Chương 63: Tình thâm như mệnh
Lãnh Tịch Chiếu dùng ba ngày mới chữa khỏi cho dân chúng bị trúng cổ, ngẩng đầu đứng ở dưới tàng cây duỗi người.
“Có mệt hay không?” Lãnh Úy kéo y ngồi vào ghế.
“Tốt lắm.” Lãnh Tịch Chiếu đánh cái ngáp:“Tư Đình đâu? Vẫn chưa thấy hắn.”
“Tới phủ nha rồi.” Tây Đằng Lâm đưa cho Lãnh Tịch Chiếu một chén nước:“Buổi sáng ta vừa thấy, đi rất vội vàng.”
“Tư Đình mấy ngày nay cũng không cao hứng.” Lãnh Tịch Chiếu mếu máo:“Mộ Mộ ca ca vì cái gì lại bỏ đi chứ, Tư Đình tốt như vậy.”
“Đúng vậy!” Phương Hủ chống cằm ngồi ở dưới tàng cây căm giận phụ họa, người cha thân sinh của mình kia…… Thật sự là khiến người ta thấy ghét mà!
“Tịch Chiếu.” Lãnh Úy xoa xoa đầu Lãnh Tịch Chiếu.
“Dạ?” Lãnh Tịch Chiếu quay đầu nhìn Lãnh Úy:“Làm sao vậy?”
“Cha có việc muốn nói với ngươi.” Lãnh Úy do dự một chút, nói:“Tây Nam phản loạn, đoàn quân của Hạo Dương lập tức sẽ đến đó, ta muốn đi qua giúp nó đánh trận này, về sau sẽ không ở cùng ngươi.”
Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy sửng sốt, sau một lát cái mũi đỏ lên:“Ta cũng phải đi.”
“Phía nam chiến loạn, ngươi lại không quen thuộc nơi đó, đi cũng là cho ta thêm phiền toái, không được đi!” Lãnh Úy nghiêm mặt nói:“Ba ngày sau ta liền khởi hành xuất phát, các ngươi cũng mau chóng quay về Thịnh Kinh gặp Hoàng Thượng đi.”
Lãnh Tịch Chiếu miệng mấp máy nhưng không nói chuyện, ánh mắt hồng hồng.
“Con cái Lãnh gia ta, sao lại cứ động một tí là khóc nhè.” Lãnh Úy nhíu mày.
Lãnh Tịch Chiếu dụi mắt, dùng sức đem nước mắt nuốt trở về.
Lãnh Úy ôm đứa con bảo bối vào trong lòng, trong lòng cũng rất luyến tiếc, nhưng mà con trai đã trưởng thành, chính mình cũng nên dần buông tay.
“Sư phụ yên tâm, ta sẽ chiếu cố Tiểu Tịch thật tốt.” Tây Đằng Lâm ở một bên nói.
Lãnh Úy cười, gật gật đầu.
“Vậy phụ thân người phải cẩn thận, nói cho Hạo Dương cũng phải cẩn thận.” Lãnh Tịch Chiếu dặn dò:“Không thể bị thương ”.
“Biết rồi, cha còn muốn trở về xem con trai bảo bối của ta thành thân mà.” Lãnh Úy trêu tức xoa bóp khuôn mặt y.
Một câu nói ra, Tây Đằng Lâm cùng Lãnh Tịch Chiếu đều sửng sốt.
…… Này xem như, đồng ý? Lãnh Tịch Chiếu ‘bùm’ một cái mặt đỏ lên.
Tây Đằng Lâm phản ứng lại, sau đó mừng rỡ:“Đa tạ sư phụ!”
“Khách khí cái gì!” Lãnh Úy hào khí vạn trượng:”Đồ cưới của ngươi, trở về Tây Xuyên chuẩn bị cho tốt vào!”
…… Đồ cưới? Tây Đằng Lâm hắc tuyến đầy trán, cảm thấy chính mình giống như…… Là bị gả đi?
“Như thế nào, không muốn?” Lãnh Úy thổi râu trừng mắt.
Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt vô tội mở to mắt chờ mong nhìn Tây Đằng Lâm.
