Chương 7
Màn đêm buông xuống, Lục Hải Không cùng thúc phụ Lục Lam của hắn đốt đèn nói chuyện suốt đêm. Ta trở về phòng cẩn thận rửa mặt chải đầu một phen, mấy ngày nay ngủ không ngon.
Sau này… Sẽ không có gì sau này.
Thúc phụ Lục Lam của Lục Hải Không ngày hôm sau đã giam lỏng giám quân của triều đình, thanh lọc quân đội, lấy danh hiệu trừ gian, giơ cao ngọn cờ phản đối tân đế, phía nam cũng có người đi theo. Bắt đầu từ đó, Lục Hải Không liền toàn tâm tham gia vào sự nghiệp báo thù, đứa nhỏ đã mất đi nụ cười, cả ngày khuôn mặt thâm trầm đọc sách tập võ, luôn đi theo bên cạnh thúc phụ của hắn.
Mà ta rất yêu thích một quán rượu tên là Thần Hương ở trong Lộc Lương thành. Nương tử bán rượu là quả phụ tên Lan Hương, nàng có đôi tay thật thần kỳ, có thể ủ ra những loại rượu còn ngon hơn ở thiên giới mà ta từng uống. Đương nhiên, có khả năng là do khi đó ta không có tiền, mua không được những loại rượu ngoan thật sự…
Ta không thích cuộc sống khẩn trương đề phòng trong phủ đô hộ. Sáng sớm nào vừa tỉnh dậy cũng chạy đến quán rượu này ngồi, nhìn khách đến khách đi, cùng bà chủ Lan Hương nói chuyện, ngẫu nhiên ăn chút đậu hủ của nàng. Lan Hương thường cười ta: “Nếu ngươi là nam tử, đã sớm bị ta cho là đồ háo sắc mà đánh.”
Ta cũng luôn nói: “Sớm biết sẽ gặp nữ tử ôn nhu như Lan Hương, lúc đó ta nên dằn lòng đầu thai làm nam nhi a.”
Nếu đầu thai làm nam nhi, Lí Thiên Vương kia cũng không thể buộc ta cùng tên Sơ Không kia quen biết đi…Trong lòng ta ngời sáng, âm thầm nhớ kỹ biện pháp này.
Lúc ta hai mươi tuổi, Lục Hải Không vẫn muốn báo thù như cũ, thế lực quân ở phương Bắc càng lúc càng lớn, ta càng không thích ở trong phủ đô hộ, mỗi ngày đều lắc lư ở bên ngoài đến chạng vạng mới về.
Ngày kia, ta vẫn như thường lắc lư ở ngoài sau khi mặt trời về tây mới trở về phủ đô hộ. Nhưng vừa đến cửa lớn ta liền ngạc nhiên, trước cửa mặc dù không trang trí cái gì, nhưng mọi người ra vào không ngớt, nhắc ta nhớ hôm nay không phải là ngày bình thường.
Nhìn người ta mang lễ vật vào phủ, ta giật mình, thì ra, hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi của Lục Hải Không. Ta nhìn hai tay rỗng tuếch của mình, gãi gãi đầu, xoay người đến quán rượu Lan Hương kia.
Khi đến quán rượu thì bà chủ Lan Hương đang đóng cửa, thấy ta quay lại, nàng kỳ quái hỏi: “Sao lại trở về đây?”
Ta vốn định nói nàng gói một bầu rượu cho ta mang đi, nhưng lại nghĩ, chỉ sợ Lục Hải Không hôm nay không rảnh cùng ta tán gẫu rồi. Ta cảm khái thở dài: “Đứa nhỏ mà ta nuôi đã đi theo người khác rồi. Cảm giác được vận mệnh vô tình lại khiến ta muốn chửi đổng a.”
Lan Hương không hỏi nhiều, chỉ nhợt nhạt cười nói: “Đời người không như ý muốn, muốn vào ngồi một lát không?”
