Đằng Lâm.”
Hứa Tư Đình gật gật đầu, lôi kéo Chu Mộ xuất cốc đi tìm người.
Lãnh Tịch Chiếu nằm trên giường một lúc, đứng lên đi đến trước phòng Lãnh Úy gõ cửa.
Lãnh Úy nằm ở trên giường thật phiền lòng, trong lòng thật sự là giận Lãnh Tịch Chiếu lần này rất hồ nháo.
“Phụ thân ngươi mở cửa được không.” Lãnh Tịch Chiếu thanh âm tràn đầy cầu xin.
Lãnh Úy căm tức, xoay người từ cửa sổ nhảy ra ngoài, nghe không thấy thì bên tai thanh tịnh.
Lãnh Tịch Chiếu gõ cửa mấy lần, trong phòng vẫn là một chút động tĩnh cũng không có, rốt cục nhịn không được, ngồi xổm cắn cánh tay khóc, Lâm Lâm bị chính mình làm hại sinh tử không rõ, phụ thân cũng không cần mình nữa, Hạo Dương cùng Hoàng Thượng biết như vậy thì khẳng định cũng sẽ chán ghét chính mình, chính mình có phải hay không thật sự rất ngu ngốc?
Hứa Tư Đình cùng Chu Mộ đầu tiên là ở quan phủ an bài bọn họ đi tìm người, sau đó lại cùng Lãnh Úy và Dược tiên ở bên trong sơn cốc tìm vài canh giờ, thẳng đến khi trời sắp tối rồi mới bắt đầu trở về.
“Sư phụ ngươi cũng đừng giận tiểu thiếu gia nữa.” Hứa Tư Đình vừa đi vừa nói:“Y hiện tại khẳng định vừa thương tâm vừa sợ hãi lại áy náy, ngươi cho dù đánh ch.ết y, Tây Xuyên vương cũng không thể trở về, làm gì phải khiến mọi người đều khó chịu chứ.”
“Đúng vậy sư phụ, Tiểu Lãnh khóc rất đáng thương.” Chu Mộ thêm mắm thêm muối:“Y lần này cũng là trẻ con vô ý, cũng không phải cố ý hại người, ngươi mắng cũng mắng rồi, định không để ý tới y nữa sao.”
Lãnh Úy tâm phiền ý loạn thổi râu trừng mắt:“Các ngươi còn nói thêm câu nào nữa cẩn thận ta không khách khí.”
“Đến lúc đó Tiểu Lãnh xảy ra chuyện gì, đau lòng nhất còn không phải ngươi.” Chu Mộ nhỏ giọng nói thầm.
“Còn nói lung tung ta liền đem ngươi trục xuất sư môn!” Lãnh Úy uy hϊế͙p͙.
Ai sợ ai! Chu Mộ ở trong lòng la hét, trong tay ta có đại đồ đệ yêu quý nhất của ngươi