Chương 12

Sau lưng Thánh Lăng giáo có một ngọn núi tuyết rất lớn, đỉnh núi quanh năm bị tuyết bao phủ. Thánh Lăng giáo lại có một biệt viện trên đỉnh núi, tên là Phong Tuyết sơn trang, trong sơn trang không có người ở, chỉ để những thủ lĩnh của giáo dùng luyện võ.


Sư phụ nói muốn dạy ta tập võ, sau đó luôn muốn mang ta đến sơn trang mà ngồi, nói là trên núi có nhiều linh khí, rất lợi cho việc tu luyện.


Nhưng leo núi với ta thật đúng là một sự khiêu chiến, thử hơn nửa tháng, chưa lần nào ta có thể lên đến đỉnh núi. Ta thường thường đi đến giữa đường rồi ngồi xuống, mặc cho sư phụ có nhéo mặt ta thế nào đi nữa thì ta cũng chỉ ngơ ngác nhìn hắn.


Cuối cùng sư phụ đành nhận mệnh mà cõng ta xuống núi.


Cuối cùng có một lần sư phụ tức giận hung hăng nhéo ta nói: “Ngươi cố ý có phải không? Đây là đang rèn luyện cho ta hay rèn luyện cho ngươi a! Hôm nay ta không cõng ngươi nữa, xuống núi được thì xuống, xuống không được thì ngồi luôn ở đây đi!”


Quả nhiên sau khi nói xong hắn đã đi, ta cũng thành thật mà ngồi ở chỗ kia, từ buổi trưa đến chạng vạng, cứ như vậy trơ mắt nhìn ánh trăng lên đầu núi.


available on google playdownload on app store


Đã đói bụng, chân cũng không còn cảm giác. Ánh trăng trên trời đã biến thành hai cái, ba cái, cuối cùng là một mảng lắc lư. Ta nheo mắt, có chút muốn ngủ, vừa mới nằm xuống đã bị người mạnh mẽ bế dậy: “Ngốc tử!” Người vừa tới phủi sạch một mảng tuyết sau lưng ta.


Ta dùng sức ngửi ngửi, là hương vị trên người sư phụ, ấm áp sạch sẽ như ánh mặt trời. Ta theo bản năng dựa vào vai hắn, cánh tay mềm yếu ôm lấy hắn, đặt đầu bên gáy hắn mà cọ cọ: “Sư phụ, rất lạnh a.”
“Lạnh mà không biết đứng lên đi sao!”


“Lúc trước là mệt đến bất động, sau đó là đói đến bất động, sư phụ nói ta vẫn ngồi như vậy…”
Sư phụ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cười nhạo một tiếng nói: “Hiện tại ngươi thật là nghe lời.”


“Ta biết sư phụ sẽ tới tìm ta.” Ta choáng váng nhắm mắt lại: “Lần sau… Sư phụ, lần sau, chúng ta không rèn luyện như vậy được không?”
Sư phụ có trả lời không ta cũng không nghe rõ ràng.


Nhưng sau đó có rất nhiều tiếng ồn ào bên tai, ta nghe thấy giọng của một lão già: “Thiếu chủ, người…Người thật sự là làm càn, một bé gái chỉ năm sáu tuổi, người lại để nàng lại giữa núi, cho dù không bị cảm mạo thì cũng bị dã thú ngậm đi…”


“Không phải nàng vẫn bình yên ở đây sao, nhắc tới làm gì, chữa bệnh thì chữa bệnh đi!”
“Ta là nói thiếu chủ a, nàng sinh bệnh bị thương, không phải người cũng không thoải mái theo sao…”
“Ai không thoải mái! Ồn ào, không đến ngươi lo, lắm miệng!”


Khi ta tỉnh lại thấy đang nằm trên giường sư phụ, sư phụ mặt mày nặng nề ngồi ở bên cạnh, thấy ta tỉnh, hắn liền lấy tay ấn lên trán của ta, hồi lâu không nói rồi thu tay đi, lắc đầu nói: “Quả thật là cực kỳ vô dụng! Chỉ nhiễm chút phong hàn mà nằm liền ba ngày. Hừ…”


Ta có chút không hiểu, nhưng sư phụ đã mất hứng, chắc là do ta làm sai rồi, ta bắt lấy tay sư phụ, sợ hắn xoay người rời đi như ngày đó: “Sư phụ, thật xin lỗi.”


