Chương 40: Chỉ mành treo chuông
Đêm khuya, An Quảng Chính tới nhà lao, báo cho Tiết Niệm Chung biết giờ ngọ ngày mai y bị xử trảm. Tiết Niệm Chung nghe xong lại rất dửng dưng, có phản ứng gì rệt. Sau đó Thái bổ đầu mang quần áo mới tới cho y thay, lại sai người chải đầu rửa mặt cho y, sau khi sửa soạn xong liền bưng cơm nước tới mời y dùng bữa. Tiết Niệm Chung : Cứ để đó , sau đó chắp tay đứng trong buồng giam, dõi mắt nhìn về phía ngoài thông qua khung cửa sổ con con độc nhất. Thái bổ đầu trông chừng bên cạnh, : “Đại nhân, người ăn chút gì .”
Tiết Niệm Chung lắc đầu, cười : “Ta còn là đại nhân nữa rồi, về sau cũng phải nữa.”
Thái bổ đầu cũng khuyên nữa, chỉ thở dài tiếng. Kế đó, An Quảng Chính tới Tiết gia chuyến, sau mới quay trở lại vương phủ lâm thời. Tiểu vương gia vào giấc ngủ, thể làm phiền được, vì vậy gã cũng nghỉ luôn.
Sau khi nghe được tin, Hoắc Truy Ân tài nào ngủ nổi, ngồi mình trong nhà bếp. Quế Viên bước vào trong, trông thấy đại thiếu gia ngẩn người, nhìn chằm chằm nồi canh sôi sùng sục, nàng : “Thiếu gia, lão phu nhân có thể ngồi dậy được rồi.”
Hoắc Truy Ân hoàn hồn lại, bảo Quế Viên trông chừng nồi canh, sau đó liền gặp Tiết mẫu. Tiết mẫu xuống được khỏi giường, ăn chút cháo, khí sắc cũng khôi phục lại khá nhiều. Hoắc Truy Ân đến gần, nắm lấy tay Tiết mẫu, gọi tiếng “Mẹ”.
Tiết mẫu nắm lấy bàn tay của Hoắc Truy Ân, : “Con dâu, cực khổ cho con rồi”. Hoắc Truy Ân lắc đầu, lại nghe bà muốn tiễn Chung Nhi, liền muốn khuyên bà ở nhà ngơi nghỉ, bà lại bảo: “Con dâu, con cần lo lắng, dù thế nào ta cũng phải nhìn mặt Chung nhi lần cuối mới được. Đợi trời sáng, con hãy bảo Quế Viên mau mau mua tiền vàng các loại, những thứ cần chuẩn bị thể thiếu món nào”. Bà vốn là nữ tử rất kiên cường, dù trong lòng khổ sở đau thương vẫn trốn tránh.
Hoắc Truy Ân liên tục thưa vâng, dặn dò ɖú Trần hầu hạ Tiết mẫu nghỉ ngơi, rồi lại nhớ tới khi gặp Phó tiên sinh ban nãy, đại ý những lời đối phương là sức người làm hết, mệnh trời nghe theo. cũng hiểu tình huống nay phải là thứ bọn có thể khống chế được, chỉ còn cách phó mặc cho số mệnh mà thôi. Khi vừa gả tới Tiết gia, cha mẹ dừng dặn dò rằng quan trường giống như thương trường và võ lâm, câu có thể quyết định sống ch.ết của người, tuyệt đối thể làm bừa được. Lúc ấy cảm thấy lời này quả thực là bừa, nhưng giờ tin là , thêm nữa cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân năm ấy hai người họ vội vàng thoái . Lần này nếu có thể thoát được cơn hung hiểm, cũng muốn cùng lão Chung dẫn Tiết mẫu rời khỏi chốn thị phi này.
Rạng sáng hôm sau, Tiểu vương gia được người hầu hạ rời giường. An Quảng Chính tới báo cáo tình hình tối hôm qua, đúng như thực tế. Tiểu vương gia nghe vậy liền vui, điều y muốn nghe là tiểu huyện quan khóc trời gọi đất, cầu xin tha mạng kia.
“Thế người nhà của gã sao?”, Tiểu vương gia vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục truy hỏi.
“Thần thông báo rồi ạ, họ cũng có phản ứng gì”, An Quảng Chính lộ ra vẻ mặt buồn bực.
Tiểu vương gia lại càng thấy dễ chịu, nhất thời cảm thấy hứng thú chém người giảm hơn phân nửa. Ngoài cửa lại là cảnh khóc lóc ầm ĩ, nhốn nháo ngừng, đám người kia ngay cả buổi tối cũng trở về nhà, quỳ thẳng tới khi trời sáng. An Quảng Chính khỏi thấy lo lắng, Tiểu vương gia thân là khâm sai, có quyền chém người, thế nhưng Tiết Niệm Chung cũng phải cây đèn dầu cạn. Thân là quan phụ mẫu được bách tính mến vô cùng, giờ Tiết Niệm Chung còn chưa bị chém mà phản ứng dữ dội thế này, nếu chém rồi chỉ sợ ra chuyện , gã liền thử hỏi dò: “Tiểu vương gia, ngài muốn chém tiểu huyện quan đó ạ?”
