Quyển 2 - Chương 86: Người trong cuộc
Dịch giả: Hoangtruc
Trở về Mai Hương lâu, Từ Ngôn mang hai con bảo mã vào phía sau viện tử của mình tự tay chăm sóc. Hắn còn mua rất nhiều cỏ khô bên ngoài đem về khiến Tiểu Hắc ở chuồng heo bên cạnh không khỏi hừ hừ liên hồi.
Ngựa thì có điểm gì đặc biệt mà heo không có chứ?
Vỗ vỗ lấy hai con bảo mã, trong lòng Từ Ngôn an tâm hơn rất nhiều. Đây chính là đường lui của hắn và Tam tỷ. Ít nhất Từ Ngôn xem ra, Nhạc Thừa Phong dù có thực lực Tiên Thiên Tam mạch cũng không thể chạy nhanh bằng bảo mã được.
Đi khỏi nhà hai ngày, Từ Ngôn vừa về đến, Mai Tam Nương còn chưa để ý tới hắn nhưng cả đám nữ nhân oanh oanh yến yến vây quanh. Tiếng líu ríu lao xao trong sân nhỏ của hắn, nào là bảo mã phải xứng với anh hùng các loại.
“Ngôn ca nhi, Ngôn ca nhi, dạy Thanh La cưỡi ngựa được không?”
Cô bé nhỏ tuổi trong sáng đang kéo kéo ống tay áo Từ Ngôn cầu khẩn, ánh mắt to ngập nước khiến người khác vừa yêu vừa thương.
“Nữ hài tử học cưỡi ngựa làm gì? Học cho giỏi cầm kì thi họa vào. Mai này trở thành hồng bài, lọt vào mắt nhà giàu nào, trở thành thiếp người ta coi như có chỗ an ổn.” Thanh âm nữ tử truyền đến, nghe ra là Mai Tam Nương khiến chúng nữ đang lao xao cười đùa bỏ chạy tứ tán.
Thân phận tú bà tại thanh lâu chí cao vô thượng, lại nói Mai Tam Nương còn là chủ nhân của Mai Hương lâu nữa. Mấy nữ tử khác nhanh chân, chỉ còn lại Thanh La nhỏ nhắn, sợ hãi, rụt rè không dám nhúc nhích.
"Ai, nha đầu số khổ." Mai Tam Nương vỗ lên đầu Thanh La, nói: "Đi đi, không có việc gì chớ đến làm phiền Ngôn ca nhi ngươi."
Nhận được xá lệnh, Thanh La chạy vội về chỗ của mình. Nàng còn nhỏ, chưa đến tuổi phải tiếp khách, chỉ đang học cầm kì thi họa trong thanh lâu. Tuổi tác như nàng chỉ là dạng chuẩn bị cho thanh lâu sau này mà thôi. Học như vậy để cố gắng kiếm được một trong những vị hào khách vung tiền như rác kia.
Từ Ngôn biết rõ Thanh La là cô nhi, nếu không được Mai Tam Nương mua về, không chừng đã bị bán tới nơi nào rồi. Nghe kể có một vài gia đình giàu có rất ưa thích loại thiếu nữ nhỏ tuổi này, hơn nữa thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy thi thể đầy vết bầm nhỏ tuổi thế này bị vứt ngoài thành đấy.
Thân phận nô bộc không bằng chó. Một khi đã bán mình làm nô, chủ có quyền định đoạt sinh tử của nô bộc mình. Cho dù ở Tề quốc hay Phổ quốc, giết người sẽ bị quan phủ truy nã nhưng nếu giết ch.ết nô bộc trong nhà mình, quan phủ lại không hỏi tới.
Đi vào Phong Sơn thành được một năm, Từ Ngôn nhìn thấy được rất nhiều bất bình và hắc ám trong nhân gian. Hắn lại không thể làm gì được, bởi vì nơi này là hồng trần.
Máu hồng đỏ, bụi trần ai, thân chốn hồng trần, sinh tử do trời định….
"Xú tiểu tử, nghĩ gì thế!" Vừa nhìn thấy Từ Ngôn, Mai Tam Nương bất giác đưa tay ra, tức giận nhướng cao hàng mày lá liễu, nhéo lấy tai Từ Ngôn mà giận dỗi hỏi: “Lại muốn làm đạo sĩ nữa rồi phải không?”