“Ngươi nói cái gì…” Hắn một câu chưa xong đã cắn chặt răng, xoay đầu đi không nhìn ta: “Cơ thể ngươi quá yếu, chờ hết bệnh thì cùng mọi người trong giáo luyện chút võ công bình thường, về sau ngươi có thể lên núi thì chúng ta lại cùng tu luyện.” Nói xong hắn lắc lắc tay. Ta vẫn nắm chặt tay hắn như cũ, sư phụ có chút tức giận nói: “Túm ta làm gì?”


“Sư phụ ngươi đừng ném ta. Một người vừa lạnh vừa nói.”


Nét mặt hắn trở nên kỳ quái, chớp mắt một cái, khóe miệng giật giật sau đó trầm mặc hồi lâu mới nói: “Đã biết, sau này không bỏ ngươi lại.” Hắn dừng một chút, giống như cực kỳ không cam lòng quay đầu nắm mặt ta: “Ngươi lại bày ra dáng vẻ đáng thương thử xem, ngươi dám trưng ra vẻ mặt đáng xấu hổ thử xem!”


Sư phụ bóp mặt ta càng mạnh, ta lau nước mắt rớt xuống, ta thật ủy khuất nha, không biết bản thân đã làm sai chỗ nào, lại rước lấy lửa giận của sư phụ như thế: “Sư phụ…”


Bàn tay nắm chặt mặt ta buông ra, sư phụ như mệt mỏi mà lẩm bẩm: “Nếu khi ở thiên giới hay địa phủ ngươi giống như thế này…Ta làm sao đánh được.” Hắn vạn phần tức giận gõ xuống giường, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Cố ý! Cố ý…Thời điểm ta có thể khi dễ ngươi…Ngươi giả vờ, ngươi giả vờ đi!”


Sau ngày đó, bởi vì sợ sư phụ để lại ta một mình trên Tuyết sơn đói ch.ết, ta nỗ lực đi theo mọi người trong Thánh Lăng giáo để rèn luyện thân thể, học tập công phu “Tầm thường” mà sư phụ đã khinh thường nói tới, cho đến năm tám tuổi, ta rốt cuộc có thể trèo lên sơn trang Phong Tuyết.


Về sau ta cùng sư phụ liền đến ở Phong Tuyết sơn trang, hắn cũng không dạy cái gì khác cho ta, chỉ dạy kiếm, dạy ta lưng thế nào, đứng thế nào, cùng với khẩu quyết tâm pháp.


Sau phụ một bên thì chê ta ngu dốt, một bên lại an ủi tuổi ta vẫn còn nhỏ, vậy mà thời gian năm năm cũng nháy mắt trôi qua. Ta mười ba, sư phụ mười sáu, rốt cuộc hắn cũng vỗ vai ta thừa nhận: “Canh Mạnh Bà khiến ngươi ngu ngốc chưa kìa…” Khi hắn nói những lời này, ngữ khí không biết là đang cao hứng hay đang khổ sở.


Nhưng mà những lời hắn nói ta nghe không hiểu, ta cũng quen rồi. Hôm nay khi xuống núi đến Thánh Lăng giáo lấy đồ ăn, ta nghe được một điều mới mẻ lại không hiểu gì, lúc đó xẩu hổ không dám hỏi, hiện tại chỉ có ta và hắn, ta liền mở miệng sang sảng hỏi:
“Sư phụ, bây giờ chúng ta đang song tu hòa hợp sao?”


Lúc này sư phụ đang uống trà, nghe câu hỏi của ta, trà trong miệng phun thật xa, ngẩng đầu nhìn ta, không hiểu sao bên tai lại hồng hồng:
“Ngươi nghe ở nơi nào?”


“Hôm nay xuống núi lấy đồ ăn, có một đống người trong giáo tụ lại nói với nhau, nói sở dĩ hai chúng ta cả ngày đều ở bên trong Phong Tuyết sơn trang, chính là ngày ngày đêm đêm, không ngừng không nghỉ song tu hòa hợp a.”


Khóe miệng sư phụ giật giật, lặp lại hai lần tám chữ: “Ngày ngày đêm đêm, không ngừng không nghỉ”, bỗng nhiên xoa xoa cái trán: “Trên đỉnh núi rất nhiều linh khí, người chính là tu luyện bình thường, không đúng, ngươi quá ngu ngốc nên căn bản không có tu luyện, chỉ có một mình ta hấp thu linh khí trời đất, ẩn giấu trong cơ thể.”