Mặt Tiểu vương gia lập tức biến sắc, vung cước ra, mắng: “ thừa, mau chuẩn bị .”
Vốn dĩ An Quảng Chính còn định khuyên thêm vài câu nữa, lại thấy tâm ý Tiểu vương gia quyết, gã đành lẳng lặng lui xuống. Tiểu vương gia chỉ chăm chăm làm sao cho tâm tình mình sảng khoái, thèm để ý tới gì khác cả, cũng chẳng có khả năng nghĩ được nhiều như thế.
Bên kia, Tiết Niệm Chung bị kéo khỏi phòng giam, trong dây trói lên người, áp giải tới pháp trường. Những chỗ qua đều có bách tính khóc lóc. Chỉ trong đem tin tức lan truyền khắp cả huyện thành, bách tính kéo tới từ khắp bốn phương tám hướng, tự giác theo phía sau đoàn áp giải, mặc quan binh đánh đuổi thế nào cũng chịu bỏ . Chẳng bao lâu phía sau có hơn trăm người theo sát, khiến cho đám vệ binh áp giải khỏi hãi hùng, bản thân bọn họ chỉ có năm người, nếu xảy ra xung đột người chịu thiệt nhất định là bọn họ. Thế là đám vệ binh chỉ đành lẳng lặng áp giải người tiến về phía trước, dám quát tháo bách tính phía sau nữa.
Bốn phía pháp trường kín đặc vô số bách tính, thêm những người theo tới đường nữa đám đông vây xem đạt tới ba, bốn trăm người, trong đứng ba tầng ngoài chen ba lớp. Tiết Niệm Chung vừa bị áp giải lên đài hành hình, tiếng khóc than liền lập tức om sòm mảnh, thanh thế lớn vô cùng. Đám vệ binh tên nào tên nấy đều kinh hãi thôi, dù có tính thêm cả đám người Thái bổ đầu và đao phủ, bọn họ cũng chỉ có chưa đầy ba mươi mạng, kể cả liều ch.ết xông lên cũng trấn áp được nhiều người như thế. Có người nào phải do cha mẹ sinh ra, ai lại bằng lòng liều mạng cơ chứ!
Chính giữa bãi đất, người ta còn dựng riêng chiếc lán đối diện với hình đài, là sợ Tiểu vương gia phải phơi nắng, bàn ghế linh tinh đều chuẩn bị đâu ra đấy, chỉ còn chờ Tiểu vương gia tới mà thôi. Vào giờ ngọ, Tiểu vương gia được đám An hộ vệ hộ tống tới pháp trường. An Quảng Chính vừa trông thấy bãi đất kín đặc người liền cảm thấy tình hỏng bét, ấy thế mà Tiểu vương gia chỉ cho rằng đám người kia tới xem náo nhiệt, ngông nghênh khệnh khạng vào ngồi trong lều.
“Người nhà của phạm nhân tới chưa?” Tiểu vương gia gọi người tới hỏi, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, liền xua tay bảo cứ theo quy củ mà làm.
Trước lúc hành hình, tội nhân được người nhà đút cho bữa cơm cuối cùng. Hoắc Truy Ân sau khi được cho phép liền xách làn cơm bước lên hình đài, quỳ xuống trước mặt Tiết Niệm Chung. Tiết Niệm Chung bị dây trói rất chặt, thể động đậy được, Hoắc Truy Ân vươn tay bén những sợi tóc lòa xòa trước trán y ra phía đằng sau, kế đó mở làn cơm ra, bên trong là mấy món ăn y thích.
Tiết Niệm Chung thấy đồ ăn khác với thường ngày, liền hỏi: “Phu nhân, là do ngươi làm ư?”
Hoắc Truy Ân muốn thừa nhận, bưng bát cơm lên, thấp giọng : “Nếu ngươi dám lừa ta... dù có phải đuổi xuống dưới ấy, ta cũng phải nên cho ngươi trận nên thân.”
“Phu nhân, ta lừa ngươi khi nào chưa?” Tiết Niệm Chung lộ ra nụ cười điềm đạm, cúi đầu ăn miếng cơm, : “Ta và tiểu Chu làm hết sức rồi, về phần kết quả thế nào phải trông vào Tiểu vương gia.”
Vành mắt Hoắc Truy Ân đỏ bừng lên, : “Ngươi đừng với ta cái này nữa, ta chấp nhận đâu!”
“Vậy....” Ánh mắt của Tiết Niệm Chung nhìn thẳng vào Hoắc Truy Ân, ngưng mắt trong chốc lát, sau đó y : “Đừng giết người”.