Ta lập tức nhào vào người Lan Hương: “Vẫn là Tiểu Hương Hương của ta lương thiện hiểu lòng người.”
“Quá khen! Khuya rồi, ta pha trà cho ngươi, không cho uống rượu a.”
Ta thừa dịp Lan Hương đi ra phía sau nấu nước, ta liền vào trong quầy trộm mấy bầu rượu ra, nở nắp liền uống một ngụm lớn. Rượu mạnh đến mức làm ta cay mắt, đợi đến khi Lan Hương mang trà ra, ta đã mềm nhũn nằm trên ghế.
Ý thức của ta không còn, nhưng vẫn biết Lan Hương đang buồn bực đánh ta, nhưng thân mình vẫn không thể khống chế được. Ta bỗng nhiên nhớ tới thân thể khi còn làm tiên nhân, ngàn chén không say, thật tốt a.
Ta không biết bản thân nằm mơ màng trên bàn bao lâu, chợt nghe bên tai có tiếng nói kinh hoàng cùng run run vang lên: “Vân Tường!”
Cố sức chống đỡ một con mắt, ta thấy Lục Hải Không phá nát cửa quán rượu bước nhanh về phía ta: “Di?” Ta hoảng hốt ngồi thẳng dậy: “Xú tiểu tử tìm đến a.”
Dáng vẻ Lục Hải Không bây giờ cao hơn ta nửa cái đầu, hắn đi đến bên cạnh ta ngồi xổm xuống, mặc kệ ta hỏi cái gì, hắn chỉ túm tay ta, hồi lâu mới khôi phục cảm xúc nhẹ giọng nói: “Hôm nay ta vốn chỉ nói cho thúc phụ biết, ta không nghĩ có nhiều tới như vậy. Ta biết ngươi thấy nhiều người thì không vui, thị vệ trong phủ nói ngươi trở về rồi lại đi, ta nghĩ ngươi tức giận…”
Hắn tuổi tuy nhỏ, nhưng có thể xử lý mọi việc không kém so với thúc phụ hắn, vậy mà hôm nay nói những lời giải thích này, hắn lại nói bừa bãi, không hề ăn khớp. Ta nở nụ cười khanh khách, vẫy vẫy tay nói: “Khẩn trương cái gì, hiện tại ta cũng không đánh ngươi.”
Lục Hải Không nhìn ta một lát, khẽ cười nói: “Vân Tường chưa từng đánh ta.”
Đó là khi ta lén đánh ngươi, ngươi không biết đó thôi. Ta không tiếp tục nói vấn đề này với hắn, lấy bóp tiền ra sờ sờ, lấy ra hai khối bạc vụn vuốt ve: “Nha, sinh nhật vui vẻ. Ta thật không biết đưa cái gì.”
Lục Hải Không kinh ngạc nhìn hai khối bạc vụn, chớp mắt hỏi ta: “Đưa lễ vật cho ta?”
Ta lập tức đề phòng che túi tiền: “Chỉ có hai khối này, không có hơn đâu.”
Hắn sửng sốt một hồi lâu, dở khóc dở cười tiếp nhận hai khối bạc vụn, mang theo một chút đáng thương, ý tứ hàm xúc nói: “Vân Tường, ngươi thật là keo kiệt.” Nói xong ngoan ngoãn đem hai khối bạc để vào trong ngực.
Ta gác đầu lên vai hắn đáp: “Có qua có lại, ngươi cõng ta trở về, không muốn đi. Rất mệt.”
Lục Hải Không đương nhiên không cự tuyệt, ngoan ngoãn đem ta cõng trên lưng. Lúc ra ngoài ta bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, quay lại nói với Lan Hương đang ngơ ngác: “Tiểu Hương Hương, đòi tiền thì đến phủ đô hộ. Nơi đó có người giàu có.”
