Chương 67
Nàng nhìn ngó một chút, bên ngoài còn không có một ai canh cửa. Lạc Tử Dạ bước lên vài bước, đang định gõ cửa thì giọng nói rất quen thuộc của Phương trường đã truyền từ trong phòng ra: “Vào đi!”
Lạc Tử Dạ không ẩn mình đi, nên hiện giờ bị Phương trường phát hiện, nàng cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Nàng đẩy cửa ra không chút do dự, bước vào bên trong.2Vừa vào cửa, trong phòng đã phảng phất hương khói, đó là mùi hương bay ra từ trong hương lô, trong không khí như có luồng khí lưu chuyển khiến cho người ta cảm thấy khí tức đó không thể dò xét được, nhưng lạ thay lại chẳng hề thấy chán ghét.
Sau khi bước vào, xuất phát từ sự tôn trọng dành cho lão nhân gia, nàng chắp hai tay hành lễ nhà Phật với ông. Phương6trường vẫn đang nhắm mắt, nhưng lại như nhìn thấy được động tác của nàng vậy. Ông cũng lập tức đáp lễ nàng: “A di đà Phật, mời Thái tử ngồi!”
Lạc Tử Dạ cũng không khách sáo, ngồi luôn xuống chiếc đệm bồ phiền đặt trước mặt ông, hai chân xếp khoanh lại, tư thế rất thoải mái. Nàng đang định nói chuyện, thì Phương trường đã mở mắt ra, khẽ mỉm cười nói trước: “Thái tử,3ngài tới nơi này mấy hôm nay, sinh hoạt có quen không?”
Lời nói này như có thâm ý khác.
Ông vừa dứt lời, mắt Lạc Tử Dạ hơi nheo lại, nhìn Phương trường bằng ánh mắt có phần đề phòng. Tới nơi này, sinh hoạt có quen không? Ý ông ấy là chỉ tới quốc tự, hay là tới cổ đại?!
Thấy sau khi mình vừa hỏi xong, ánh mắt Lạc Tử Dạ nhìn mình thoáng chốc biến thành9để phòng như vậy, Phương trường cũng chỉ mỉm cười. Trong nụ cười của ông còn mang theo vẻ từ bi hỉ xả, phổ độ chúng sinh. Ông nói tiếp: “Xin Thái tử cứ yên tâm, lão nạp tuyệt đối không có nửa phần ác ý đối với Thái tử! Nếu không, lão nạp đã không đề nghị Thái tử đừng ra khơi. Trước giờ, lão nạp vẫn luôn tin rằng, tất cả mọi chuyện trên thế4gian này, phàm là đã xuất hiện thì đều có nguyên nhân hệ quả. Thái tử xuất hiện ở đây, đương nhiên cũng có cái lý riêng của nó. Đây, đã là sự sắp đặt của trời xanh và Phật tổ, lão nạp hiển nhiên sẽ không xen vào, cũng sẽ không nói nhiều. Mong Thái tử cứ yên tâm!”
“Ừm!” Lạc Tử Dạ gật đầu, nhưng cũng không lựa chọn hoàn toàn tin tưởng, không chút nghi hoặc chỉ vì những lời phương trượng vừa nói, chỉ nói như thật như giả: “Bản Thái tử cũng hy vọng thực sự là như thế. Bởi vì, bản Thái tử vốn là người từ bi lương thiện, hoàn toàn không muốn làm chuyện giết người diệt khẩu chút nào!”
Câu nói này của nàng tựa như trần thuật, nhưng không khó để nhận ra sự uy hϊế͙p͙ trong đó.
Phương trường nghe xong cũng không mấy bận tâm. Ông chỉ cười một tiếng, vẫn là nụ cười hiền hòa và ấm áp như thường, cứ như ông không hề nghe ra sự uy hϊế͙p͙ trong lời nói của Lạc Tử Dạ vậy, chậm rãi tiếp lời: “Người xuất gia không nói dối, xin Thái tử yên tâm! Không biết Thái tử đến đây vì việc gì?”