Hoắc Truy Ân sững người, còn chưa kịp hiểu ý tứ của Tiết Niệm Chung, quan binh đứng cạnh giục giã thu dọn đồ đạc. Hoắc Truy Ân bị đuổi xuống hình đài, nghĩ nghĩ lại, nghiềm ngẫm lời của lão Chung. Quế Viên bước lên trước nhận lấy làn cơm.
Hoắc Truy Ân kéo lấy cánh tay tiểu nha đầu, bảo nàng báo cho Thanh Bình biết, lát nữa nếu có xảy ra tranh chấp, phải lập tức hộ tống Tiết mẫu rời . xong, liền cầm lấy gói vải dài, nắm chặt nơi tay, Đoạn Thủy Kiếm được bao trong đó. Quế Viên hiểu ý đồ của , tuy rằng nàng kinh ngạc thôi, lại hoàn toàn có ý khuyên ngăn.
Người vây xem càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đông, thời khắc hành hình càng đến gần, tiếng khóc la cũng càng lúc càng mãnh liệt. An Quảng Chính lo lắng thôi, gã ghé sát vào tai Tiểu vương gia mà , khổ nỗi tiếng khóc than quá lớn, gã đến mấy lần mà Tiểu vương gia vẫn mặt mũi hiểu ra sao, trả lời gã bằng chữ “Hả?”. An Quảng Chính chỉ còn nước cao giọng hơn, : “Tiểu vương gia, tình hình ổn, nếu chém Tiết đại nhân , chỉ sợ dẫn tới bạo loạn.”
Tiểu vương gia nghe xong liền khinh thường: “Dám? Kẻ nào dám gây chuyện bản vương liền chém kẻ đó.”
“Tiểu vương gia, , hai người chúng thần còn chém được, nhưng chỗ này có đến mấy trăm người, chém thế nào bây giờ ạ?”, An Quảng Chính , vẻ mặt vô cùng khổ sở: “Nếu Đồng tướng quân còn ở đây, có đội quân của ngài ấy trấn giữ chúng ta có thể kiêng nể điều gì, đáng tiếc giờ bên ta chỉ có hơn hai mươi người, sao có thể cản lại mấy trăm người được chứ?”
Tiểu vương gia đưa mắt trông đoàn người đông nghịt kia, trong lòng cũng có phần sợ hãi, lại nhất quyết chịu nhân nhượng, : “Tiểu huyện quan làm tròn chức trách, bản vương chém y là việc nên làm!”
“Tiểu vương gia, kẻ đến cướp ngục tối hôm đó võ nghệ cao cường, hơn mười người chúng thần còn ngăn cản nổi, Tiết đại nhân bất quá chỉ là văn nhân, phải chống chọi thế nào?” An Quảng Chinh tiếp tục : “Huống gì Tiết đại nhân vì ngăn cản đối phương còn bị thương, cũng coi như dốc hết tâm hết sức”. Thấy Tiểu vương gia vẫn chịu thay đổi ý định, gã lại thêm: “Thêm nữa Tiết đại nhân vẫn luôn làm tròn chức trách của mình, được bách tính tin vô hạn, chuyện lần này lỗi phải chỉ của mình Tiết đại nhân, ngài lại chỉ chém mình y, chỉ sợ khó khiến chúng nhân tin phục.”
“Câm miệng!” Tiểu vương gia nghe mà sốt ruột, khăng khăng làm theo ý mình: “Thời giờ tới, mang lệnh bài tới đây!”.
An Quảng Chính làm sao được, chỉ đành dâng lệnh bài lên. Ngay vào thời khắc ngón tay Tiểu vương gia sắp chạm vào lệnh bài, đột nhiên có tiếng người vang lên trong đám đông, hô lớn rằng: “Tiết đại nhân là vị quan tốt, xin Tiểu vương gia khai ân!”.
Lời này vừa ra, những tiếng “Xin Tiểu vương gia khai ân” lập tức vang lên trong đám người, hết đợt này lại tới đợt khác. Sau đó có người bắt đầu quỳ xuống, đám đông bốn phía cũng đều lục tục quỳ xuống cầu tình. Người của Tiết gia, đám người Thái bổ đầu cũng quỳ gối khẩn cầu Tiểu vương gia khai ân. Gã đao phủ hình đài cũng ném bay thanh đao xử quyết trong tay , quỳ sụp xuống, dập đầu khóc lớn, cầu xin Tiểu vương gia tha mạng cho Tiết đại nhân. Nhất thời, tiếng cầu xin và tiếng khóc than hòa vào làm , đạt tới đỉnh cao.
“Lũ điêu dân này to gan!” Tiểu vương gia khỏi chửi ầm lên, bàn tay duỗi về phía tấm lệnh bài ngược lại bắt đầu do dự.
Hoắc Truy Ân quỳ ngay hàng đầu, bàn tay nắm Đoạn Thủy Kiếm chặt, ánh mắt khóa lấy Tiểu vương gia. Nếu Tiểu vương gia khăng khăng mực ném lệnh bài ra, lập tức rút kiếm xông lên chỗ hành hình.