Chương 86
Nói xong những lời này, chính gã cũng toát mồ hôi lạnh vì sự to gan lớn mật của Thái tử, dám ngang nhiên chĩa mũi dùi về phía Nhiếp chính vương điện hạ như thế. Đây quả là một dũng khí đáng phải ngưỡng mộ! Gã vừa dứt lời, đồng tử của Diêm Liệt hơi co lại.
Mà Nhiếp chính vương điện hạ có võ công cực kỳ cao cường đi ở phía trước, chỉ cần hắn muốn, thì thứ ở trong phạm vi vài dặm hắn cũng có thể nghe rõ mồn một đó, cũng hơi khựng lại. Trong mắt hắn lóe lên vẻ khó chịu. Hắn vốn cho rằng, lúc ấy hẳn là Hoàng đế đưa ra đề xuất, Lạc Tử Dạ vui vẻ đồng ý mà2thôi. Thế nhưng, hắn không ngờ được rằng, lại là do Lạc Tử Dạ chủ động đề xuất!
Lạc Tử Dạ làm như vậy, chỉ là vì muốn có binh quyền, hay là thật sự muốn đối phó hắn!
Diêm Liệt nghe xong, đương nhiên cũng biết Vương đã nghe thấy rồi. Hắn vẫy tay ra hiệu cho tiểu thái giám lui xuống. Sau đó, hắn ta sải bước dài đi theo Phượng Vô Trù, đứng sau lưng hắn, nói: “Vương, bất luận như thế nào, thuộc hạ vẫn cho rằng, chuyện này cần phải cảnh cáo Thái tử mới được!”
Không cần biết rốt cuộc Thái tử tính toán như thế nào mà dám có ý đồ như vậy, lại dám định đối đầu với Vương, nhất định phải cảnh cáo6một phen.
Phượng Vô Trù im lặng một lúc, xoay chuyển cây sáo ngọc đen trong tay, sau đó gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Ngươi nói rất đúng, đúng là nên cảnh cáo y! Thân là sủng vật, dù có vì tính kể ứng biến tạm thời đi chăng nữa, mà dám nói muốn động đến Cô, thì đều không thể tha thứ dễ dàng được!”.
Nghe hắn nói vậy, Diễm Liệt nghiêm túc gật đầu, sau đó chắp tay, nói: “Vương, ngài định để thuộc hạ trực tiếp mang người đi dạy cho y một bài học, hay là... Hiện giờ quân đội của chúng ta chắc cũng vừa kịp tới biên quan, sắp giao chiến với nước Nhung. Nếu muốn trừng phạt Thái tử, thì cũng có thể3ném y ra biến quan làm quân tiên phong cũng được!”
Nhiếp chính vương điện hạ nghe xong, lại lẳng lặng nhíu mày...
Lạc Tử Dạ đi từ trong ngự thư phòng ra, hoàn toàn không biết lúc này đang có người đề xuất muốn trừng phạt nàng, hoặc ném nàng ra biển quan làm quân tiên phong! Tâm trạng của nàng vẫn rất tốt, sau khi ra cửa bèn nhìn quanh bốn phía. Mà hiện giờ, Hiến Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh còn cả Vân Tiêu Náo nữa, đại khái đều xuất cung cả rồi,
Ở đây chỉ còn lại Lộ Nhi và Đáp Đáp vẫn đang đứng ngoài cửa chờ nàng! Nàng phất tay ra hiệu cho họ cùng xuất cung theo mình. Lạc Tử Dạ còn lên tiếng9phân phó: “Sau khi quay về, chúng ta bắt đầu chiêu mộ tư binh! Lát nữa hai người chịu trách nhiệm viết các yêu cầu của bản Thái tử ra, dán lên chiếu các thiên hạ...”