Nghe ông nói vậy, nàng mới miễn cưỡng thấy yên tâm hơn một chút. Sau đó, nàng quan sát Phương trường một lúc rồi nói: “Phương trường, nếu bản Thái tử nhớ không nhầm, thì chính ngài mời bản Thái tử tới đây trước mà!” Nếu không phải như vậy, nàng cũng không tiện mặt dày đến tận cửa tìm ông ấy nhờ chỉ điểm!
Phương trường nghe xong bèn chắp tay chữ thập, lại nói một câu “A di đà Phật”, sau đó mới nhìn Lạc Tử Dạ, cười nói: “Nhưng mà, chẳng phải nguyên nhân khiến Thái tử đến đây, đã không còn là vì câu nói của lão nạp nữa hay sao?”
Đến bây giờ trong lòng Lạc Tử Dạ mới hoàn toàn nhìn nhận rằng người trước mặt nàng đây không phải là thầy bói, mà là một cao nhấn, hoặc là thực sự biết tính toán số mệnh, hoặc là có chỉ số thông minh cao, giỏi về suy đoán. Vì thể, ánh mắt nàng cũng kính trọng hơn vài phần, gật đầu nói: “Đúng thế! Theo bản Thái tử thấy, trong cuộc đời con người ta, có thể sẽ trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, mấy thứ này là tốt hay là xấu, con đường tương lai sẽ ra sao, có thể phương trường biết, nhưng bản Thái tử cũng không muốn hỏi! Vì con người ta sống một đời, tuy sẽ cảm thấy tịch mịch vì cuộc sống quá phẳng lặng không sóng gió, thế nhưng nếu vì sớm biết được tương lai mình sẽ gặp phải chuyện gì mà sắp đặt tất cả mọi việc theo từng bước cố định, thì sẽ lại mất đi sự mới mẻ mà mình có thể gặp được mỗi ngày, cũng mất đi lạc thú trong cuộc sống!”
Câu nói này cũng đồng nghĩa với việc giải thích cho phương trường hiểu, vì sao nàng không lựa chọn đến đây sớm hơn một chút vì lời nhắc nhở của phương trường. Vì nàng không quá hứng thú với việc phương trường tính toán cho tương lai của nàng sẽ xảy ra chuyện gì, hoặc có thể cho nàng lời khuyên chân thành gì về việc này.
Nghe nàng nói vậy, phương trường hơi sững sờ, hiển nhiên đây là lần đầu tiên ông nghe được luận điệu như của Lạc Tử Dạ! Sau khi tĩnh tâm lại, ông lại cười nói: “Đại đa số người trong thiên hạ đều cho rằng, có thể được tính toán số mệnh ở chỗ lão nạp, dự đoán được tương lai, thì sẽ có thể diệt trừ được hiểm họa. Nhưng cách nói vừa rồi của Thái tử lại rất mới mẻ, cũng không phải không có lý. Đúng thế, sở dĩ cuộc đời của mỗi người khác với những người xung quanh, là vì tất cả những gì con người ta phải trải qua trong số mệnh của mình cũng đều khác nhau. Nếu tất cả đều bị tiện đoán trước, thì thực sự cũng mất đi sự mới mẻ trong cuộc sống, như vậy, tính ra cũng khá đáng tiếc!”