“Không phải a…” Ta cảm thấy đáng tiếc, gãi gãi đầu nói: “Sư phụ, nghe họ nói thì có vẻ là song tu là phương pháp rất tốt, đơn giản lại hiệu quả, bằng không, chúng ta thử xem?”


Sư phụ lạnh nhạt đem chén trà đặt lên bàn, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Phương pháp này không thích hợp cho ngươi và ta. Vi sư có việc xuống núi, ngươi học thuộc tâm pháp mà ta đã dạy ngươi hai tháng trước đi.”
“Nga.”


Sau này, ta nghe nói, ngày đó mọi người trong giáo đều bị hung hăng đánh một chút…
Chỉ là đồng thời với ngày mà mọi người trong giáo bị đánh, ta ở trên núi lại gặp yêu quái.


Nói đến việc này, sau khi học những khẩu quyết mà sư phu dạy thì ta có thể nhìn thấy một số thứ mà người thường không thể thấy. Ta cảm thấy năng lực này không có tác dụng gì, nhưng hôm nay, ta thấy những thứ sư phụ đã dạy thật có ích.


Có một yêu quái vẻ mặt hoảng hốt xông vào hậu viện của Phong Tuyết sơn trang, là một Nhân Sâm tinh. Hắn run rẩy đứng cùng bọn gà mái nuôi thả trong hậu viện sơn trang, tự nhiên trong đầu ta lại nghĩ đến một nồi canh hầm thơm ngào ngạt. Vì thế ta nhìn hắn, miệng chảy nước miếng trong suốt.


Ta đang muốn rút kiếm ở bên hông ra, Nhân Sâm tinh xinh đẹp kia bỗng nhiên quỳ hai gối xuống đất, quỳ đi đến trước mặt ta, hung hăng dập đầu lạy ba cái: “Cô nương tốt, cô nương tốt! Cứu mạng!”


Ba tiếng cô nương tốt này làm ta thoải mái rất nhiều, nhân sâm hầm cũng không gấp. Ta kéo hắn đứng lên hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Nhân Sâm Tinh lau lệ lại khóc: “Ta…ta bị người ta đuổi giết.”


Yêu quái này vẫn không biết ta đã nhìn ra hình dạng thật của hắn. Ta gật gật đầu, trong lòng cân nhắc, những thứ tốt như thế này thì phải chờ sư phụ về rồi cùng hầm ăn, ta tức thời đồng ý: “Vậy trước tiên ngươi trốn đi. Sư phụ của ta bản lĩnh rất giỏi, chờ hắn trở về nhất định sẽ giúp ngươi.”


Chạng vạng, sư phụ vẻ mặt đắc ý đã trở lại, ta còn chưa có cơ hội nói rõ tình huống với hắn, hắn vừa vào đại sảnh liền nhíu mày hỏi ta: “Ngươi mang theo thứ gì về vậy?”


Ta đang muốn mở miệng, Nhân Sâm Tinh ủy khuất đi ra, nói với sư phụ ta: “Tại hạ là Nam Bội, hôm nay mạo muội quấy rầy, thật sự là việc bất đắc dĩ…”
Hắn nói còn chưa dứt lời, sư phụ chợt nhíu mày, liên tục cười lạnh đi tới nhéo mặt ta: “Nam nhân? Ngươi cho rằng ta sẽ nhận hắn a!”


Sư phụ nhéo mặt ta cũng đã thành thói quen. Ta cũng không phản kháng, ta tiến đến nói bên tai hắn: “Sư phụ, Nhân Sâm Tinh, hầm ăn sẽ rất bổ!”


Hình như là lời này của ta nói ra hơi lớn chút, người nọ ở bên cạnh thoáng chốc sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục hít lấy mấy ngụm khí lạnh, ngã ngồi xuống đất: “Ngươi…Ngươi…Không phải cô nương tốt…” Hắn tuyệt vọng nhìn chằm chằm ta cùng sư phụ.


Sư phụ nhíu mày, xoa xoa đầu ta nói: “Ngô, khó khi ngươi thông minh như vậy, nhưng mà…” Hắn liếc mắt nhìn Nhân Sâm Tinh một cái, bĩu môi nói: “Cỏ cây ngàn năm thành tinh, ăn vào tổn hại âm đức. Ngươi và ta không thể so với người bình thường. Người này thả đi thì tốt hơn.”


