Chương 28: Như keo như sơn

Tối hôm đó.
Tiết Niệm Chung tính bì lực kiệt, nằm úp sấp người Hoắc Truy Ân, trong lòng thầm nfhĩ phu nhân hổ là người luyện võ, sau cơn ác chiến mà tinh thần vẫn sung mãn như thường, bản thân hổ thẹn sánh được.


“Ngươi có đói ?”, Hoắc Truy Ân hỏi. Giờ nửa đêm rồi, thế mà cái con nha đầu Quế Viên vẫn tới gọi bọn họ ra ăn cơm! Đại thiếu gia hoàn toàn biết rằng kỳ thực Quế Viên tới rồi, chỉ có điều và cẩu quan chơi đùa vui vẻ quá, chú ý đến mà thôi.


Tiết Niệm Chung lắc đầu, cả mí mắt cũng nhấc lên được nữa, y chỉ muốn ngủ thôi. Đại thiếu gia thấy đối phương yếu ớt như thế, thầm nhủ ngày mai phải hầm thứ gì đó tầm bổ cho cẩu quan mới được.


Tiết Niệm Chung vừa nhắm mắt liền ngủ say như ch.ết, mãi đến sáng sớm ngày thứ hai mới bị làm phiền mà tỉnh. Hoắc Truy Ân tinh lực tràn trề, chạy tới chạy lui trong phòng, cứ chốc chốc lại lay người Tiết Niệm Chung, giục y rời giường.


“Phu nhân, nàng...” Đợi đến khi trông cung cách ăn mặc của đại thiếu gia, cơn mệt mỏi của Tiết Niệm Chung thoáng cái bị quét bay sạch .


Hoắc Truy Ân cúi đầu nhìn bản thân cái, : “Dù sao ngươi cũng biết rồi, ta còn mặc nữ trang làm gì?” Đại thiếu gia mặc bộ nam trang màu xanh nhạt, trông vô cùng phóng khoáng, kiểu tóc cũng đổi về kiểu của nam, từ đầu đến cuối chân đều hiển lộ khí thế oai hùng.


available on google playdownload on app store


Từ trước đến nay, Tiết Niệm Chung vẫ nhìn phu nhân mặc nữ trang, tuy rằng đối với nam trang oai hùng lẫm liệt có gì kháng cự, dù vậy vẫn cần quá trình để làm quen. Y hề nêu ý kiến, ngược lại càng muốn rúc trong chăn nằm thêm lát.


“Dậy sớm chút nào, cơm sáng chuẩn bị xong hết rồi.” Hoắc Truy Ân , nhớ tới vất vả của cẩu quan tối hôm qua. cố ý dặn Quế Viên hầm nồi canh tẩm bổ, giọt “tinh hoa” bằng mười giọt máu mà.


Tiết Niệm Chung đáp tiếng “Được”, sau đó chậm rãi bò dậy mặc y phục. Đại thiếu gia ngứa ngáy chân tay cũng rất muốn được trải nghiệm cảm giác hầu hạ tướng công mặc áo phen, liền chủ động giúp đối phương khoác trường bào lên người. Có điều từ trước tới giờ đại thiếu gia vốn quen cảnh “quần tới đưa chân, áo tới đưa tay” chỉ có chút hiểu biết về lĩnh vực cởi áo tháo thắt lưng, buộc cả nửa ngày cũng cho ra được cái nút thắt tử tế, cuối cùng vẫn phải để Tiết Niệm Chung tự mình vào cuộc.


Thấy mọi việc chuẩn bị hòm hòm, Hoắc đại thiếu gia liền ra khỏi phòng trước. Tiết Niệm Chung còn chỉnh trang thình lình nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền lại, thanh ấy ràng là của phu nhân. Y vội vàng lao ra khỏi phòng, chỉ thấy Hoắc Truy Ân bị ɖú Trần tay lăm lăm cán chổi đuổi đánh, miệng la hét ầm ĩ: "Bà đánh ch.ết mày, thằng gian phu!"


"Vú Trần, là ta mà!", Hoắc Truy Ân cuống cuồng trốnn chạy, vừa chạy vừa hét ầm lên.


