Chương 15
Dạ Nhi lạnh lùng cười:"Bất kì một chi tiết nào chúng ta cũng không thể bỏ qua, cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn. Càng là những chuyện không có khả năng xảy ra thì càng dễ phát sinh."
Nhưng mà Nam Cung ngự y vừa ngửi lấy mùi hương trong lư hương một chút rồi lại ngẩng lên nói:"Vương phi, lư hương cũng không có vấn đề gì cả."
"A! Không có vấn đề?" Dạ Nhi có chút không tin"Điều đó là không có khả năng"
Mạt Lị cười khanh khách nói:"Nô tỳ đã nói mà, trong phủ Vương gia tất cả đều có loại đèn này, lư hương không có lý nào lại có vấn đề"
Nàng còn chưa lên tiếng, lời Nam Cung ngự y nói kế tiếp không khỏi để cho nàng ngay lập tức ngậm chặt miệng.:"Bất quá lư hương dùng dầu thắp lại có thêm một loại hương liệu, đó là khiếu mạn ninh tán. Loại hương liệu này nói chung lúc bình thường cũng không gây ra tác hại gì, chỉ là nếu đốt cùng nhị sen thì sẽ sản sinh ra một loại kịch độc, đó là Vạn tượng tử hồng"
"Nhị sen?"Nghe đến đó, Mạt Lị bỗng nhiên kinh hô một tiếng:"Trời ạ, vương phi, nô tỳ nhớ lúc còn ở Thiên Diệp , hoàng thượng chuẩn bị cho chúng ta cũng không ít nhị sen a. Bởi vì người biết vương phi cũng thích cái mùi kia. Sở dĩ nô tỳ vẫn để nó trong phòng. Nói như vậy nhất định là do hai thứ không cẩn thận để cùng một chỗ nên mới dẫn đến việc vương phi thân thể không tốt."
Nam Cung ngự y hơi gật nhẹ đầu:"Hạ quan cũng cho là như vậy."
Mạt Lị thở dài một hơi, cười nói:"Nô tỳ còn nghĩ rằng trong vương phủ có vị phu nhân hay chủ tử nào có ý đồ bất chính, thì ra chỉ là hiểu lầm thôi...."
Nam Cung ngự y cười ha hả:"Nếu như vậy, nương nương, hạ quan khuyên người nên mang lư hương đó đem đi đi, để tránh khỏi bị thương tổn thân thể.”
Dạ Nhi đưa mắt nhìn qua lư hương, cuối cùng nói:"Vậy liền đem lư hương bỏ đi. Mạt Lị, ngươi đem lư hương mang đi bỏ. Còn nữa, chuyện này ta cũng không muốn truyền ra ngoài.”
"Nô tỳ biết" Mạt Lỵ gật gật đầu, lập tức mang lư hương ra ngoài
Dạ Nhi mỉm cười đứng lên:"Nam Cung ngự y, đêm nay thực sự làm khổ ngài rồi.”
Nói xong nàng phất phất tay, Mạt Lị cũng hiểu ý, tức thời cầm thỏi bạc đưa cho Nam Cung ngự y
Vừa thấy nhiều bạc như vậy, Nam Cung ngự y cười đến nỗi mắt cũng chỉ thấy bạc:"Vương phi người thực là khách khí, được vì ngài mà cống hiến sức lực đây chính là vinh hạnh của hạ quan". Miệng hắn nói nhưng tay lại không kịp chờ đợi mà thu bạc vào lòng, cứ như chỉ cần chậm một giây là thỏi bạc ấy liền bị người khác cướp đoạt mất. Sau đó hắn mới nói:"Hạ quan liền đi viết cho người một phương thuốc, giúp người bức độc trong cơ thể ra ngoài. Chỉ không quá ba ngày, cơ thể người sẽ khôi phục hoàn toàn."
Dạ Nhi ngoài mặt vờ khách sáo, trong lòng lại không ngừng mắng chửi. Cẩu ngự y, thấy tiền là mắt sáng ra. Sao lúc ta chưa đưa tiền lại không thấy ngươi đả động đến việc bốc thuốc. Hừ!
Nàng tức giận hướng Mạt Lị nói:"Mạt Lị, mau tiễn Nam cung ngự y ra ngoài!”
Nam Cung ngự y vừa ra khỏi cửa, thần sắc Dạ Nhi liền ngưng trọng, ra đón Mạt Lị từ cửa, nàng hỏi:"Vương phủ đều để lư hương trong mùa hè sao?"
"Đúng vậy a, nghe nói lư hương có thể giúp người buồn ngủ, vật này rất được hoan nghênh."
Dạ Nhi trầm mặc một chút, không hề lên tiếng.
Thấy thế, Mạt Lị biết nàng cũng không phải chỉ đơn thuần là quan tâm đến lư hương, nói tiếp:"Vương phi, có phải người vẫn đang còn hoài nghi việc người trúng độc không phải chỉ là trùng hợp mà là có nguời cố ý?"
Dạ Nhi gật đầu:"Không sai, đang ở trên cao, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Mạt Lị, ngươi đi tr.a xem trong khoảng thời gian này lư hương là do ai chịu trách nhiệm?”