Ra quán rượu, ta mới biết thì ra Lục Hải Không thật là đến một mình. Lấy thân phận bây giờ của hắn, ra ngoài buổi tối lúc này thật sự rất nguy hiểm. Đầu của ta vô lực gác lên vai hắn, run run nói: “Trước tiên ngươi phải bảo vệ tốt bản thân mới có thể làm chuyện khác.”
“Ta còn phải bảo vệ tốt cho ngươi.” Lục Hải Không mang theo vài phần kiêu ngạo nói: “Hiện tại ta đã có thể bảo vệ tốt cho ngươi.”
Ta không nói nữa, dọc đường đi chỉ có tiếng bước chân trầm ổn của Lục Hải Không, đi một lúc Lục Hải Không lại hỏi: “Vân Tường, hôm nay vì sao…Uống nhiều rượu như vậy? Mất hứng sao?”
“Rượu ngon, không có mất hứng.” Ta thành thật có hỏi có trả lời mà đáp hắn: “Ta đây đang cảm khái về đời người, thời gian thấm thoát, năm tháng tang thương.” Lục Hai Không dừng chân một chút, ta cọ cọ trên vai hắn, tìm tư thế thoải mái để ngủ: “Ta nhớ ngày trước kia.” Những ngày tiêu dao thư thái trên thiên giới, khó trách phàm nhân đều ao ước a.
Lục Hải Không nghe xong lời này thì nửa ngày không nhúc nhích, đến khi ta bắt đầu mơ màng, mới mơ hồ nghe được một câu:
“Thực xin lỗi, Vân Tường.”
Cũng không biết rốt cuộc là ta đang nằm mơ, hay thật sự có người đang sầu não áy náy.
Sau ngày sinh nhật của Lục Hải Không, thiên triều đã bắt đầu giương cung múa kiếm, triều đình không không còn làm ngơ đối với việc quân phương Bắc càng ngày càng mạnh. Nghe nói hoàng đế bắt đầu chỉnh quân, chuẩn bị Bắc phạt. Tống cha làm tể tướng trông coi kinh thành.
Lục Hải Không cả ngày lẫn đêm không thấy bóng người.
Ta không biết Lục Hải Không có cái nhìn thế nào với ta, ta cũng không biết bản thân ta thấy Lục Hải Không thế nào. Ở trong mắt ta, hắn vẫn không giống một người tồn tại chân thật. Hắn chính là tiên nhân Sơ Không ở lại nhân gian một thời gian, để rồi sau này uống một bát canh Mạnh Bà, Lục Hải Không này không còn tồn tại nữa.
Mỗi ngày ta lại đến quán rượu Lan Hương, uống hoài đến say chuếnh choáng mới mơ màng trở về ngủ.
Vào ngày trận tuyết đầu mùa rơi xuống phương Bắc, ta như ngày thường đến quán rượu. Hôm nay thật kỳ lạ, nói thế nào Lan Hương cũng không cho uống rượu. Ta thật mất hứng, đem tất cả tiền trong túi đập lên bàn: “Ta có tiền! Ngươi xem ta có tiền! Mang rượu!”
Lan Hương chỉ nói: “Muốn rượu thì tự vào lấy mà uống.”
Ta không chút do dự đứng dậy, đem bạc cất vào, xoay người đi vào phía sau quán rượu, hướng về phía hầm rượu. Nhưng khi ta vừa mới vào hầm rượu, một bàn tay to đã bịt kín miệng ta. Thanh âm của một nam nhân vang lên bên tai: “Không cho phép nói.”
Ta chớp mắt tỏ vẻ phối hợp.
Thấy thái độ hợp tác của ta, nam tử buông lỏng tay, lại gạt áo choàng mà quỳ xuống, hắn cúi đầu, cung kính nói: “Đại tiểu thư, xin thứ lỗi cho thuộc hạ vô lễ.” Nghe thấy xưng hô đã lâu này, ta sáng tỏ, thì ra là người Tống cha phái tới.
Sau lưng nam tử áo đen còn một người.