Lời này của phương trường cũng coi như lý giải và đồng ý với Lạc Tử Dạ rồi. Mà sau khi nói xong, ông lại cười nói tiếp luôn: “Có điều, Thái tử cũng không phải người đầu tiên từ chối để lão nạp tính toán tương lai cho. Vẫn còn một người nữa, ngay trước Thái tử. Người đó cho rằng, vận mệnh trong thế gian đều được khống chế trong tay hắn, không ai có thể đả động được gì. Thế nên, hắn không tiếp nhận bất cứ sự tính toán nào, chỉ có điều...” Chỉ có điều, trong thiên mệnh, thì người đó... Nói tới đây, phương trường không nói tiếp nữa. Trên thực tế, đối với người tu hành mà nói, tiết lộ thiên cơ là hành động cực kỳ hao tổn tu vi. Vì thế, trong tình huống bình thường, ông cũng rất ít khi để lộ ra điều gì, hơn nữa, cũng sẽ không thông báo với ai quá nhiều. Thấy phương trường hiền hòa từ ái nói ra những lời này, khóe môi Lạc Tử Dạ khẽ run lên. Dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết trừ Phượng Vô Trù ra, trên thế gian căn bản không có người thứ hai nói ra mấy câu vênh váo ngang ngược đến như thế nữa!
Sau khi dừng lại một chút, Phương trường lại nhìn Lạc Tử Dạ, cười nói: “Như vậy, Thái tử tới đây là vì nội công phong ấn trong người ngươi sao?”
Ông vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ ngẩng phắt đầu nhìn ông.
Bắt gặp ánh mắt của nàng, phương trường lại mỉm cười, nói: “Thái tử không cần căng thẳng như vậy, lão nạp chưa từng giám sát Thái tử. Chỉ là, trước khi Định Viễn ch.ết, tất cả nội lực trong cơ thể ông ấy đều bị rút sạch. Mà nguồn nội lực bị rút sạch đó, lại không giống như bị người khác ép ra, mà ngược lại như là bản thân ông ấy cam tâm tình nguyện, có người khác dùng lực hỗ trợ, mới truyền dẫn ra ngoài. Người có thể hỗ trợ được, chắc chắn là Nhiếp chính vương. Lại thêm trước đó có người nói, đêm qua Thái tử và Nhiếp chính vương đi cùng nhau... cùng với việc hôm nay bước chân của Thái tử vững vàng như vậy, rõ ràng là khỏe mạnh, khí phách hơn ngày hôm qua rất nhiều...”
Những lời này thật ra cũng nhắc nhở Lạc Tử Dạ một vấn đề. Kỳ thực, cho tới tận bây giờ, nàng đều không hiểu được nguyên nhân khiến tên Phượng Vô Trù bình thường rảnh rỗi hơi tí lại gây sự với nàng, hôm nay còn sỉ nhục nàng một cách triệt để kia lại giúp đỡ nàng thể này là có ý gì. Hơn nữa, hắn còn nói chờ nàng vượt qua hắn... Lý do như vậy thực sự quá biến thái, nàng cũng không hoàn tin tưởng được. Chỉ có điều, mấy lời này nàng cũng không cần thiết phải nói ra với phương trượng. Nàng khẽ gật đầu, lại cười nói: “Như vậy, nếu phương trường đã đoán được ra những điều này, thì bản Thái tử cho rằng, hẳn là phương trường cũng biết nguyên nhân bản Thái tử tới đây! Phương trường và Định Viễn là đệ tử đồng môn, cùng một sự phụ, nếu có phương pháp nào giúp ta sử dụng được nguồn nội lực này, thì rất mong phương trường có thể chỉ giáo cho ta!” Nói xong, nàng hơi cúi đầu hành lễ, vừa lễ phép vừa ung dung. Phương trường nhìn nàng một lúc rồi mới nói: “Không dám nói đến chỉ giáo, nhưng Thái tử xác định mình thực sự muốn tiếp nhận mấy thứ này chỉ vì để trút giận nhất thời thôi sao? Lão nạp tin rằng, nếu như Thái tử muốn không chế và sử dụng những thứ này chỉ vì muốn trút giận với ai đó, thì có lẽ Định Viễn ở nơi chín suối cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ!”
Trong lời nói của ông mang theo chút không tán đồng.