“Ai nha nha!” Từ Ngôn đang trầm tư thì bị nữ tử cắt ngang, nhe răng trợn mắt nói: “Tam tỷ, đệ vốn là đạo sĩ mà.”
“Đạo sĩ có chăm ngựa hả? Có chăm hoa nuôi chim sao? Có trò làm ngựa bay chó chạy sao? Mấy cái đó đều là trò vui của thiếu gia nhà giàu cả. Tuổi còn nhỏ mà ham mê không có ý chí, lớn lên làm sao thành người hả?” Mai Tam Nương sớm tự cho mình là tỷ tỷ Từ Ngôn, lên tiếng giáo huấn người đệ đệ của mình không chút lưu tình.
“Đó là bảo mã nha Tam tỷ, là đường lui của hai ta đó.” Từ Ngôn vất vả tránh thoát ma chưởng, xoa xoa lấy lỗ tai đỏ lên, ấm ức nói: “Sớm muộn gì Nhạc lão tặc cũng trở thành phiền toái. Tam tỷ trong cuộc không thấy rõ thời cuộc, đệ là người ngoài đương nhiên thấy rõ, cũng đã có chủ ý trước rồi. Đây là bảo mã mua được ở Mã Vương trấn đấy!”
Một câu người đang ở trong cuộc khiến khóe mắt Mai Tam Nương thiếu chút nữa đỏ lên.
Đúng vậy a. Nàng đang lâm vào trong cuộc, không cách nào tự chủ được cả. Mà thế cục này chính là Mai Hương lâu trước mắt, muốn thoát thân được trừ phi cam lòng từ bỏ gia nghiệp này.
“Hai ngày vừa rồi đệ đi Mã Vương trấn hả?” Mai Tam Nương nhẹ giọng hỏi. Nhìn thấy Từ Ngôn gật đầu, nàng đột nhiên thở dài, vỗ vỗ đầu vai đệ đệ, có chút cô đơn rời đi.
Từ Ngôn biết Mai Tam Nương đã bắt đầu nhìn thẳng vào cục diện ngày hôm nay. Chỉ cần nàng nghĩ thông, thì có thể chịu đau vứt bỏ Mai Hương lâu đi. Mặc kệ hai người đến đâu, ít nhất vẫn có thể đứng thẳng người được đấy.
Thừa dịp Nhạc Thừa Phong không có ở đây, tranh thủ bứt ra là thời điểm tốt nhất.
Bị Từ Ngôn dùng một câu dẫn tới Lâm Uyên sơn, chuyến đi này không mất một tháng Nhạc Thừa Phong không cách nào quay về được cả. Từ Ngôn cũng hi vọng đoạn thời gian này Mai Tam Nương có thể nghĩ thông suốt, bởi vì người ngoài cuộc không cách nào khuyên bảo được.
Từ Mã Vương trấn trở về đến nay, đã qua ba ngày.
Ngoại trừ cho heo ăn, Từ Ngôn còn chăm sóc ngựa nữa. Từ Ngôn vốn không coi đây là chuyện đùa, chẳng những hàng ngày hắn cho Tiểu Hắc trư ăn no bụng, mà hai con ngựa cũng được chăm sóc đến cường tráng hơn hẳn.
Mất công sức cả buổi, Từ Ngôn mới cho con rắn nhỏ vàng vào trong bình sứ nhỏ màu đỏ, bên ngoài vẫn cái yếm của Vương Bát Chỉ bao lấy như trước. Có lẽ con rắn nhỏ này có không ít tác dụng, nhưng Từ Ngôn lại không biết sử dụng thế nào, cũng không biết cách nuôi nấng ra sao cả.
Đấy không phải vật còn sống mà là một loại linh thể dạng quỷ hồn. Nếu không bỏ trong bình sứ, để trên người khiến hắn có cảm giác lạnh lẽo.
Không ai muốn suốt ngày mang theo một con rắn trong ngực, cho dù nó chỉ là linh thể rắn nhỏ.
