Chương 27: Thi Tình Họa Ý (hạ) 1
Nắng xuân hanh hao rải trên mặt đất xua tan khí lạnh, Lăng Vương phủ đèn lồng đỏ treo cao rực rỡ hành lang dài.
Hạ Lan Lăng Quân tựa đầu lên cổ tay ngồi bên án thư, nhìn Niệm Kinh Hồng cúi mặt đứng giữa thư phòng rộng lớn, buổi sáng hạ nhân đã đem y phục mới đến, cũng đưa hắn ta đi tắm rửa sạch sẽ, vừa rồi còn được dùng thiện tiêu chuẩn thân Vương. Hạ Lan Lăng Quân trong lòng chắc chắn Niệm Kinh Hồng đang vô cùng lo lắng. Thường thì trước khi đưa ra pháp trường vẫn có ân huệ cuối cùng.
Cửa phòng cuối cùng cũng mở đem theo ánh sáng chói mắt, Tạ Phong nhếch môi cười cùng Niệm Kinh Hồng, rồi hành lễ với chủ nhân:
- Điện hạ! Thuần Hi Quận chúa an toàn hồi phủ, bên Nam Cương thuộc hạ đã hoàn hảo sắp xếp!
Hạ Lan Lăng Quân hài lòng biểu hiện, hắn xoa xoa mu bàn tay, vết sẹo cũng mờ dần, chỉ còn một vệt nhạt màu. Hạ Lan Lăng Quân tự nhủ, vì Niệm Tư Huyền, trận đòn này từ Hoàng đế coi như rất đáng giá.
Hắn đi đến cạnh Niệm Kinh Hồng, thủy mâu lấp lánh sâu thẳm:
- Niệm công tử, những ngày qua bản Vương đã thất lễ, ngươi không trách chứ?
Niệm Kinh Hồng chấp tay, đôi vạt tóc rũ ngang tầm mắt:
- Điện hạ đã cứu mạng phụ thân, Niệm mỗ đại ân này cả đời sợ không trả nổi, làm sao dám trách cứ!
Hạ Lan Lăng Quân cười gằn, vai kề vai Niệm Kinh Hồng, cố ý khơi gợi:
- Bản Vương có hứng thú với Thuần Hi Quận chúa, ngươi cũng sẽ không để tâm?
Niệm Kinh Hồng nghiến răng, lập tức ngẩng đầu, phút chốc nhận ra bản thân thất thố, hắn lại lần nữa cúi mặt:
- Tâm của điện hạ, Niệm mỗ không quản, tâm của Quận chúa đương nhiên điện hạ cũng không thể quản được!
Hạ Lan Lăng Quân xoay người ngồi xuống bàn trà, tinh tế ngón tay lướt qua tách trà bạch ngọc còn đang ấm nóng, nhàn nhạt:
- Trả lời khá lắm! Rất có chí khí! Không sợ bản Vương giết ngươi?
Niệm Kinh Hồng mạch lạc từng chữ một đáp lời, không chút lúng túng:
- Nếu điện hạ thật sự muốn giết Niệm mỗ người đã không đợi đến hôm nay!
Tạ Phong đang nhàn nhã tựa người vào tường thì bật cười, cố ý châm chọc:
- Nghe nói đại thiếu Niệm gia văn thông võ thạo, nhân tài xuất thiếu niên...không nghĩ ngoài ra còn thẳng thắn đến độ cái ch.ết cũng chẳng màng!
Hạ Lan Lăng Quân đánh giá Niệm Kinh Hồng thêm một lần, mới để Tạ Phong đem một phong thư đến:
- Bản Vương cứu được mạng phụ tử ngươi, nhưng không thể cứu được Viên Hầu phủ! Bản Vương nể tình từng gọi Viên Hầu một tiếng nhạc gia nên sẽ tận lực sắp xếp cho ngươi!
Niệm Kinh Hồng kinh ngạc hết nhìn Hạ Lan Lăng Quân lại nhìn sang Tạ Phong. Tạ Phong nhét lá thư vào tay hắn, tỉ mỉ giải thích:
- Ở Nam Cương đang có loạn thổ phỉ! Điện hạ muốn ngươi lần này trà trộn vào đoàn chuyển lương đến đó gia nhập thổ phỉ!
Niệm Kinh Hồng tay siết lá thư, cơ mặt cứng lại, khó nhọc mở miệng:
- Gia nhập thổ phỉ?
Hạ Lan Lăng Quân không săm soi bàn tay nữa, có chút muốn trấn an Niệm Kinh Hồng:
- Có thư này của bản Vương, ngươi sẽ không phải chịu khổ! Thổ phỉ đoàn là của bản Vương, ngươi đừng quá lo lắng!
Niệm Kinh Hồng bàng hoàng một lúc lâu, mới có thể gượng gạo chấp tay:
- Tạ ơn điện hạ!