Lộ Nhi khẽ gật đầu, đang định hỏi xem là yêu cầu gì, thì từ phía trước có một tiểu thái giám chợt đâm sầm vào, trong tay vẫn còn đang bên một cái khay. Trên cái khay kia có một cái bát, bị va vào thế này, nước thuốc trong bát suýt nữa hất cả vào người Lạc Tử Dạ! Lộ Nhi đang định lên tiếng trách mắng, tiểu thái giám kia vừa nhìn thấy là Lạc Tử Dạ, thì đã sợ đến trắng bệch mặt mũi, hoảng loạn quỳ xuống, run rẩy4nói: “Thái Tử điện hạ tha mạng, nô tài không cố ý. Chỉ tại nô tài đi quá vội thôi! Nô tài...”
Chuyện xảy ra trong cung vốn cong co vòng vèo, về điểm này, Lạc Tử Dạ đương nhiên hiểu rõ. Vì vậy, để tránh xảy ra mấy chuyện máu chó kiểu như “ai đó trúng độc, không biết hung thủ là ai, sau đó chợt nhớ ra trên đường có từng va vào Thái tử, tám phần là do Thái tử làm” ấy, nàng liền liếc nhìn bát thuốc kia, hỏi: “Bê cho ai uống vậy?”
Vừa nghe nàng hỏi vậy, ánh mắt tiểu thái giám kia chợt có vẻ né tránh, không dám hé răng.
Lạc Tử Dạ hồi tưởng lại một chút, cũng nghĩ đến đúng là vừa rồi khi gã chạy tới đây, sắc mặt vội vã hoang mang như thể sợ bị người khác nhìn thấy vậy. Điều này khiến nàng lại càng thận trọng hơn vài phần, giọng điệu của nàng, lại càng lạnh lùng hơn: “Gia đang hỏi người đấy!”
Tiểu thái giám do dự lắp bắp một hồi, thấy không né tránh được nữa, mới đành phải khó xử đáp: “Khởi bẩm Thái Tử điện hạ, cái này... cái này... cái này là do nô tài lén lút đi tới ngự dược phòng để xin cho Thất hoàng tử điện hạ ạ!”
Lại là Lạc Tiểu Thất a? Hôm nay vào cung một lần, nghe đám hạ nhân hai lần nhắc đến Lạc Tiểu Thất rồi. Vị đệ đệ này của nàng thực sự được yêu thích như vậy sao? Lạc Tử Dạ khẽ nhíu mày, hỏi gã: “Ngươi là hạ nhân của Thất hoàng tử?” “Không phải a!” Tiểu thái giám lắc đầu, sau đó lại nói tiếp, “Thất hoàng tử bị đày vào lãnh cung, làm gì có hạ nhân nào hầu hạ đâu ạ. Chỉ có điều, Thất hoàng tử điện hạ là người rất tốt, chỉ cần ngài ấy có thể, thì nhất định sẽ giúp đám hạ nhân chúng nô tài. Chúng nô tài đều rất thích ngài ấy. Giờ ngài ấy bị phong hàn, Hoàng thượng hạ lệnh bắt mọi người không quan tâm đến sống ch.ết của ngài ấy, nhưng chúng nổ tài đều không thể nhịn được. Thế nên...” Lạc Tử Dạ thoáng sững lại. Nàng thầm nghĩ, dù sao mình cũng phải đi gặp vị Hoàng đệ đó của mình, nhất là nàng còn hứa với Tiểu Minh Tử nữa, thế nên, nàng lập tức chìa tay ra: “Đưa thuốc cho ta đi, gia đưa cho đệ ấy giúp ngươi!” “Dạ? À vâng...” Sau một thoáng ngẩn người, tiểu thái giám kia vội vàng đưa bát thuốc trong tay mình qua cho nàng.
Lộ Nhi và Đáp Đáp cùng nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý. Hiện giờ thái độ của Hoàng thượng đối với Thất hoàng tử như vậy, Thái tử không nên qua lại với Thất hoàng tử mới đúng. Thế nên, tình hình trước mắt khiến cho hai người bọn họ hơi lo lắng. Lộ Nhi khẽ mấp máy môi, định khuyên nhủ một vài câu, nhưng đến cuối cùng vẫn không hé răng lời nào.