Ông ấy nói xong, Lạc Tử Dạ cũng không hỏi vì sao ông ấy biết mình giận dỗi người khác. Nhưng ánh mắt nàng lại lạnh hơn vài phần, thản nhiên mà chân thành nói: “Phương trường, bản Thái tử không phủ nhận lời của phương trượng nói, nhưng bản Thái tử cũng không cho rằng mình làm như vậy chỉ vì trút giận. Sở dĩ con người ta bị ức hϊế͙p͙, đó là vì bản thân không đủ mạnh mẽ, vì thứ bản thân có không đủ nhiều. Thế nên, cũng chỉ có thể khuất phục cúi đầu dưới thể lực của người khác. Con người vô dụng thì không có tôn nghiêm, càng không có tư cách cường điệu tôn nghiêm của chính mình. Do đó, bản Thái tử cho rằng, muốn đập tan sự công kích và áp bức sắc bén này, thì càng phải để cao năng lực của bản thân mình!”
Từ đầu tới cuối, phương trường đều giữ nụ cười trên khóe môi, dường như dùng một thái độ bao dung, bình thản nghe hết những lời Lạc Tử Dạ nói.
Nghe xong những lời này, ông cũng không bình phẩm gì, chỉ chậm rãi rút từ dưới tấm đệm bổ phiên bên cạnh mình ra một quyển sách, đưa cho Lạc Tử Dạ, nói: “Từ xưa đến nay, võ công trong chùa không truyền giáo ra ngoài. Mục đích, đương nhiên là vì muốn độc chiếm riêng môn võ tuyệt học này, bảo vệ Long mạch! Nhưng hiện giờ Long mạch đã bị đánh cắp rồi, thì vấn đề này cũng không cần phải khăng khăng giữ lại nữa, đưa cho Thái tử, cũng không có gì không thể. Đây là quyển sổ chép tay lúc sinh thời Định Viễn đã để lại, ông ấy là người có võ công cao nhất trong chùa của chúng ta. Thứ này, nếu Thái tử nghiên cứu cẩn thận, chắc chắn sẽ giúp ích được cho Thái tử!”
Lạc Tử Dạ lập tức cúi đầu, đưa hai tay ra, kính cẩn nhận lấy quyển sách kia, nói: “Đa tạ phương trượng!”
Sau khi giao quyển sổ cho nàng, phương trường lại từ tốn mỉm cười. Ông khép hai tay lại, nhắm mắt. Lần này mở lời lại thêm chút ý vị cao siêu: “Con người ta, sở dĩ mưu cầu trở nên mạnh mẽ hơn, cũng chỉ là vì chính mình mà thôi, tuyệt đối không phải vì sự ức hϊế͙p͙ hay sỉ nhục của người khác. Điểm này, lão nạp hy vọng Thái tử hiểu rõ!”.
Nghe ông nói vậy, Lạc Tử Dạ thoáng sững sờ, rồi lập tức hiểu ra. Đúng thế, mưu cầu trở nên mạnh mẽ hơn, hẳn là chỉ vì nâng cấp chính bản thân mình, khiến cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, chứ không nên vì người khác, cũng không nên vì người khác như thế nào mà mình nên như thế nào. Con người, vốn nên sống và chính mình, chứ không vì ai, mà cũng không nên vì ai khác! Bởi vậy, hẳn là nàng nên trở nên mạnh mẽ vì chính mình, chứ không nên vì sự hà hϊế͙p͙ của Phượng Vô Trù mà tìm cách trở nên mạnh mẽ. Nếu chỉ vì Phượng Vô Trù, như vậy nhân sinh quan của nàng cũng không khỏi quá nhỏ hẹp!
Nghĩ thông suốt rồi, nàng mới cúi đầu đáp: “Đa tạ phương trường chỉ điểm, bản Thái tử hiểu rồi!” Phương trường nghe xong khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Sắc trời đã không còn sớm nữa, lão nạp cũng không giữ ngài lâu, mời Thái tử quay về đi! Chỉ mong Thái tử nhớ rõ những lời giao phó của Định Viễn trước lúc lâm chung, đừng phụ sự kỳ vọng của ông ấy!”