Mua ngựa đã khiến Từ Ngôn bay sạch tất cả tích góp của mình. Chẳng qua cũng không vấn đề gì, tiền bạc trên người hắn lúc này vô cùng xa xỉ mới đúng. Chẳng những hắn có con rắn nhỏ màu vàng, còn có hạt đan dược khiến cả Đường chủ Quỷ Vương môn như Nhạc Thừa Phong phải thèm thuồng đến đỏ mắt.
Đã qua một năm, hạt đan dược lấy được trên Nguyên Sơn trại vẫn được Từ Ngôn cất kĩ trên người. Trước kia hắn đoán hạt đan dược này có giá trị rất lớn, nhìn thấy đáy mắt Nhạc Thừa Phong đầy tham lam khi nghe đến tung tích của Liêu Cửu Minh càng làm Từ Ngôn chắc chắn đan dược trong ngực mình không tầm thường. Càng như thế, càng nói rõ hạt đan dược này không thể đơn giản lấy ra ngoài được.
“Đan dược này là cái gì đây? Chẳng lẽ thật sự là Trúc Cơ đan kia?”
Vào lúc không người, Từ Ngôn đã mở hộp gỗ lim ra, cẩn thận cầm hạt đan dược lên xem trái ngó phải, tự nói: “Nhạc Thừa Phong là Tiên Thiên Tam mạch, hẳn là tìm Liêu Cửu Minh vì thứ này. Đan dược được Tiên Thiên Tam mạch coi trọng như vậy, chắc hẳn là Trúc Cơ đan có thể đột phá Tam mạch trong truyền thuyết rồi.”
Với tâm trí của Từ Ngôn, ngày đó nhìn thấy Nhạc Thừa Phong đã có thể thể đại khái kết luận hạt đan dược này là Trúc Cơ đan rồi. Thứ mà võ giả Tiên Thiên không tiếc tính mạng giành lấy, mang trên người thật sự có chút nguy hiểm. Nếu có người biết Từ Ngôn có một hạt Trúc Cơ đan, chẳng phải sẽ trở thành công địch bị người người khắp nơi đuổi giết hay sao?
Thứ này nên ném đi mới phải.
Từ Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, đem hạt đan dược bỏ vào hộp gỗ cất trong người lại. Con người chính là vậy mà, biết rõ tiền tài không những mang đến phú quý, còn mang đến họa sát thân nhưng vẫn khó từ bỏ được.
Bệnh chung của con người, Từ Ngôn không cách nào thay đổi. Hắn chỉ là đạo sĩ, không phải thần tiên, thứ quý giá thế này sao nói vứt bỏ là vứt đi được?
Thật ra còn có một cách, đó là trực tiếp nuốt vào.
Nghĩ tới đây, hắn thở dài. Cho tới bây giờ hắn cũng không biết rốt cục mình phá vỡ được bao nhiêu mạch môn? Hơn nữa dùng Trúc cơ đan đột phá ba mạch sau này có tai hại rất lớn, có hạn chế đối với thăng tiến tu vi sau này. Bằng không mà nói, tên đại Thái Bảo Quỷ Vương môn Trác Thiếu Vũ kia sẽ dùng Trúc Cơ đan mà không phải cực khổ trùng kích Ngũ mạch rồi.
Trác Thiếu Vũ là Tiên Thiên Tứ mạch, là con trai duy nhất của môn chủ Quỷ Vương môn, Từ Ngôn không nghĩ Trác Thiếu Vũ không thể có được Trúc cơ đan. Dù đan dược này có quý giá thật, nhưng lại trân quý bằng con trai độc nhất của môn chủ hay sao chứ?
Rốt cuộc bản thân mình phá vỡ bao nhiêu mạch môn rồi?
Nghĩ đi nghĩ lại, Từ Ngôn lại bắt đầu cong tay khom người trong sân, luyện tập bộ thân pháp Phi thạch mà lão đạo sĩ dạy hắn. Đón lấy ánh nắng mặt trời, bóng dáng có chút cao lớn đó xê dịch trong sân, linh động đến cực điểm.
Theo Từ Ngôn tập luyện, một dòng nước ấm từ đan điền bắt đầu xuất hiện, rót xuống eo bụng rồi vòng ngược lên bờ vai, đi xuống hai tay, cuối cùng vòng lại tụ tập sau gáy.