Chương 4: Lời nói vĩnh viễn chỉ là như mây trôi
Thích Thiếu Thương xoay người rời đi, còn vương lại trong gió chút hương tươi mát dễ ngửi trên chiếc áo sơ mi lam nhạt của anh. Trong thùng rác, gói đồ to nằm im lìm đó, thưa thớt, tán loạn, giữa một đống rác rưởi, cứ thế vô tội nhô đầu ra.
Vô tội… Mấy thứ này, quả thực chúng vô tội.
Cố Tích Triều hít một hơi thật sâu, đôi mắt vô thức nhìn theo hình bóng người nam sinh vừa rời đi kia. Bóng dáng màu lam nhạt ấy, cứ từng bước, từng bước một đi xuống lầu, qua một đường gấp khúc nữa, liền nhìn không thấy.
Liền nhìn không thấy. Nhìn không thấy. Nhìn không thấy…
Miệng vết thương bị chậu hoa rơi trúng đột nhiên đau đớn kịch liệt, ánh mắt lạnh lẽo mà sâu thẳm của Cố Tích Triều dần hiện lên một tầng sắc thái mờ mịt.
Thích Thiếu Thương, tôi thật sự, thật sự không biết, anh muốn làm gì, anh muốn làm cái gì?
Tôi càng không biết, thứ anh muốn, thứ anh muốn ấy, liệu tôi có thể cho được, hay là cho không nổi đây?
Thiết Thủ là người duy nhất tôi tín nhiệm, anh ta ở bên tôi đã rất nhiều năm. Tôi chỉ có một người bạn là anh ta, nhưng mà, có lẽ cũng đã đủ rồi.
Chính là, anh, oanh oanh liệt liệt xông vào giữa cuộc đời tôi, trên người mang theo nhiệt tình thiêu đốt mà cả đời này tôi cũng sẽ không có được.
Thích Thiếu Thương, anh rốt cuộc… muốn thế nào?!!
“Thích Thiếu Thương”.
Lời nói buột ra khỏi miệng trước cả khi cậu kịp nghĩ, để ngăn lại bóng người sắp biến mất nơi khúc ngoặt cầu thang kia. Cố Tích Triều nhìn quá trình anh bỗng nhiên cứng đờ, chậm rãi xoay người, từ từ bước lên, thấy có chút quẫn bách… gò má cũng trở nên hơi hơi đỏ. Cậu không quen cùng người khác ở chung, nhất là người xa lạ. Mà nhiệt tình trên người Thích Thiếu Thương, lại tựa như một vầng thái dương, ấm áp đến vậy, ấm áp khiến cậu lưu luyến.
“Thích Thiếu Thương, cậu muốn cái gì đây?”
Cố Tích Triều đầu hàng, tiếp tục nói, rồi từng bước đi xuống cầu thang, đứng trước mặt anh, trong đôi mắt dần hiện lên sự nghiêm túc.
Thích Thiếu Thương nguyên bản cho rằng tai mình bị lỗi giác, sau lại nhìn thấy Cố Tích Triều từng bước, từng bước tiến đến trước mặt, mới giật mình bừng tỉnh, nguyên lai, cậu thật sự gọi chính mình lại!
Nhưng mà, anh, là muốn cái gì đây?
Nghe thấy cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng nghiêm túc, Thích Thiếu Thương ngẩn người.
Đúng vậy. Anh muốn cái gì đây? Đối với người con trai tao nhã, cao quý như thiên nga này, anh rốt cuộc muốn gì đây?
Bạn?
Anh em?
Tri kỷ?
Dường như, vẫn không đủ…
Trong lòng có một âm thanh nho nhỏ vang lên những lời ấy, nhưng chỉ trong giây lát đã bị áp xuống.
“Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu”.
Anh nghe thấy thanh âm của mình kiên định vang lên, sau đó, trong lòng cũng lập tức vang lên một tiếng, “Thiết!”
Bạn bè… có lẽ, có thể đi!
Cố Tích Triều mị mị mắt, giống như một chú mèo lười biếng, đứng trước ngưỡng cửa quyết định tín nhiệm một người, làm ra tư thế cảnh giác lần cuối cùng. Rồi sau đó, cậu vươn tay ra, cầm lấy tay Thích Thiếu Thương. Chỉ là nắm chặt ngắn ngủi trong giây lát, rất nhanh liền buông ra.
“Được”.
Một chữ, thanh thúy dừng lại trong không khí.
Tay của cậu, thật lạnh. Làn da sạch sẽ, ngón tay thon dài, khiến Thích Thiếu Thương bỗng nhiên có xúc động muốn hung hăng ôm thật chặt cậu vào trong lòng ngực, dùng toàn bộ nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho một khắc lạnh băng kia của cậu.
Ý nghĩ này khiến Thích Thiếu Thương buột miệng thốt ra hai tiếng, “Vĩnh viễn!”
“Vĩnh viễn?” Cố Tích Triều nhíu mày.
“Đúng vậy, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta vĩnh viễn là bạn được không?”
Cố Tích Triều nhíu mày càng ác hơn, đôi mắt cũng trở lại băng lãnh, sâu kín như lúc đầu, chân cậu, thậm chí bất giác thối lui một bước. Cậu, bản năng kháng cự hai chữ này.
Hoặc là, về bất cứ chuyện gì vĩnh viễn, Cố Tích Triều đều theo bản năng, kháng cự tất cả.
Không có khả năng! Thứ duyên phận gì đó, một khi bị trùm kín trong nhà giam của hai từ ‘vĩnh viễn’, sẽ chỉ trở thành một thứ ác mộng đè ép con người. Một ngày so với một ngày, chỉ càng thêm tr.a tấn. Bởi vì vĩnh viễn, đối với nhân loại biến đổi liên tục này, thật sự là, rất xa xỉ.
“Thích Thiếu Thương, tôi không thể đáp ứng cậu”.
Cố Tích Triều lắc đầu, nhưng đồng thời, trong đầu cậu cũng một trận choáng váng. Đã nhiều ngày, đêm nào cũng không được an giấc, cứ nhắm mắt lại, liền nhìn thấy hình ảnh mẹ sập cửa lại mà đi.
Mẹ, mẹ vĩnh viễn, cũng không trở về nữa sao?
Vĩnh viễn.
Đây mới là vĩnh viễn sao?
Ly biệt, mới là vĩnh viễn chân chính.
Nghĩ đến đây, thân thể cậu cũng lung lay như chực đổ. Choáng váng một trận so với một trận càng thêm mãnh liệt, đến mức nhịn không được cảm giác muốn nôn mửa. Một trận cảm giác mãnh liệt ập tới, cậu chỉ có thể đầu hàng thân thể này, “oa” một tiếng, phun ra một đống nước trong.
“Tích Triều!”
Bên tai truyền đến tiếng gọi đầy khẩn trương, lo âu. Là Thích Thiếu Thương. Sau đó là hai tay của anh, đôi bàn tay ấm áp, sau đó là trong ngực của anh, trong lòng ngực dày rộng.
Cố Tích Triều mất hết khí lực, lẳng lặng để Thích Thiếu Thương tùy ý ôm lấy chính mình chạy lên lầu.
Trong ngực anh, tim của anh đang đập, hô hấp dồn dập của anh. Thật sự, thực ấm. Thực ấm.
Chính là, vĩnh viễn, phải là thứ lạnh băng gì đó kia…