Lời phó thác lúc lâm chung, nếu thực sự có, thì hẳn chính là câu nói kia: Chỉ mong nàng lấy thương sinh thiên hạ làm trọng. Nàng khẽ gật đầu, cất quyển võ công bí tịch kia đi rồi lui ra ngoài. Đưa tay sờ lên quyển bí tịch, nàng cảm thấy không bao lâu nữa, mình sẽ biến thành cao thủ võ lâm rồi. Trong đầu nàng lúc này lại xuất hiện cảnh tượng treo ngược Phượng Vô Trù lên đánh một trận tơi bời vô cùng tươi đẹp đó!
Tuy nàng đã quyết định trở nên mạnh mẽ vì chính mình, nhưng sau khi mạnh lên rồi, thì cũng nên giáo huấn tên để tiện kia mới phải chứ?
Hiện giờ, tin Lạc Tử Dạ đi tìm phương trường đã truyền đến hết tại các vị khách trong chùa rồi.
Minh Dận Thanh thì nghi hoặc, lập tức phái người đi thăm dò. Vì sao Lạc Tử Dạ lại chạy đi tìm phương trượng?
Long Ngạo Địch thì lo lắng, lập tức phái người đi nghe ngóng. Rốt cuộc phương trường đã nói gì với Lạc Tử Dạ?! Thời gian này Lạc Tử Dạ luôn không đúng đắn như vậy, chỉ mong phương trường đừng có tính toán ra được một nửa tương lai của Lạc Tử Dạ là ai, hay là người đó có... khụ khụ... có mối quan hệ gì không nên có với mình!
Hiến Thương Dật Phong nghe tin chỉ thản nhiên mỉm cười, nhưng vẫn sai người đi giám sát chặt chẽ tẩm cung của Lạc Tử Dạ. Để xem, tiếp sau đó, y có còn tiếp xúc với người nào khác không.
Còn về Nhiếp chính vương điện hạ... Sau khi nghe thấy mấy lời đó, hắn khẽ nhếch khóe môi, cười với ẩn ý khó hiểu.
Mi tâm Diêm Liệt giật run lên, hỏi hắn: “Vương, chẳng lẽ Thái tử đi hỏi phương trường xem vận mệnh tương lai của y như thế nào, lúc nào mới có thể đạp ngài dưới chân sao?”
Phượng Vô Trù liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên không mấy bận tâm: “Ngươi thấy sao?”
Diêm Liệt thoáng sững người, sau đó mới từ từ hồi thần lại, lập tức lắc đầu: “Thuộc hạ cho rằng, Thái tử sẽ không phải là người nhàm chán như vậy, hẳn là sẽ vì nội lực của Định Viễn đại sư...” Xem ra, lần này Thái tử định thực sự quyết tâm rồi! Chẳng trách vừa rồi hắn mới phát hiện ra, sau khi Vương nghe thấy tin này, dường như tâm trạng khá tốt.
Hắn vừa dứt lời, Phượng Vô Trù bèn tán thưởng gật đầu, định cầm bầu rượu rót rượu. Cũng đúng lúc này, một hộ vệ bước từ ngoài cửa vào. Sau khi vào phòng, hắn quỳ một gối xuống đất, nói: “Vương! Bên Đế Thác truyền tin tới. Vài ngày nữa công chúa Vô Ưu của Đế Thác sẽ gả cho tân khoa trạng nguyên. Tuy là cưới lần hai, nhưng hoàng đế Đế Thác vẫn định tổ chức long trọng!”
Vừa nghe hắn ta nói vậy, bàn tay đang cầm ly rượu của Phượng Vô Trù chợt khựng lại. Hắn sững sờ một chút rồi mới nói: “Nàng tự nguyện sao?”