Chương 17: Chẳng lẽ đàn ông thì không được mặc tã à?

Đương nhiên, cú ném khăn dì cả của nàng cũng không thể nào chạm được vào mặt hắn. Hắn chỉ khẽ quay đầu, thứ kia bèn bay vượt qua người hắn, cũng không chạm được vào hắn, sau đó rơi xuống bên cạnh chân hắn!
Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều nhìn về bên kia.


Lạc Tử Dạ, kẻ đầu sỏ trong lúc tức giận đến mụ mị đầu óc đã ném cái khăn dì cả, à không, phải nói là vải kinh nguyệt mà sáng nay nàng đã thay năm lần bảy lượt kia, lúc này cũng đang tái mét mặt mày! Sáng nay nàng


mặc thứ này ra ngoài là vì cảm thấy bụng dưới cứ đau đau, cho rằng sắp tới tháng, nên mới mặc để đề phòng bị! Nhưng vừa rồi giận quá nàng lại ném thẳng ra mất rồi! Đây chẳng phải là tự làm bại lộ chuyện giới tính của mình hay sao? Chỉ tại tên khốn kiếp Phượng Vô Trù này, chẳng lẽ hắn không biết phụ nữ sắp đến kỳ kinh nguyệt, tâm trạng đều rất tệ hay sao? Mà hắn lại còn cố tình chọc giận nàng như thế!


Trong lòng nàng vô cùng hoảng hốt, vội nheo mắt nhìn chăm chú, may quá, ít ra trên đó vẫn chưa bị dính vết máu, có thể viện cớ cho qua chuyện được!


Ngay khi nàng đang tính toán cách lấp ɭϊếʍƈ, những người khác cũng đều trừng mắt nhìn thứ kia. Họ loáng thoáng có thể nhận ra được dường như đó là vải kinh nguyệt mà phụ nữ thường dùng, nhưng nhìn kỹ lại thì lại cảm thấy có sự khác biệt nhất định nào đó!


Phượng Vô Trù khẽ nhướng đôi mày rậm, đôi mắt đen lóe lên những đường vẫn vàng, có điều, ánh mắt hắn vừa lạnh lùng vừa sắc bén, đủ để thấy lúc này hắn đang thực sự giận dữ. Hắn quay đầu nhìn về phía Lạc Tử Dạ, giọng nói lạnh lùng đến khiến người: “Đây là cái gì?” Thứ lôi từ trong đũng quần ném ra, thì chắc chắn không phải thứ gì hay ho! Cuối cùng cũng được mỹ nam nhìn thẳng rồi, vui quá đi mất!!! Hừ, đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là cuối cùng cái tên khốn kiếp ngông cuồng kia cũng đã bắt đầu nhìn thẳng cái “người không đáng để nhìn thẳng” là nàng đây rồi, cuối cùng nhân cách cũng giành được sự thừa nhận, cuối cùng nàng cũng tìm lại được tôn nghiêm của mình rồi! Lạc Tử Dạ liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú vô song của hắn, nhướng mày cười khẩy. Để biểu đạt rõ thái độ cố tình muốn chọc giận hắn của mình, nàng còn rút quạt ra phe phe phẩy phẩy: “Ngươi đoán xem!”


available on google playdownload on app store


Nhưng Phượng Vô Trù còn chưa kịp đoán, đã có người nức nức nở nở lên tiếng: “Thái tử à, đang yên đang lành, sao ngài lại đi dùng vải kinh nguyệt của phụ nữ làm gì chứ?!” Câu này là do một đại thần lớn tuổi nói. Râu và tóc ông ta đều đã bạc trắng, đủ để thấy tuổi tác của ông ta cũng khá cao rồi. Tuy ông ta vẫn chưa thể xác định rõ đây là thứ gì, nhưng thứ này thực sự quá giống với vải kinh nguyệt, khiến người ta không thể không nghĩ như vậy! Hỏi câu này xong, toàn thân ông ta đều đầy vẻ bị thương, như suýt ngất xỉu luôn vậy.


Bên cạnh lập tức có đại thần đỡ lấy ông ta: “Thái phó đại nhân, ngài chú ý sức khỏe!”.


Thái phó ư?! Cũng chính là thầy giáo của Thái tử à! Khóe môi Lạc Tử Dạ giật giật, tên Phượng Vô Trù này còn chưa bị chọc tức đến ngất xỉu, mà chưa gì Thái phó của Thái tử đã ngất trước rồi sao?! Đám đại thần xung quanh đều mang vẻ mặt không thể tin nổi nhìn nàng, sau đó vẻ không thể tin nổi đó dần biến thành nghi hoặc...


