Chương 12: Diễn kịch
Phượng Thiên Vũ không chút run rẩy, ngoan tuyệt cắt một đường dài trên tay, sau đó là một đường trước ngực. Nàng giống như không cảm nhận thấy đau đớn. Máu cứ chảy ra ướt đẫm đầy áo. Thấy chính mình đã tơi tả thì liền thủ tiêu hung khí, chủy thủ cứ như thế mà vỡ nát. Nàng đứng một lúc để máu hơi khô lại một chút. Trên đường về mà làm như vậy nàng sợ ngất xỉu giữa đường, hỏng mất kế hoạch. Chỉ tiếc là tay nàng không đủ dài để làm một nhát sau lưng.
Phượng Thiên Vũ cảm nhận có người đang đi tới, nàng thở dài, chẳng lẽ lại là bọn họ.
Khi Thất Phong cùng Hàn cung chủ bước tới liền thấy một tình cảnh quỷ dị. Lúc nàng ta đi không tổn hại lông tóc nào, nay lại toàn thân đầy máu, nhưng sắc mặt nàng ta lại hờ hững, dường như không để ý mấy vết thương trên người.
Nàng ngồi trên cành cây, đôi chân đung đưa. Toàn thân đầy máu cộng thêm nụ cười quỷ dị của nàng, Thất Phong cứ ngỡ mình đã thấy oan hồn ma nữ. Xem ra Hàn Hàn nói đúng. Con người này quả thật không phải loại dễ chơi như mình tưởng.
Nàng trên tay cầm một chiếc hộp, “Thứ này có thể trị được Hoa tàn của Nam Cương không? Nói cho ta biết!”.
“Hai thứ thiên hàn, chỉ khiến bệnh tình thêm nặng”
Nàng nheo mắt nghĩ, “Vậy ngươi có biết thứ gì có thể chữa được độc Hoa tàn? Nếu nói được ta trả cho ngươi!”.
Để mấy con ruồi bu này bám hoài, chắc nàng điên mất.
“Ta chỉ biết dương khắc chế hàn. Mời trả đồ”.
Dương khắc chế hàn? Sao nghe giống như thải dương bổ âm thế nhỉ? Giờ phút này nàng chỉ nghĩ tới chẳng lẽ phải dùng thân nam nhân chí dương giải độc mỗi khi độc tái phát?!!!
Nàng ném chiếc hộp về phía bọn họ, xua tay, “Xong chuyện! Đừng làm phiền ta! Chẳng qua là do cái lệnh chó ch.ết ta mới bất đắc dĩ phải làm. Có muốn tính sổ thì đi tìm tên Giáo chủ ấy!”
Thất Phong cau mày nhìn đôi môi tím tái của nàng, “Ngươi đang trúng độc Đường Môn. Ta thấy rõ ràng không có ai đuổi theo ngươi. Sao ngươi có thể trúng độc được?”
Đổi lại chỉ là một nụ cười khiến Thất Phong cảm thấy rợn người, giọng nàng lành lạnh, “Ngươi muốn biết sao? Tò mò chuyện của người khác là không tốt đâu nha!~”
Dù sao nàng cũng không cảm nhận thấy sát khí, bọn họ cũng không có ý định hãm hại nàng. Nàng cũng không cần phải phí công ra tay. “Các ngươi đi đi!” Rồi nàng bay về phía thành môn của Ma giáo.
Từ khi Phượng Thiên Vũ mất tích, Mộ Ngạo Thiên liền cảm thấy không thoải mái, tâm trạng cũng trở nên thất thường. Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, có ch.ết thì liên quan gì tới hắn. Cùng lắm bản thân lại luyện ra thứ đồ chơi khác.
Hắn nhìn tách trà nguội ngắt, bỗng nhớ đến những lúc nàng pha trà cho hắn, lẳng lặng chờ đợi.
Nàng không giống những nữ nhân si mê luôn đeo bám hắn. Bất cứ lúc nào hắn ra lệnh, nàng đều chỉ vâng lời mà thực hiện. Kể cả khi hắn ném nàng vào hang tối đầy côn trùng độc, nàng cũng không tỏ ra bất mãn.
Những nữ nhân kia miệng nói yêu hắn nhưng đến khi thấy được tính cách thực sự của hắn thì lại sợ hãi, xem hắn như ma quỷ. Chỉ có nàng là không hề sợ hãi, vẫn luôn mỉm cười đón chờ hắn. Từ lúc nào hình bóng của nàng đã ngập tràn trong lòng hắn (Tác giả: tr.a chính là tra! Có bị ngược đãi sau này thì cũng là do hắn thôi!)
Trái tim của hắn bỗng nhói đau, hắn bắt đầu cảm thấy khó thở.
Bỗng thủ hạ lên tiếng, “Giáo chủ! Đã thấy Vũ hộ pháp!”
Mộ Ngạo Thiên liền bật người, dùng tốc độ nhanh nhất bay tới cổng. Trước mặt hắn là bóng dáng yếu ớt, toàn thân đẫm máu. Nàng thấy hắn liền tiến tới, cố gượng nụ cười, chìa tay ra đưa cho hắn, nhỏ nhẹ đầy yếu ớt “Sư phụ! Đồ ngài cần ở đây. Đồ đệ không phụ lòng ngài chứ? Thật đáng tiếc đồ đệ không thể lấy được Thiên tuyết ngàn năm. Mong sư phụ trách phạt”
Hắn nhìn thấy thứ đồ trong tay nàng liền nộ khí mắng, “Đồ ngốc! Vì thứ này mà ngươi không cần mạng nữa sao?!”