Thư sinh áo xanh, giữa trời lạnh phương Bắc, hắn vẫn còn nắm trong tay một cái quạt xếp, ta khinh thường, quệt miệng nói: “Nga, thì ra là các người nha, Thanh Sơn Tử cùng Hắc Vũ. Đã lâu không gặp.”
Một văn một võ này luôn đứng đầu trong những người dưới trướng Tống cha, làm thực khách nhiều năm. Hắc Vũ thay Tống cha làm việc, Thanh Sơn Tử tâm địa đen tối giúp Tống cha bày mưu tính kế, diệt sạch đối thủ. Nói không chừng lúc diệt sạch cả nhà Lục Hải Không năm năm trước, hắn giúp đỡ không ít.
Hôm nay cả hai người đều đến phương Bắc, ta nghĩ cha ta đã quyết tâm mang ta về. Quả nhiên, Thanh Sơn Tử phe phẩy quạt xếp cười nói: “Đại tiểu thư còn nhớ rõ hai người chúng ta thật là vinh hạnh. Hôm nay hai chúng ta đến đây kỳ thực là muốn chuyển lời Tướng gia.”
Ta ngoáy lỗ tai xoay người bước đi: “Đừng nói nữa, ta không nghe.”
Hắc Vũ từ trên mặt đất đứng lên, nắm chặt vai ta, Thanh Sơn Tử cười nói: “Tướng gia nói, ở ngoài chơi đã rồi, nên về nhà. Hoàng thượng đã chỉ hôn cho ngươi, là tam hoàng tử.”
Mặc dù ta không muốn nghe, những lời nãy vẫn chui vào tai ta, ta không dám tin trừng mắt: “Trì Hậu vương gia kia soán ngôi lại để cho tam hoàng tử sống đến bây giờ? Hắn không phải kẻ ngốc chứ! Cha ta sao lại muốn gả ta cho hắn? Hơn nữa ta cùng Lục Hải Không đã có hôn ước…” Ta lắc đầu: “Cha ta…Hắn không thương ta.”
Hắc Vũ nắm chặt bả vai ta: “Tiểu thư, nên cẩn thận lời nói và việc làm.”
Thanh Sơn Tử thở dài nói: “Tiểu thư rời đi đã lâu, không biết tình cảnh của tướng gia. Bởi vì tiểu thư trốn đi, tướng gia đã bị hoàng thượng chất vấn nhiều lần. Lúc này xảy ra chiến sự, hoàng thượng chỉ có thể đem quyền trông coi kinh đô giao cho tướng gia, nhưng bởi vì tiểu thư…Hoàng thượng rất đa nghi, nếu giờ phút này có gì không phù hợp, kết cục của tướng phủ không tốt hơn so với tướng quân phủ đâu. Tiểu thư là nữ nhi của người, thỉnh ngươi lo lắng một chút về lập trường của tướng gia. Lúc này nên trở về thành thân cùng Tam hoàng tử…”
“Được, đừng nói nữa.” Ta phiền chán nắm lấy tóc: “Ngươi để cho ta suy nghĩ vài ngày.”
Hắc Vũ gấp gáp, lập tức nhíu mi nói: “Chúng ta không thể kéo dài thời gian.”
Ta đang cảm thấy buồn phiền, nghe những lời này liền tức giận: “Nếu hôm nay ngươi bắt buộc ta quay về, sau này trở về sẽ nói cha ta ngươi ức hϊế͙p͙ ta, ngày ngày ngươi ngược đãi ta, làm nhục ta, chỉ cần ta còn sống một ngày, nhất định cũng để ngươi yên ổn!”
Mặt Hắc Vũ lập tức đen lại, nghĩ đến danh hiệu Hỗn Thiên Ma Vương năm đó cũng không phải là uổng phí. Thanh Sơn Tử cười hề hề nói: “Tiểu thư đừng buồn bực, hai người chúng ta tuyệt đối không bắt buộc tiểu thư. Nhưng mong tiểu thư nên cẩn thận cân nhắc lợi hại, bất luận thế nào, tướng gia vẫn là phụ thân sinh dưỡng người a.”