"Thiếu phu nhân? Lại là người sao!" ɖú Trần vội vã dừng tay, lần này bà nhận ra đối phương là Hoắc Truy Ân rất nhanh. Ban nãy bà mới ngủ dậy liền trông thấy nam tử lạ mặt lởn vởn trong sân, còn ra ra vào vào phòng ngủ của thiếu gia và thiếu phu nhân, bà còn cho rằng thiếu phu nhân lén lút gian díu với đàn ông, lập tức giận đến sôi gan, vớ được cây chổi liền xông lên tấn công cật lực.


"Đương nhiên là ta rồi!" Hoắc Truy Ân giũ bụi đất bám người, may mà tránh né kịp thời, thương tổn lớn.


"Thiếu phu nhân, sao người lại ăn mặc thế này nữa? Người nhà mình sao, nhưng nếu để người ngoài trông thấy hỏng bét, hỏng bét.” ɖú Trần quả thực thể chấp nhận được việc tiểu thư khuê các lại làm xằng làm bậy thế này.


“Từ nay về sau ta ăn mặc như vậy, ɖú đừng có nhận sai nữa đấy.” Khó khăn lắm Hoắc Truy Ân mới chịu đựng được tới ngày có thể mặc nam trang, đương nhiên mặc lại nữ trang nữa.


Vú Trần nghe thế hoảng lắm, : “Làm thế sao được? Thiếu phu nhân mà để bộ dạng thế này, người ngoài hiểu lầm thiếu gia mất.”


Hoắc Truy Ân quay đầu hừ tiếng, trong lòng : Hiểu lầm cái rắm, cẩu quan vốn dĩ thích ta thế này mà. Tiết Niệm Chung hấp tấp bước tới giải vây, thể bản thân ủng hộ việc phu nhân mặc nam trang. ɖú Trần thân là kẻ dưới, chủ tử đồng ý, bà đương nhiên cũng tiện lắm lời.


“Phu nhân, có thể thương lượng chút được ?” Tiết Niệm Chung áp sát thân thể của Hoắc Truy Ân, giọng : “Lúc ở nhà hoặc ra ngoài mình ngươi mặc tùy ý, nhưng lúc gặp người ngoài cùng ta mặc nữ trang vẫn tốt hơn.”


Hoắc Truy Ân chẳng vui vẻ gì chuyện giả trang làm nữ nhân, tuy vậy cũng hiểu được nguyên cớ của đề nghị này. Cẩu quan dù sao cũng là người có thân phận, thể tuyên cáo với thế nhân bản thân lấy nam nhân về làm thê tử được. Khó khăn lắm mới cùng nhau tâm đầu ý hợp thế này, phát triển cũng tốt, cẩu quan có thể vì mà chốn chốn nghĩ suy, cũng bằng lòng chịu thiệt lần.


“Còn nữa...” Tiết Niệm Chung kề sát lỗ tai của Hoắc Truy Ân hơn: “Phu nhân, ngươi có thể đừng gọi ta là cẩu quan được ?”


Hoắc Truy Ân nghe vậy liền sững ra. Chuyện này lần trước y đề nghị lần rồi, đến giờ vẫn tìm ra được cách giải quyết. Bảo gọi là “tướng công” lại thẹn thùng, ngượng nghịu, gọi thẳng tênlại đủ nề nếp. “Vậy để ta nghĩ ”, đại thiếu gia xoa cằm, đáp.


Tiết Niệm Chung ăn xong cơm sáng, uống xong bát canh tẩm bổ được nấu đặc biệt xong, liền rời nhà. Hoắc Truy Ân theo lệ thường ngồi nghĩ thực đơn, thuận tiện suy xét về danh xưng mới của cẩu quan. Quế Viên phờ phạc hầu ngay bên cạnh, mấy lần bị Hoắc Truy Ân hỏi ý kiến đều trả lời rất qua loa.