Nàng đang định nói gì đó, thì Phượng Vô Trù ở cách đó không xa đã đột ngột đưa tay ra! Khí tức mạnh mẽ ập tới, là nguồn nội lực không thể kháng cự nổi! Lạc Tử Dạ không ngờ hắn lại ra tay bất thình lình như thế này, nên không thể né tránh được! Sau đó, cổ của nàng lập tức rơi vào trong tay đối phương!


Tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt nàng, nàng vốn tưởng rằng hắn muốn giết mình, đang định ra tay phản kích. Thế nhưng, nàng cảm nhận được lực tay của hắn đỡ vào yết hầu của nàng, nhưng nàng lại không cảm giác thấy được một chút sát khí nào, nên tạm thời bình tĩnh lại! Hắn ở trước mắt nàng, đôi mày rậm vẫn nhíu lại như cũ, chiếc cằm trơn láng với đường cong hoàn mỹ vẫn đang ở thế hơi nghếch lên. Nhìn hắn ở khoảng cách gần thế này chỉ khiến nàng cảm thấy hắn đẹp đến mức khiến người ta ngừng thở! Nhưng lúc này, điều khiển Lạc Tử Dạ càng bận tâm hơn đó là, rốt cuộc hắn đang định làm gì?!


Hẳn không phải là muốn giết nàng, nếu vậy thì... vì muốn xác định giới tính của nàng sao?!


Nàng không hề đoán sai! Ngón tay thon dài mà mạnh mẽ của hắn lướt qua yết hầu của nàng. Xác định được rằng, đó là xương thật chứ không phải gắn thứ gì lên, mà khi nàng nuốt nước miếng một cái, yết hầu cũng vẫn động đậy. Điều này chứng tỏ rằng hầu hết của nàng là thật!


Mà thể trạng của Lạc Tử Dạ thực sự cũng cao to hơn con gái bình thường một chút. Tuy không tráng kiện như đàn ông, nhưng đúng là cao to hơn con gái bình thường khá nhiều!
Do đó, phán đoán từ hầu kết và chiều cao, thì y hẳn là nam giới!


Nghĩ vậy, Phượng Vô Trù đột ngột buông tay ra. Lạc Tử Dạ đã sớm đề phòng, nhẹ nhàng nhảy lên một cái rồi vững vàng đáp xuống đất không chút chật vật, luống cuống nào. Trong lòng nàng lúc này cũng thầm cảm thấy hơi khó hiểu, rõ ràng hắn muốn giết ch.ết nàng như thế cơ mà, vì sao vừa rồi không ra tay luôn đi? Lẽ nào hắn đã cảm thấy rằng giết nàng như vậy sẽ quá dễ dàng cho nàng, nên muốn giày vò, hành hạ nàng sao?


Trong lúc nàng đang run run khóe môi đứng trầm tư suy nghĩ, thì Phượng Vô Trù đã quay người đi không nhìn nàng nữa rồi. Phong thái kiêu ngạo kia như thể muốn nói rằng hắn thậm chí còn khinh không thèm lườm nàng lấy một cái nữa. Hắn hất cằm, khí thế rất lạnh lùng mà uy nghiêm, ép người ta phải khuất phục! Sau đó, hắn lạnh giọng nói: “Cô lại không biết Thái tử còn có đam mê này nữa cơ đấy!”


Tuy là một câu nói nghe rất bình thường, nhưng ai cũng hiểu rằng hiện giờ Nhiếp chính vương điện hạ thực sự rất giận dữ rồi! Chắc chắn sẽ không chỉ bóp cổ Thái tử một cái như vậy mà đã xong được đâu!


Sau khi nghe hắn hỏi như vậy, các đại thần khác đều cúi gằm đầu xuống, chỉ muốn trào nước mắt, cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ vì họ có một vị Thái tử như thế này! Lạc Tử Dạ, thân là Thái tử một nước, mà lại nhét thứ phụ nữ dùng vào trong đũng quần. Lúc không vui, y còn dám rút ra ném lung tung. Thế này còn ra cái thể thống gì nữa chứ?!


Đúng lúc này, một người trong hoàng thất tổng thân bỗng nhíu mày ngẩng đầu lên. Ông ta không ra tay xác nhận giới tính của Lạc Tử Dạ như Phượng Vô Trù, cũng không biết vừa rồi Phượng Vô Trù ra tay như vậy là có ý gì, thế nên trong lòng rất nghi hoặc. Ông ta nhìn về phía Lạc Tử Dạ, nghiêm giọng nói: “Tại sao điện hạ lại dùng thứ này?! Lẽ nào Thái tử không phải là nam giới sao?”