Hai người họ đi theo Lạc Tử Dạ đến thẳng gần lãnh cung. Lạc Tử Dạ hất tay lên, ra hiệu cho họ dừng lại. Lộ Nhi và Đáp Đáp đều đứng ở cửa. Sau đó, nàng nhẹ nhàng đi vào trong. Nếu Thất hoàng đệ của nàng không phải là người tốt lành gì, thì chưa biết chừng lúc này đang làm chuyện phi pháp gì đó. Thế nên, nàng lén lút lẻn vào như thế này, với bản lĩnh của nàng, nhất định sẽ không dễ dàng bị phát hiện, biết đâu lại có thể nghe được chút chuyện cơ mật thì sao.
Nàng cứ thầm nghĩ một cách u ám như thế đấy. Nhưng sau khi vào trong, nàng nhìn mặt đất và cả hoàn cảnh xung quanh, rất cũ nát, nhưng cũng rất sạch sẽ ngăn nắp. Hiển nhiên là người ở trong này rất thích sạch sẽ gọn gàng. Nàng quay đầu nhìn quanh, muốn tìm xem vị Thất hoàng đế kia của nàng ở đâu.
Vậy mà sau khi quay đầu, nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng lại chợt sững sờ, toàn thân đều ngây ra như phỗng mất vài phút. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trong khung cảnh như bị mộng ảo bao phủ, có một người đứng đó, chỉ riêng khuôn mặt quay nghiêng về phía nàng thôi, đã lập tức khiển đầu óc người ta trống rỗng rồi. Mái tóc đen dài tung bay, vạt áo trắng muốt, cùng với khuôn mặt tinh xảo đến không lời nào tả nổi kia, tuyệt diễm nhân gian...
Nếu nói muốn dùng lời nào đó để miêu tả về hắn, thì người này cũng giống như thiên sứ tuyệt diễm nhân gian được miêu tả trong “Kinh Thánh” vậy! Nếu nói, Phượng Vô Trù là ma vương dẫn dụ người ta trầm luân xuống địa ngục, có sức uy hϊế͙p͙ khiến người, tuấn tú hơn cả thần ma, khiến người ta chỉ vừa nhìn sang một cái đã không khỏi co ro khúm núm, quỳ xuống bên chân hắn. Doanh Tần kia là yêu quái có một không hai trong thiên hạ, mê hoặc người ta sa vào bể dục vọng, khiến người ta biết rõ trước mặt là núi đao biển lửa, là ngọn lửa hừng hực dưới địa ngục, thì cũng sẽ sẵn lòng lao vào vì hắn. Còn người trước mặt nàng đây... có lẽ... hẳn là như tia nắng ban mại đầu tiên chiếu xuống, là thiên sứ tỏa ánh sáng thanh khiết luyện hóa cả nhân gian, khiến người ta chỉ muốn bảo vệ, không nỡ lòng khinh nhờn.
Nàng có cảm giác bước chân mình lại bắt đầu có chút phù phiếm, trong thoáng chốc không biết nên đặt ở nơi nào, máu mũi cũng có cảm giác...
Nàng vội lắc đầu, trong lòng thầm quạt cho mình một cái bạt tai, cảnh cáo chính mình. Đây là đệ đệ ruột thịt cơ mà, nghĩ nhiều quá là không ổn đâu nhé!!! Không được kích động, không được nhăm nhe lao lên sờ tay, không được tưởng tượng xem dưới lớp áo của hắn có cơ bắp hay không, không được tò mò kích thước của thứ gì gì đó trong quần hắn...
Ngay khi nàng đang bị mê hoặc đến mức chẳng biết hôm nay là ngày tháng năm nào, thì người kia vừa khéo quay đầu lại. Lạc Tử Dạ lại sững sờ thêm một chút nữa. Hắn có một đôi mắt trong veo sạch sẽ như ngọc lưu ly, toàn thân giống như một con búp bê thủy tinh, xinh đẹp đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng. Nhìn thấy nàng, hắn cũng thoáng ngạc nhiên, sau đó cười hỏi: “Ngươi là?”