“Tối hôm qua ngươi làm cái gì thế? Sao giờ lại gà gật thế này hả?”, Hoắc Truy Ân bất mãn. Tối hôm qua tới gọi bọn ăn đủ khiến người ta bực bội lắm rồi, giờ còn dám chểnh mảng thế này! “Lại có gan bỏ bê tới gọi chúng ta ăn cơm nữa chứ, tưởng ta dám bán ngươi đấy à?”


“Thiếu gia, cậu... cậu còn dám , biết thẹn sao!” nhắc đến thôi, vừa đề cập đến chuyện này Quế Viên liền nổi cơn tam bành, căm phẫn : “Em tới gọi tận hai lần, cậu để tay lên ngực tự hỏi lúc ấy cậu làm cái gì, có để ý đến em sao? Hơn nữa nếu phải cậu cùng gia ầm ĩ đến tận nửa đem em có thể ngủ yên giấc sao?” đáng thương ngủ ngay phòng sát vách, Tiết gia nghèo, tường tự nhiên cũng mỏng, tiếng ho khan cũng nghe mồn , màn “xuân sắc” sinh động gần như suốt cả đêm ấy đương nhiên đều vào tai nàng cả.


“Tiếng lớn vậy sao?” Đại thiếu gia hỏi ngược lại, “Ngươi nghe được những gì rồi?”
Nhất thời hai gò má của Quế Viên đỏ bừng lên, tức giận bảo: “Còn có thể là gì nữa! Nhất là cậu ấy, thiếu gia, cậu kêu lớn như thế, chỉ sợ tất cả mọi người trong nhà đều nghe thấy hết rồi”.


“Vậy sao...” Đại thiếu gia hơi cau mày lại, chẳng trách Thanh Bình trông thấy liền ngượng ngùng che mặt bỏ . Sau khi ý thức được sai lầm của bản thân, bắt đầu tiến hành cuộc kiểm điểm sâu sắc, : “Vậy lần sau ta tiếng hơn chút”. Xấu hổ là thứ quái gì thế? Hoắc đại thiếu gia căn bản có thứ này!


“Cậu...” Quế Viên còn lời nào để , chỉ còn cách giơ cờ trắng đầu hàng trước mặt dày mày dạn của đại thiếu gia.


Từ tận đáy lòng Hoắc Truy Ân cảm thấy chuyện này chẳng có gì ổn, phu thê ân ái là chuyện hợp lý hợp tình. Nếu sớm biết cẩu quan để ý thân phận nam nhi của hai người dắt nhau mây mưa từ đời tám hoánh rồi, có cái gì mà xấu hổ.


Vào lúc giữa trưa, Hoắc Truy Ân dưới ngăn cản của Quế Viên thể đưa cơm cho Tiết Niệm Chung. Lý do là vì đại thiếu gia mặc nam trang bị Thái bổ đầu nhận ra. Đại thiếu gia tình nguyện giao lại chiếc làn, trơ mắt nhìn Thanh Bình mang tâm huyết của mất, còn phải lo lắng biết có bị ăn vụng đường hay . Kết quả vừa nghĩ vớ nghĩ vẩn liền dễ lên cơn nóng nảy, nóng nảy rồi liền muốn tìm cẩu quan để hạ hỏa trong người, thế nhưng lại được, chỉ đành luyện kiếm để trút giận.


Nguồn :


Trước đây bởi vì mặc nữ trang tiện sử dụng kiếm, bỏ bê võ nghệ gần nửa năm trời, hai vòng eo của phình thêm tầng thịt béo. Hoắc Truy Ân ôm Đoạn Thủy Kiếm bị khóa ngồi ở cửa, luôn tay vuốt ve cây kiếm, oán giận sao đến giờ rồi mà cẩu quan vẫn chưa về, lại cảm khái phen rằng vùng cũng có chỗ tốt, ấy là có thể yên tâm sống qua ngày, mở khóa ra hay cũng như nhau cả.


Trời nhá nhem, Tiết Niệm Chung đúng giờ về nhà, Hoắc Truy Ân lại thấy mấy canh giờ gặp mà như xa cách ba thu, tâm trạng lúc này chính là nỗi vui mừng “tiễn biệt thắng tân hôn”. Người vừa mới trở về liền bị kéo ngay vào phòng, gài cửa chốt then xong lập tức ôm chầm lấy đối phương, hôn như điên như dại. Thấy phu nhân nhiệt tình như vậy, Tiết Niệm Chung cũng đáp trả kịch liệt vô cùng.