“Mạng của đồ đệ là do sư phụ cứu… Chỉ cần là thứ sư phụ muốn…. Đồ đệ đều sẽ hết sức cố gắng… hoàn thành….”Nói xong nàng liền hoa lệ ngất đi.
Mộ Ngạo Thiên lần đầu cảm thấy hoảng sợ, sợ bản thân sẽ thực sự mất đi một thứ quan trọng.Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận về những việc mình đã làm.
Hắn ôm lấy thân thể lạnh lẽo, tím tái của nàng, hét lên, “Gọi Độc nhân ngay lập tức!”
Một màn này đều lọt vào mắt hai người. Thất Phong cảm thấy ớn lạnh, nếu như không phải hắn đã gặp một cảnh quỷ dị ở trong rừng và chứng kiến chẳng có tên Đường môn nào ra tay với nàng thì có lẽ hắn cũng sẽ bị làm cho cảm động đến phát khóc.
Hắn thản thốt, “Độc nhất lòng dạ đàn bà. Còn nhỏ đã mưu kế thâm sâu, ra tay tàn độc với chính mình. Chẳng lẽ chỉ vì để lấy lòng tên Mộ Ngạo Thiên thôi sao? Tên đó có gì tốt mà nữ nhân phát cuồng vì hắn đến không cần mạng sống như vậy?”
Hàn cung chủ cũng nhìn thấy một màn kịch, trong lòng hắn thoáng khó chịu nhưng rồi cũng lờ đi. “Không phải vì hắn ta. Chúng ta đi. Mai sau Ma giáo sẽ xuất hiện kẻ đáng sợ hơn cả Mộ Ngạo Thiên”
Hắn đã biết ngay từ đầu, cô gái này tuyệt đối không tầm thường, nhưng không ngờ nàng lại có thể ra tay độc ác với chính mình như vậy. Không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Hắn bắt đầu tò mò, rốt cuộc điều gì đã tạo ra một con người tàn nhẫn với chính mình đến như vậy?
Mộ Dung Bạch nghe tin Thiên Vũ trúng độc, thân đầy vết thương liền hốt hoảng chạy tới. Nàng thấy Mộ Ngạo Thiên lần đầu tiên con người huyết tinh ấy mà cũng lộ thần sắc sợ hãi. Độc nhân đang xem xét vết thương, rồi đi bào chế thuốc giải. Mộ Dung Bạch lên tiếng, “Để ta chăm sóc cho nàng. Giáo chủ lui ra đi”
“Ngươi cứ việc. Bản tôn muốn ở đây”
Mộ Dung Bạch nhíu mi, “Tôi cần phải cởi áo ngoài của nàng, Giáo chủ là nam nhân. Thật sự không tiện!”
Mộ Ngạo Thiên âm trầm nhìn nàng, nhưng Mộ Dung Bạch chẳng hề sợ hãi. Rốt cuộc hắn ta đành phất áo đi ra ngoài, “Chăm sóc nàng cho tốt!”
Mộ Dung Bạch cười lạnh. Làm bộ dáng lo lắng này cho ai xem. Năm xưa nàng ta chịu đau đớn, thê thảm hơn bây giờ, không phải ngươi chọn làm ngơ bỏ mặc sao? Nay lại biết đau lòng? Nàng nhìn sang Phượng Thiên Vũ. Quả thật đặc biệt. Có thể chịu đựng được ngược đãi, sống tới tận bây giờ.
--- -----
Khi Thiên Vũ tỉnh dậy đã thấy Mộ Dung Bạch ngồi bên cạnh nhìn nàng, “Ta biết ta đẹp, ngươi không cần nhìn chằm chằm như vậy. Thật ngại ngùng!”
“Đôi khi ngươi làm ta có cảm giác ngươi yêu thảm Mộ Ngạo Thiên”
Nàng cười cười không bàn luận gì về vấn đề đó, “Ta đói!”
“Đợi một chút. Để ta xuống bếp!” Mộ Dung Bạch rời khỏi phòng đi lấy đồ ăn.
Mộ Ngạo Thiên thấy vậy liền bước vào phòng. Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng, hắn liền đau lòng. Nàng nhắm mắt chỉ nhìn thấy hàng mi đen cong vút. Hắn nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của nàng điều đó khiến nàng chợt tỉnh. Hắn chưa bao giờ nhìn rõ đôi mắt to tròn trẻ con của nàng. Nàng chỉ là một đứa trẻ đi theo hắn, còn hắn lại đối xử tệ bạc với nàng như thế. “Sư... phụ…”
Thiên Vũ dường như cảm thấy đây không phải thật, còn lặp lại, “Vũ nhi không mơ đấy chứ? Là sư phụ tới thăm Vũ nhi sao?”
Nàng cong môi cười, đôi mắt sáng lấp lánh, “Vũ nhi hạnh phúc quá!”
Lần đầu Mộ Ngạo Thiên nở nụ cười từ đáy lòng, “Mai sau ta sẽ vẫn tới thăm Vũ nhi”
Hắn hôn nhẹ lên trán nàng, “Nghỉ ngơi đi”
Cho tới khi thấy hắn biến mất. Phượng Thiên Vũ trở nên sắc lạnh, lấy khăn chà đi chà lại những chỗ hắn vừa chạm tới ửng đỏ.