Mạt Lị vội vã xoay người đi, qua thời gian một nén hương, nàng trở về nói:"Vương phi , nô tỳ có đi hỏi qua, lư hương trong vương phủ trước nay vẫn do Hoàng ma ma phụ trách. Không chỉ gần đây mà từ trước đến nay đều do một tay nàng làm. Theo nô tỳ nghĩ, chắc đây chỉ là trùng hợp mà thôi. Người cũng không nên quá mức nghi ngờ. Dù sao Hoàng ma ma trước nay vẫn là người thiện lương, sẽ không có khả năng cùng người kết thù kết oán."
Dạ Nhi khẽ cười nhạt:"Nếu bà ấy quả thật là trùng hợp thì cũng quá hoàn hảo, nhưng nếu như có người trăm phương ngàn kế bày mưu thì người phía sau màn đen kia cũng thật cao minh rồi. Ta chỉ sợ bà ấy bị người đó lợi dụng mà không hề hay biết kia.”
Mạt Lị ngẫm lại thấy cũng có lý, từ nhỏ sống trong cung, có cái dạng lừa gạt nào nàng chưa thấy qua, tốt nhất vẫn là nên cẩn trọng. Vẻ mặt nàng ta nghiêm túc nói:"Vậy người thực sự quyết định không đem việc này nói cho vương gia sao?"
"Nói chuyện này thì có cái gì tốt?" Dạ Nhi hỏi ngược lại. Tên kia là một tên ngựa đực không hơn không kém. Đừng nói là hắn tr.a cũng không rõ chân tướng, hắn mà tr.a ra, không chừng cũng dung túng nữ nhân mà coi như không thấy.
"Không nên nói?" Mạt Lị vừa đi vừa nói:"Không nói, lỡ như đối phương đối với người lại hạ độc thủ một lần nữa thì nên làm cái gì bây giờ? Dù sao phi tử trong phủ cũng không ít, người lại là người đứng đầu. Có người muốn hãm hại cũng là chuyện bình thường.”
Dạ Nhi mỉm cười:"Tục ngữ có câu: binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?"
Mạt Lỵ không biết trong lòng nàng là cái chủ ý gì, cũng chẳng thể làm gì khác ngoài đi theo sau lưng nàng cằn nhằn một hồi, nói: “Dạ Nhi tiểu thư, người sao lại nhịn được hay vậy? Nếu gặp phải công chúa Đông Lăng Tiểu Ức của chúng ta thì đã sớm đem nơi này làm loạn lên rồi.”
Nói đến Đông Lăng Tiểu Ức, Dạ Nhi nhíu mày. Nếu đúng làm công chúa, chắc hẳn nàng sẽ làm vậy thật. Nhưng có một vấn đề làm nàng khó hiểu: hoàng thượng và hoàng hậu của Thiên Diệp vương triều từ bi hiền lành như vậy, sao có thể sinh ra một công chúa điêu ngoa lại hay tùy hứng thế? Thật không biết nàng ta có đúng là con ruột của bọn họ không nữa.
Sau một lát, nàng liếc mắt nhìn Mạt Lị:"Mạt Lị, có một số việc không nên nói rõ, cẩn thận tai vách mạch rừng. Nếu ở trong vương phủ bị người của kẻ kia nghe được, dễ dẫn tới họa sát thân.""
Mạt Lị ý thức được mình nói sai, liền vội vã ngâm miệng lại:"Nô tỳ biết sai rồi"
"Được rồi, ngươi vào ngự thiện phòng lấy cho ta chút đồ ăn, ta cảm thấy hơi đói bụng"
Mạt Lị nghe xong lời này, ngạc nhiên nhìn nàng, thật không hổ là heo. Bất quá cũng còn may, nàng mặc dù có tập tính của heo, nhưng thể hình lại không phải của heo. Mỗi lần ăn xong cũng chẳng còn ít mỡ nào trên người.
Ăn uống no đủ xong, Dạ Nhi mở y phục, nhìn y phục nam trang bên trong, lấy ra một bộ y phục giao cho Mạt Lỵ, phân phó:"Ngươi giúp ta sửa bộ y phục này một chút."
Mạt Lỵ nhìn bộ y phục trên tay, có chút không hiểu biết nói:"Vương phi, những thứ này đều là do vương gia chuẩn bị, người sửa làm gì?"
"Việc này ngươi không cần hỏi đến, cho ngươi sửa, đương nhiên phải có tác dụng"
"Nô tỳ đã biết.”
Dạ Nhi ngáp một cái, đưa tay nới lại thắt lưng, trực tiếp lên giường nằm ngủ
Mạt Lị nhìn Dạ Nhi bằng ánh mắt quái dị, nội tâm không khỏi có chút thở dài:Các phu nhân và các trắc phi môn mỗi ngày đều cố gắng tìm biện pháp để khiến vương gia vui vẻ. Nhưng chủ tử nhà mình thì ngược lại, trừ ăn ra thì không hề quan tâm thứ khác, kể cả địa vị của mình ở vương phủ. Thật lo lắng một ngày nào đó nàng sẽ bị đám nữ nhân kia chen nhau đem đi đổi tiền mặt a~.
(Quân Nhi: thông báo tí: từ chương này, vì lí do bảo mật, truyện sẽ up bên wordpress. Vẫn sẽ up ở đây nhưng mình sẽ up chậm hơn bên wordpress 1 chương ạ. Cảm ơn đã đọc truyện.)