“Làm lần nữa , làm lần nữa !” Đại thiếu gia hứng thú dâng cao.
“Bây giờ sao?!” Nhu cầu của phu thê mới thành hôn đều tương đối nhiều, Tiết Niệm Chung từ chối.
“Nhanh lên chút, đừng để lỡ giờ cơm như lần trước.” xong, Hoắc Truy Ân liền xắn cao ống tay áo lên, chuẩn bị động thủ.


hiểu sao trong lúc “nước sôi lửa bỏng này” mà Tiết Niệm Chung còn nhớ được việc khác, hỏi đại thiếu gia, “Truy Ân, ưm... ngày mai, ngày mai cùng ta đến nha môn có được ?”
Hoắc Truy Ân trong cơn mê muội, lúc say mới đáp được tiếng “...Được.” rồi lại tiếp tục hăng hái “chiến đấu”.


Đợi đến khi đại thiếu gia xong việc nằm bò người Tiết Niệm Chung đối phương vẫn chưa thỏa mãn.
“Truy Ân, lúc nãy ngươi gọi ta là gì?” Tiết Niệm Chung cực kỳ chắc chắc lúc nãy phu nhân gọi tên y.
Hoắc Truy Ân cố gắng nhấc người dậy, đáp, “Lão Chung”.


Tiết Niệm Chung cứng đờ, hỏi ngược lại: “Cái gì cơ?”
“Là lão Chung”, đại thiếu gia rất hào phóng, Tiết Niệm Chung cứng đờ động đậy để đến.


Tiết Niệm Chung lúc này mới hoàn hồn, cũng đáp lại động tác của Hoắc Truy Ân. Mặc dù bản thân quả là có lớn hơn phu nhân chút nhưng cũng đến nỗi là “lão” chứ? Hay ý phu nhân là biểu của y tốt, giống như ông già vậy? Nhất thời trong lòng y xẹt qua tia mất mát, nhịn được mà càng ra sức.


Sau khi xử lý xong hồi đại , hai người vào bàn ăn cơm đúng giờ. Tiết Niệm Chung cảm thấy bầu khí có phần kỳ quái. ɖú Trần, Thanh Bình, Quế Viên đều mang vẻ mặt buồn cười, lại đều lặng thinh , biểu cảm của mẫu thân cũng vô cùng nghiêm túc. Trừ phu nhân vẫn giống thường ngày ra mọi người ai cũng có gì là lạ.


“Mẫu thân, có phải người có lời gì muốn ?”, Tiết Niệm Chung ân cần hỏi.
Thị giác của Tiết mẫu được tốt, thính lực lại nhạy cảm vô cùng, bà cảm thấy cần phải nhắc nhở đôi trẻ phen mới được. “Vú Trần, bà .”


Vú Trần quen ăn tục tằn, chẳng kiêng dè điều chi, lớn: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người ái ân là chuyện tốt, có điều cũng phải chú ý giữ hình tượng chút. Tiếng động lớn như vậy, nếu có ai đó ngang qua nghe thấy được hỏng bét.” Thanh Bình và Quế Viên phì cười ngay tức khắc.


Tiết Niệm Chung lấy làm kinh hãi, sau khi bình tĩnh lại liền hổ thẹn thôi, bản thân chỉ lo hưởng lạc, hoàn toàn để tâm tới chuyện này. Ai ngờ y còn chưa có cơ hội mở lời, Hoắc Truy Ân đáp thay: “Tiếng vẫn lớn lắm sao? Ta biết rồi, ta cố gắng kiềm chế.”


Tiết Niệm Chung lại được phen kinh hãi, thốt nổi lời. Hoắc Truy Ân chẳng hề bị ảnh hưởng gì, điềm nhiên ăn cơm, còn liên tục gắp đồ ăn vào trong bát cho y.






Truyện liên quan