Hạ Lan Lăng Quân thở dài, nhìn ra cửa sổ xa xăm liễu mùa xuân:
- Làm thổ phỉ có gì không tốt, tự do tự tại, ăn thịt tảng uống rượu vò, ngoài say sưa cũng chỉ có đâm chém...
Hạ Lan Lăng Quân hắn thật sự rất muốn cuộc sống này!
Niệm Kinh Hồng đi rồi, Hạ Lan Lăng Quân mới trở lại án thư, hắn nghiêng đầu nằm trên bàn, hắn chỉ có thể diễn cảnh mạnh mẽ trước mặt kẻ khác, đối diện với đơn độc bản thân, liền vô cùng yếu đuối. Hạ Lan Lăng Quân bất chợt cảm nhận làn hơi ấm áp từ áo choàng khoác sau vai, hắn mới nhận ra Tạ Phong vẫn còn ở đây.
Tạ Phong ngồi cạnh hắn, mở từng sổ con một chăm chú đọc, đất phong của Hạ Lan Lăng Quân là Yên Châu mênh mông, công vụ không nhiều không ít. Tạ Phong đối với mấy loại thăm hỏi sức khỏe, trình báo thời tiết,...đều thay hắn đóng ấn triện. Cuối cùng còn lại một hoàng lệnh từ trong cung, Tạ Phong chần chừ đưa qua:
- Điện hạ! Cái này của Hoàng thượng!
Hạ Lan Lăng Quân chán chường thu tay sâu hơn vào trong áo choàng:
- Đọc rồi! Phụ hoàng muốn chi thêm cho Nam Cương thổ phỉ năm mươi vạn lượng bạc, yêu cầu bản Vương hợp thức hóa!
Tạ Phong im lặng suy nghĩ, Nam Cương thổ phỉ không phải tự nhiên sinh ra mà từ triều đình, hay đúng hơn do chính Thiên Thụy Đế âm thầm nuôi dưỡng, trực tiếp quản lý chính là Lăng Vương. Nhưng để khống chế một lượng quân lực vừa hỗn tạp vừa man rợ như thế, cần phải cung cấp một lượng tiền bạc khổng lồ.
Nam Cương thổ phỉ mục đích quấy rối và khiến Nam Chu quốc suy yếu. Nam Chu quốc cùng Đại Sở đặt lên bàn cân liền kẻ tám lạng người nửa cân, Thiên Thụy Đế đang có tham vọng muốn thôn tính Nam Chu quốc. Hạ Lan Tường là kẻ đưa ra đề xuất này, mỗi năm cũng chính hắn vờ như đưa quân đi dẹp thổ phỉ lập chiến công, đem về một, hai thủ cấp không rõ danh tính rồi khẳng định đó là thủ lĩnh, phó thủ lĩnh của đám thổ phỉ coi như đã hoàn thành.
Tạ Phong nhẩm tính bạc trắng trong Vương phủ, tài sản Lăng Vương tuy rằng không ít, nhưng tiền mặt không dễ dàng huy động. Lăng Vương phần lớn nguồn thu đều đến từ Bách Điệp lâu, Lăng Vương mở Bách Điệp lâu, lấy bản thân như mồi nhử, mỗi lần đến đều khoa trương dùng tiền vạn nâng cấp danh tiếng sòng bạc này lên, thu hút đám hoàn khố kinh thành thiêu thân lao vào.
Tạ Phong nhìn vết sẹo trên tay chủ nhân, cắn môi lấy cao dược đem đến, cẩn thận từng chút một bôi vào:
- Điện hạ đã có kế sách nào chưa?
Hạ Lan Lăng Quân hời hợt lắc đầu, đồng tử thả lỏng khiến thủy mâu nhẹ nhõm dễ gần:
- Phụ hoàng tự có cách lôi bản Vương ra làm bia đỡ, ngươi lo cái gì! Đêm nay không phải có dạ yến hay sao, cùng bản Vương chuẩn bị!
Hạ Lan Lăng Quân đứng dậy vào tẩm phòng, vứt trả áo choàng, khóe miệng cong lên:
- Áo ngươi thơm thật! Định ra ngoài câu dẫn nữ nhi nhà lành hay sao?
Tạ Phong bất lực lắc đầu, không tự chủ cười:
- Thuộc hạ không dám, trong lòng chỉ cầu mong điện hạ ra ngoài câu dẫn nữ nhi nhà lành!
Nói rồi hắn hạ tầm mắt xuống dưới thắt lưng Hạ Lan Lăng Quân:
- Điện hạ dạo này có vẻ tâm trạng rất tệ, không lẽ...dục cầu bất mãn?
Tạ Phong vào phủ nhiều năm, ngoài một lần Lăng Vương đến Thanh Hạm viện, một lần Phượng Hoàng lâu khi Lăng Vương phi còn tại thế, hắn chưa từng thấy chủ nhân qua đêm cùng nữ tử nào. Tạ Phong lại nghĩ đến hương dược mà Hoàng đế thường ban xuống, thâm tâm hình thành một nỗi bất an khó có thể diễn tả. Hắn sợ loại dược liệu đầy xạ hương kia ảnh hưởng trực tiếp đến dục tính của Lăng Vương.