“Không, nguyện ý mà.” Tây Đằng Lâm nhanh chóng gật đầu, quản nhiều làm gì, nhanh chóng thành thân trước mới là vương đạo.
Lãnh Úy vừa lòng sờ sờ râu, bàn tay to vung lên:“Chờ ta giúp Hạo Dương đánh thắng trận này, hai ngươi sẽ thành thân!”
Lãnh Tịch Chiếu trong lòng hoan hô!
Tây Đằng Lâm nhìn Lãnh Tịch Chiếu đang cười ngốc hồ hồ, trong lòng ngứa ngáy.
Buổi tối, mọi người cơm đều ăn xong, Hứa Tư Đình vẻ mặt mỏi mệt vào phòng.
“Sư phụ!” Phương Hủ chạy tới giúp Hứa Tư Đình ngồi vào ghế dựa.
“Sao mà một chút tinh thần cũng không có.” Lãnh Úy nói:“Tối như vậy mới trở về, phủ nha có việc?”
“Mấy ngày nay nạn hạn hán càng ngày càng nghiêm trọng, dân chạy nạn cũng càng ngày càng nhiều.” Hứa Tư Đình ấn ấn huyệt Thái Dương:“Vậy mà Tây Nam còn không yên ổn, khiến cho lòng người hoảng sợ, ai cũng tin vào lời đồn đãi về long mạch, hôm nay ta xem báo cáo của các nơi đưa đến, cảm thấy thật nhức đầu.”
“Người Sở gia trước kia luôn ở khắp nơi rải lời đồn, hiện tại có thiên tai, dân chúng sinh ra nghi hoặc cũng không thể tránh.” Tây Đằng Lâm nói:“Khí hậu Giang Nam không giống Tây Bắc, nơi này cũng không có kinh nghiệm chống hạn hán, gặp được loại chuyện này, tự nhiên sẽ bối rối.”
“Giang Nam cho tới bây giờ không thiếu nhất chính là nước.” Hứa Tư Đình thở dài:“Ai lại nghĩ đến năm nay sông Bạch Hà cư nhiên khô cạn.”
“Có khi nào thật sự cùng long mạch có liên quan không?” Lãnh Tịch Chiếu nói:“Sở gia tốn nhiều công phu như vậy cướp đi Tiểu Hủ, không phải là vì muốn để nó năm nay tiến vào long mạch hay sao.”
“Nhưng mà ta cũng không biết long mạch đến tột cùng là vào như thế nào.” Phương Hủ thực bất đắc dĩ.
Vương Tuyệt sờ sờ cằm, cúi đầu dùng bữa, miệng nhỏ giọng than thở:“Cái kia, hỏi Gia Cát xem sao.”
“Đúng rồi!” Lãnh Tịch Chiếu vỗ vỗ đầu:“Ta sao lại không nghĩ đến! Sư phụ lợi hại như vậy, y khẳng định biết!”
“Ta vài ngày trước đã dùng bồ câu đưa tin cho Gia Cát tiên sinh.” Hứa Tư Đình nói:“Hẳn là rất nhanh sẽ có hồi âm.”
Sự tình liên quan đến thiên hạ dân chúng, không thể không tra, nhưng mà trong lòng lại sợ hãi, nếu như chân tướng cuối cùng làm tổn hại đến người quý trọng nhất trong lòng hắn kia, vậy chính mình nên làm cái gì bây giờ.
“Không bằng để cho Tịch Chiếu bọn họ ở lại chỗ này giúp ngươi đi.” Lãnh Úy nhìn ra Hứa Tư Đình đầy bụng tâm sự, có điểm đau lòng:“Tóm lại bọn họ hiện tại đi Thịnh Kinh cũng không có gì làm, diện kiến chậm lại vài ngày cũng không sao, Hoàng Thượng hắn sẽ không để ý.”
“Đúng rồi Tư Đình, ta cùng Lâm Lâm lưu lại giúp ngươi.” Lãnh Tịch Chiếu nhìn Hứa Tư Đình:“Phụ thân muốn đi Tây Nam giúp Hạo Dương đánh giặc, ngươi một người sẽ mệt ch.ết đi.”Hứa Tư Đình gật gật đầu, ừ một tiếng.