Những lời này nói với ta chính là uy hϊế͙p͙, Tống cha dù làm nhiều chuyện xấu bên ngoài, nhưng chưa từng có bạc đãi qua ta. Ta mím môi, không kiên nhẫn nói: “Ba ngày sau, nếu như ta muốn theo các ngươi trở về, sẽ tới cửa nam thành chờ các ngươi. Nếu như ngày đó tới mà không thấy ta, các ngươi cũng đừng đợi, trực tiếp trở về nói ta bất hiếu đi.”
Hắc Vũ còn muốn nói chuyện đã bị Thanh Sơn Tử ngăn lại, Thanh Sơn Tử cười nói: “Ba ngày sau, hai chúng ta chờ tiểu thư ở cửa nam thành.”
Ta xoay người rời khỏi hầm rượu, bên ngoài Lan Hương đang áy náy nhìn ta, ta nói: “Ngươi thay cha ta trông chừng ta, thay cha ta gạt ta, mấy năm nay quả thực ngươi chăm sóc ta rất nhiều, không có gì phải áy náy.”
Ta sớm trở về phủ đô hộ, thị vệ hai bên đều kinh ngạc, ta nói muốn gặp Lục Hải Không, thị vệ càng kinh ngạc, dù sao ta rất ít khi chủ động tìm ai. Mặc dù kinh ngạc, bọn họ cũng không tùy tiện mở miệng nói Lục Hải Không ở đâu, ta nghĩ đứa nhỏ kia chắc là lại đang làm chuyện gì cơ mật. Đi đến đại sảnh lại giật mình nghe tiếng cười ha ha của Lục Lam: “Hải Không, ngươi xem nghĩa nữ của ta văn võ song toàn, cùng ngươi xứng hay là không xứng? So sánh với tướng gia nữ nhi kia, là kém hay không kém?”
Khi Lục Lam hỏi câu này, “nghĩa nữ” kia tất nhiên là không có ở đây, hai người bọn họ chuyên tâm nói chuyện, không ai phát hiện ra ta. Ta đứng thẳng tắp ở ngoài sảnh, rũ mắt nhìn nền gạch, đợi đến nửa ngày cũng không nghe được đáp án của Lục Hải Không.
Đáy lòng trào ra một cảm xúc không rõ, kéo lại hai chân ta vốn đang định rời đi.
Ta quệt miệng, hừ lạnh một tiếng rồi bước vào cửa: “Nga, đem hai nữ nhân ra so sánh tốt xấu thật không lễ phép. Các người thoải mái đem ta cùng “nghĩa nữ” kia đặt một chỗ mà so sánh sao?”
Lục Hải Không cả kinh, quá sợ hãi quay đầu: “Vân Tường…”
Ta nghĩ đến lúc nãy hắn trầm mặc mà khí huyết dâng trào, muốn đánh hắn, nhưng thấy con mắt phải mờ mịt kia của hắn ta lại không nỡ ra tay, chỉ hung hắn giậm chân mấy cái, tức giận nói: “Câm miệng! Ngươi dám đồng ý rằng ta kém nữ nhân khác sao!” Ta rống to: “Sói mắt trắng cách xa ta một chút! Đừng để ta thấy ngươi!”
Trên mặt Lục Hải Không thoáng chốc không còn huyết sắc.
Ta lập tức ý thức được ta đã nói một câu đâm vào tim hắn, quyết đoán che miệng lại, nhưng tổn thương đã tạo thành. Nhìn sắc mặt Lục Hải Không trắng bệch cùng với ánh mắt ủy khuất, trong lòng ta không biết có tư vị gì, run rẩy một trận. Nhưng tình huống như vậy ta không thể kéo mặt tới mà xin lỗi, chỉ có thể hung hắn đánh bản thân hai tát tai, sau đó gãi đầu kêu a a chạy ra ngoài.
Rất giống người điên…