Giọng nói nghe như âm thanh của trời cao, giọng nói nghe như âm thanh của trời cao, giọng nói nghe như âm thanh của trời cao... Lạc Tử Dạ lại thầm gào thét trong lòng: Giọng nói như âm thanh của trời cao thì làm sao nào?! Kích động cái con khỉ ấy, đây là đệ đệ của mày đó!!! Thể qué nào lại là đệ đệ cơ chứ?!!! Tự dưng nàng muốn khóc quá đi mất! Nhưng lúc này, nàng lại cảm thấy, Tiểu Minh Tử thật đúng là tri kỷ của mình, biết Lạc Tiểu Thất nhất định sẽ phù hợp với gu thẩm mỹ của nàng!
Nàng cố ép mình bình tĩnh lại, đừng có bất cứ suy nghĩ gì không nên có với đệ đệ ruột của mình nữa. Sau đó, nàng mới bình thản" nhìn hắn, nói: “Ta à? Ta là Lạc Tử Dạ, coi như hoàng huynh của đệ đi!” Nàng vừa nói xong, Lạc Tiểu Thất chợt che miệng ho sù sự vài tiếng, giọng còn có vẻ khàn khàn, Lạc Tử Dạ vội bước tới, định đưa thuốc cho hắn, nhưng sau khi đưa ra một nửa, nàng lại nhíu mày: “Ở đây để có châm bạc không?”
Nếu như trước khi đến đây, nàng muốn có châm bạc để thử xem có độc hay không, tránh cho người khác mượn cớ hãm hại nàng. Thì hiện giờ, nhìn thấy chàng trai trong trẻo sạch sẽ này, nàng chỉ còn lại sự lo lắng đơn thuần rằng liệu trước khi bát thuốc này đến tay nàng, nó có bị người khác động tay động chân vào để hãm hại hằn hay không thôi!
Lạc Tiểu Thất nghe vậy lại mỉm cười. Nụ cười đó vô cùng sạch sẽ. Hắn đón lấy bát thuốc trong tay Lạc Tử Dạ, uống một ngụm hết sạch. Giọng nói của hắn nghe rất thánh thót êm tai, còn mang theo âm hưởng mềm mại non nớt của trẻ con: “Ta đâu có đắc tội ai, sẽ không có ai muốn hại ta đâu.”
Nói xong, đôi mắt như ngọc lưu ly của hắn khẽ chớp chớp, nhìn Lạc Tử Dạ: “Nghe nói Thái tử ca ca chỉ lớn hơn ta có một ngày thôi, nhưng ta vẫn phải gọi người là hoàng huynh sao?”
“Đúng thế!” Lạc Tử Dạ nhanh chóng gật đầu. Còn về chuyện có phải mình chỉ lớn hơn hẳn một ngày hay không, thì trước đây nàng cũng chưa từng nghe nói đến. Có điều, bốn chữ “Thái tử ca ca” này, thực sự mềm mại đến mức khiến tim nàng như bay lên vậy! Tiểu tử này đáng yêu quá đi mất, cũng rất có khả năng kích thích “tình mẹ” trong lòng người ta. Trong lúc kích động, nàng vô thức đưa tay ra xoa đầu hắn, cũng xem nhẹ chuyện hắn còn cao hơn nàng một chút. Nàng say sưa xoa một lúc rồi mới thu cái móng vuốt của mình lại.
Lạc Tiểu Thất cũng không mấy bận tâm đến hành vi của nàng, ngược lại còn nheo mắt, mỉm cười rất vui vẻ, hồn nhiên ngây thơ như một đứa trẻ. Đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng nói: “Hoàng huynh tới thăm ta sao?”
Ánh mắt này khiến cho Lạc Tử Dạ vốn đang ôm lòng nghi ngờ hắn có vấn đề, lúc này trong lòng lại chợt xuất hiện cảm giác tội lỗi. Nàng gật đầu nói: “Đúng thế!” Nói xong nàng lại thầm thở dài. Ở trong lãnh cung lâu như vậy, chắc chắn đã nhìn thấu tình người bạc bẽo rồi. Lạc Tiểu Thất, thực sự trong suốt đơn thuần sạch sẽ như vẻ bề ngoài, giống hệt như một thiên sứ, hay đó chỉ là biểu tượng bên ngoài mà thôi?
Chỉ e là, hiện giờ trừ chính bản thân hắn ra, thì không ai biết được câu trả lời.