Lãnh Tịch Chiếu nhìn Hứa Tư Đình thần sắc mỏi mệt, mếu máo, Mộ Mộ khi nào thì mới có thể trở về, Tư Đình đã rất lâu không có cười rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lãnh Úy liền cưỡi ngựa rời khỏi Vô Ưu cốc, một đường đi Tây Nam.
Buổi tối, Hứa Tư Đình một mình ở trên nóc nhà hóng gió, nghĩ đến khoảng thời gian ở cùng tiểu phiến tử.
“Vị huynh đài này nhìn lạ mặt, không phải người địa phương sao?” Lần đầu tiên gặp mặt, Chu Mộ quần áo ngăn nắp khóe mắt mỉm cười, vẻ mặt thuần lương vô hại.
“Họ Hứa! Ta cùng ngươi thủy hỏa bất dung!” Lúc mình ở tại Chu phủ, tiểu phiến tử bướng bỉnh muốn ch.ết cũng rất khó ưa, mỗi lần ‘ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo’, luôn mặt xám mày tro rống lên với mình.
“Ta muốn về nhà! Không bao giờ muốn gặp tên xui xẻo ngươi nữa!” Ở Thịnh Kinh, Chu Mộ giống như con nhím con, cả ngày đối với mình như hổ rình mồi tránh không kịp.
Ngay cả chính mình cũng nghĩ không thông rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chỉ biết là bất tri bất giác, hai người trong lúc đó, sớm đã tình thâm như mệnh.
“Tư Đình, chúng ta cả đời cùng một chỗ đi?” Một đêm kia, tiểu phiến tử thật vất vả ngoan ngoãn để cho mình cắn một lần, hai má ửng đỏ ghé vào trên người mình, vẻ mặt nghiêm túc hỏi mình.
Vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn tấm lưng mềm mịn của y, chính mình từng kiên định như vậy, nhưng mà ngày hôm sau, y lại ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không có liền biến mất.
Sau đó một ngày lại một ngày, mỗi buổi tối nằm ở trên giường, sẽ không thể ức chế nhớ tới Chu Mộ, mới phát hiện ngày thường xem nhẹ việc có y bên cạnh, vậy mà hình ảnh y đã khắc sâu vào trong lòng mình, rõ ràng mà sống động, như thật như ảo, cứ thế bám lấy hắn.
Nghe xong nhiều lời đồn đãi kì kỳ quái quái như vậy, chính mình sớm đã mơ hồ cảm giác được, Chu Mộ bị mang đi cũng không phải là vì Chu Tử không thích mình, mà thật sự là cùng long mạch có quan hệ.
Không biết chuyện này đến tột cùng là ẩn giấu bí mật gì, nếu có khả năng, hắn thà rằng chính mình cả đời cũng không biết.
Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, chính mình lại cảm thấy so với vài thập niên còn muốn dài hơn.
Một nửa tâm hắn ở cùng Chu Mộ, nếu như y mãi mãi biến mất như vậy thì chính mình nên vượt qua này năm dài tháng rộng như thế nào đây?
Lãnh Tịch Chiếu vào sân, cẩn thận gõ cửa.
“Tiểu thiếu gia?” Hứa Tư Đình từ trên nóc nhà nhảy xuống:“Tìm ta có việc?”
“Ừ.” Lãnh Tịch Chiếu nghĩ nghĩ:“Kỳ thật cũng không có gì, chính là muốn nói cho ngươi, cái kia…… Mộ Mộ nhất định trở về.”
Hứa Tư Đình sửng sốt:“Ta biết.”
“Vậy ngươi sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Lãnh Tịch Chiếu há miệng, lại bồi thêm một câu:“Mặc kệ thế nào, mọi người đều sẽ giúp ngươi tìm Mộ Mộ.”
“Ừ.” Hứa Tư Đình cười:“Ta có chừng mực, không cần lo lắng cho ta.”