Nghe ông ta hỏi vậy, Phượng Vô Trù thoáng trầm mặc, cũng không nói gì, đứng quay lưng về phía Lạc Tử Dạ, làm người ta nhìn thấy rõ vẻ đang chờ xem kịch vui của hắn. Sau khi Lạc Tử Dạ ném thứ kia ra ngoài, nhận ra hành động của mình ngớ ngẩn thế nào, thì cũng đã sớm nghĩ xong cách để bao biện rồi. Nàng chỉ nhướng mày nhìn người kia một cái, nói: “Vị đại nhân này, ông nghĩ hơi nhiều rồi đấy! Tuy bản thái tử không cao to vạm vỡ, khỏe mạnh lực điền như đàn ông bình thường, nhưng dù gì bản thái tử cũng cao như thế này. Chiều cao của bản thái tử cũng vượt qua cái câu “Nam nhi bảy tấc” nhiều đấy! Làm sao có thể không phải là đàn ông được chứ? Đại nhân đã nhìn rõ thứ kia là cái gì chưa? Ông tưởng đó là vải kinh nguyệt à? Nếu thế thì ông nhầm to rồi nhé! Đây thật ra là tã quần! Sao hả? Các người chỉ cho phụ nữ nhét miếng vải vào đũng quần đề phòng bà dì cả, còn không cho đàn ông cắt miếng vải đề phòng tè dầm sao? Ông cảm thấy ông phân biệt đối xử giữa hai giới thể này mà được à? Ông cho rằng những người đàn ông khác sẽ đồng ý sao?”


“Am!”


Mọi người chỉ cảm giác như bị sét đánh trúng đầu, có vài vị đại nhân còn suýt không quỳ vững được! Nếu không có khí thế và uy lực của Phượng Vô Trù vẫn còn đang đè nén thì có khi hoặc là họ đã ngã hết cả, hoặc là ngất xỉu luôn rồi! Thái tử đang trêu bọn họ phải không? Nếu họ không nhớ nhầm, thì năm nay Thái tử đã qua mười bảy tuổi rồi, vậy mà ban ngày ban mặt đi ra đường còn đóng bỉm để phòng tè dầm ư?! Còn nữa, vì sao họ lại không thể đồng ý với cái gọi là kiểu “phân biệt đối xử giữa hai giới” như thế này chứ? Bọn họ cũng có cần cái thứ kia đâu?!!!


Long Ngạo Địch cũng ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tử Dạ một cái, con ngươi đỏ như nhạt màu đi, mặt đầy vẻ trống rỗng, ánh mắt nhìn nàng giống như đang nhìn một người ngoài hành tinh vậy!


Diêm Liệt là một người có tư tưởng khá đơn giản, cách suy nghĩ cũng khá trực quan. Sau khi nghe xong những lời này, cảm giác duy nhất của hắn là: Vì sao trong giới nam nhi lại có một kẻ kỳ quặc lạ lùng như Lạc Tử Dạ chứ? Kéo tụt cả hình tượng và tố chất của toàn bộ nam giới, thậm chí còn gán thêm cho đám đàn ông cái mơ ước nhét tã vào đũng quần mà thực ra không ai thèm nghĩ tới đó. Hắn cảm thấy hắn bị Thái tử làm cho không còn muốn làm đàn ông nữa rồi! Lúc này, ngay cả vị Nhiếp chính vương điện hạ ngông cuồng ngạo nghễ kia cũng phải hơi sững sờ. Đôi mắt không chịu nhìn thẳng vào người ta lúc này cũng phải quay sang nhìn lại nàng, khóe mắt dường như còn hơi giật giật, nhưng cực kỳ khó để người ta nhận ra! Hắn nhìn Lạc Tử Dạ một lúc, mấy lần định lên tiếng, lại giống như không biết phải nói gì. Một lúc lâu sau, cuối cùng khuôn mặt tuấn tú của hắn mới lấy lại vẻ lạnh lùng, nói với vẻ như cố gắng nín nhịn: “Bao lâu rồi?”


Nghe hắn hỏi vậy, Lạc Tử Dạ thoáng ngạc nhiên, sau đó mới chợt hiểu ra. Hiện giờ hắn đang muốn xác định xem, cái thứ kia của mình vừa rồi suýt ném vào mặt hắn, rốt cuộc là nàng đã độn trong đũng quần bao lâu rồi, khai đến mức nào, kinh tởm đến mức nào. Điều đó chắc chắn cũng tỉ lệ thuận với mức độ cảm thấy ghê người của hắn.


Vì vậy, nàng lại bắt đầu bốc phét: “Cũng có bao lâu đâu, chẳng qua là bản Thái tử khá lười. Có dăm ba hôm quên không thay ấy mà... Ý? Nhiếp chính vương, sao sắc mặt của người lại thay đổi thế kia? Ngươi có ổn không? Ngươi bị ốm đấy à? Có cần gọi ngự y không? Này, ngươi đừng có kích động chứ, có gì từ từ nói!”






Truyện liên quan