Hạ Lan Lăng Quân cởi áo ngoài, không rõ vì sao ngừng lại một lúc:
- Ngươi nghĩ nếu bản Vương ra sức câu dẫn thì Thuần Hi Quận chúa nàng có rung động không?
Tạ Phong nửa trêu đùa nửa nghiêm túc cẩn thận đánh giá:
- Điện hạ nên hỏi Niệm Kinh Hồng hơn là thuộc hạ, bởi vì nếu nàng thực sự là Thuần Hi Quận chúa thì khó có thể có khả năng, còn ngược lại là Vương phi chuyển thế thì...
Hạ Lan Lăng Quân đưa tay hạ lệnh Tạ Phong ra ngoài, thật ra nếu là Niệm Tư Huyền, cũng chưa chắc Hạ Lan Lăng Quân hắn làm được. Niệm Tư Huyền hẳn trong thời khắc sinh tử đã không thể tuyệt vọng hơn, nàng oán hận hắn đến mức nào, hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được trong từng đêm mất ngủ. Hiện tại, hắn còn đang phải tiếp tục màn kịch yêu chiều sủng ái Trịnh Mẫn Doanh, nàng ngày ngày đều nhìn thấy, thì có lý do gì để nàng chấp nhận hắn.
Hạ Lan Lăng Quân gục đầu xuống giường, hắn thật sự rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. Ngay thời điểm này, hắn rất muốn chấm dứt sinh mệnh bản thân.
Buổi tối, trên xa mã Lăng Vương phủ, như thường lệ Lăng Vương cùng Trắc phi Trịnh Mẫn Doanh hoa lệ y phục đến Giác Hải Đại tự dự dạ yến Thượng Nguyên. Hai bên đường lớn náo nhiệt ồn ào, xe ngựa mất rất lâu mới có thể len lỏi qua đoàn người đông đúc.
Thi thoảng rèm phủ bị gió thổi bay, để lộ những nô nức của lớp người thấp kém. Hạ Lan Lăng Quân nghe lồng ngực nhói lên, thấp kém nhưng tự do, hắn thật thèm muốn tự do, hoặc như Niệm Kinh Hồng, rũ bỏ tất cả mà đến Nam Cương làm thổ phỉ.
Một Lăng Vương tôn quý muốn trở thành thổ phỉ thô lậu, chính là chuyện hài hước nhất thiên hạ.
- Điện hạ! Điện hạ!
Hạ Lan Lăng Quân thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn tạp, liền thấy Trịnh Mẫn Doanh một bộ dáng lo lắng đối diện.
- Người không vui? Đoạn đường này ồn ào, đám người không phép tắc đó khiến điện hạ phiền lòng?
Hạ Lan Lăng Quân im lặng không muốn trả lời, nhưng vừa thấy phần tay áo viền lông thỏ nhuộm đỏ của Trịnh Mẫn Doanh, hắn dường như nhớ ra:
- Bản Vương nghe nói nàng có một chiếc áo da lông hồ ly sa mạc rất đẹp?
Trịnh Mẫn Doanh giật thót, gương mặt nàng ta trắng bệch, ly trà trên tay cũng run rẩy:
- Điện hạ, thiếp...thiếp...không nhớ rõ!
Hạ Lan Lăng Quân tựa tiếu phi tiếu, thủy mâu phủ một tầng sương mờ khó đoán định:
- Vậy sao? Nàng quản việc trong phủ, chiếc áo ấy...cẩn thận!
Trịnh Mẫn Doanh nắm chặt ly trà, trên lưng đã phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Hạ Lan Lăng Quân xuống xe ngựa, chiếc thuyền hoàng gia đã đợi sẵn ở bến, từ đây ra đến Long Hoa đảo cũng chỉ một khắc. Hắn mang theo tâm trạng phiền chán bước lên, lại bị đập ngay vào mắt là cảnh Thuần Hi Quận chúa đang cùng Hạ Lan Yến Minh vui vẻ cười nói.
Không hẹn mà gặp, Niệm Tư Huyền hôm nay thanh y thêu cát đằng, mà Hạ Lan Yến Minh cũng phục trang cùng màu họa tiết bạch vân. Niệm Tư Huyền trò chuyện đôi câu, phát hiện Hạ Lan Lăng Quân từ xa đang lại gần, nàng yểu điệu thi lễ:
- Lăng Vương điện hạ!
Hạ Lan Lăng Quân một câu cũng không nói, lạnh lùng lướt qua nàng, ánh mắt như có lửa. Hạ Lan Yến Minh nâng tay nàng đang ngỡ ngàng đứng dậy. Niệm Tư Huyền dịu dàng tạ ơn Hạ Lan Yến Minh, cau mày nhìn theo Hạ Lan Lăng Quân, suy nghĩ xem bản thân đã làm gì mà đắc tội hắn.
___________________
*Trả đủ 2 chương rồi nhé các nàng! *