“Vậy ngươi sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Lãnh Tịch Chiếu cũng không biết nên nói cái gì, chỉ nhìn Hứa Tư Đình vào phòng, chính mình mới xoay người đi ra ngoài.
“An ủi xong rồi?” Canh giữ ở ngoài phòng, Tây Đằng Lâm chào đón.
“Không có, không biết phải nói gì.” Lãnh Tịch Chiếu đi theo hắn trở về, có điểm ủ rũ:“Mấy người tung tin đồn thật đáng ghét! Một chút căn cứ cũng không có liền đi nói bậy bạ, Mộ Mộ nói không chừng chính là bị lời đồn đãi này mới phải đi, bây giờ còn hại Tư Đình khó xử như vậy!”
“Bọn họ đều là người tốt.” Tây Đằng Lâm sờ sờ đầu Lãnh Tịch Chiếu:“Ta vẫn tin người tốt có kết quả tốt.”
Lãnh Tịch Chiếu quay đầu, nhìn đến sự kiên định trong mắt Tây Đằng Lâm, trong lòng cũng trở nên kiên định, một lát sau, cười nói:“Đúng vậy…… Có nhiều người như vậy giúp bọn họ, nhất định sẽ không có việc gì.”
Tây Đằng Lâm gật gật đầu, cầm tay Lãnh Tịch Chiếu, hai người cùng nhau vào phòng.
Đưới ánh nến, trên bàn hai con rắn nhỏ một xanh một trắng đang bò cùng một chỗ, thấy có người tiến vào, tiểu thanh xà đẩy đẩy tiểu bạch xà, liều mạng hướng Lãnh Tịch Chiếu lấy lòng.
“Phản đồ!” Lãnh Tịch Chiếu nhìn rõ ràng, tức giận chỉ nó.
Tiểu thanh xà nghe vậy thực uể oải, ghé vào trên bàn ngáp ngáp, tiểu bạch xà bò qua ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ nó, ngẩng đầu hướng Lãnh Tịch Chiếu thị uy. ( hai đứa này có gian tình nà hiu hiu =))))
Trên bàn có một phong thơ, Tây Đằng Lâm mở ra nhìn lướt qua, nói:“Hắn đi rồi, hai con rắn nhỏ này, ngươi nếu thích thì lưu trữ, không thích liền ném đi.”
Lãnh Tịch Chiếu lấy đầu ngón tay chọt chọt cái đầu nhỏ của tiểu thanh xà, không nói lời nào.
“Ta ngày đó không có giết hắn, tuy nói hắn tội ác tày trời, nhưng mà ta cuối cùng cảm thấy……” Tây Đằng Lâm từ phía sau ôm lấy Lãnh Tịch Chiếu:“Cho hắn một con đường sống, được không?”
“Ừ.” Lãnh Tịch Chiếu quay đầu hướng Tây Đằng Lâm gật đầu:“Hắn về sau mặc kệ như thế nào, chúng ta không quan tâm hắn nữa.”
“Nếu phạm chuyện xấu thì sao?” Tây Đằng Lâm chọc ghẹo y.
“…… Vậy cho Hoàng Thượng phái người đi bắt hắn!” Lãnh Tịch Chiếu niết quai hàm Tây Đằng Lâm, hung dữ:“Tóm lại ngươi không được đi tìm hắn!”
Tây Đằng Lâm cười, cúi đầu hôn xuống.
Tiểu bạch xà lấy thân mình một vòng một vòng quấn lấy tiểu thanh xà, xoay xoay.
Tiểu thanh xà vẫn là ghé vào trên bàn bất động.
Một lúc sau, Tây Đằng Lâm lưu luyến buông ra Lãnh Tịch Chiếu, đi ra cửa lấy nước tắm.
Lãnh Tịch Chiếu tâm tình tốt ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ miệng, hướng tiểu thanh xà vươn tay:“Ừm, tha thứ ngươi một lần!”
Tiểu thanh xà lắc lắc đầu,“Xẹt” Một cái tiến vào trong tay áo Lãnh Tịch Chiếu rung đuôi đắc ý.
Lưu lại tiểu bạch thực oán niệm, ở trên bàn sống ch.ết trừng mắt.