Ta kinh hãi, vội túm ống tay áo sư phụ nói: “Gà mái trong viện cũng đã nuôi lâu rồi…Đều đã già.”
“Vậy thì làm thịt gà ăn.”


“Nhưng mà! Nhưng mà…” Ta cảm thấy không cam lòng, nhưng lại tìm không được lời nào phản bác sư phụ, chỉ có thể gãi đầu ủy khuất nhìn sư phụ. Sư phụ không nhìn ta, quay đầu liếc mắt nhìn Nhân Sâm Tinh một cái: “Từ đâu đến thì về nơi đó. Bằng không bị nha đầu kia cắn, ta cũng mặc kệ.”


Ta nghiến răng, thực sự muốn lập tức nhảy lên người Nhân Sâm Tinh trực tiếp cắn.
“Nhưng mà… Nhưng mà bên ngoài có người đuổi giết ta, bọn họ muốn đào ta nấu canh…” Nhân Sâm Tinh ngồi sững trên đất, vừa gạt lệ vừa nói: “Ta đã chạy trốn nhiều ngày, thật sự là kiệt sức rồi.”


“Có người dám ở sau lưng Thánh Lăng giáo ta mà đào lung tung?” Ngữ điệu của sư phụ hơi cao lên, ta ngẩng đầu, thấy sư phụ trầm tư một lát: “Được rồi, bổn thiếu gia chính là rất lương thiện. Nam nhân, ta cho phép ngươi trốn trong sơn trang ba ngày.”


Ta nhìn chằm chằm Nhân Sâm Tinh, sư phụ che mắt ta lại, kéo ta đi vào trong nhà: “Nói không ăn được sẽ không cho ăn. Vi sư hôm nay mệt mỏi, tới bóp vai cho ta đi.”
Sư phụ sai sử ta cũng là chuyện đã thành thói quen, chỉ là hôm nay ta có chút không vui: “Sư phụ, canh gà hầm nhân sâm rất bổ.”


“Ân, ngày khác sẽ bảo đầu bếp cho ngươi một sọt nhân sâm, muốn bổ thế nào liền bổ thế đấy.”
“Đó là Nhân Sâm Tinh trường sinh…”
“Ăn tổn hại âm đức.”
Tóm lại chính là không cho ăn. Ta thật không vui, chưa bóp vai cho sư phụ đã trở về phòng của mình.


Ánh trăng như nước, ta nằm trên giường trằn trọc ngủ không yên, trong đầu lui tới lui đi đều là hình ảnh Nhân Sâm Tinh cùng với gà mái đứng chung một chỗ, bỗng nhiên, trong đầu lóe lên ánh sáng, nhớ tới một chuyện khác. Khi xuống núi, mọi người trong giáo nói song tu là phương pháp khiến tu vi tăng lên nhất nhanh, sư phụ nói ta cùng hắn không thích hợp với biện pháp này, Nhân Sâm Tinh này nhất định cũng đã trải qua tu luyện, không bằng ta cùng hắn song tu hòa hợp, ngày ngày đêm đêm, không ngừng không nghỉ khoảng mười ngày nửa tháng, đến lúc đó có thể tiến bộ rất nhanh, sư phụ sẽ không nói ta ngu dốt nữa!


Nghĩ như thế, ta càng cảm thấy thật ra bản thân ta cũng không ngu ngốc như sư phụ thường nói, ta thật là thông minh.


Ngày thứ hai, không biết vì sao sư phụ lại xuống núi, ta ở trong sơn trang tìm thật lâu mới thấy Nhân Sâm Tinh đang ngồi xổm trong xó phòng, hắn thấy ta nhất thời sắc mặt trắng bệch, vội kêu to: “Đừng! Đừng ăn ta! Cái gì ta cũng có thể làm! Cái gì ta cũng có thể làm!”


Hắn vừa nói như vậy, ta lập tức nở nụ cười: “Tốt tốt! Chúng ta đến song tu hòa hợp đi!”
Thần sắc hoảng loạn trên mặt Nhân Sâm Tinh cứng lại một lát, không hiểu sao khuôn mặt trắng lại hồng lên: “Ta ta ta ta ta ta luôn thanh tu….Ta ta ta ta ta sẽ không…”


Ta chau mày, cảm thấy người này trừ bỏ đem hầm canh gà ăn, quả nhiên không còn tác dụng gì nữa.


Hắn ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt một cái, như là từ vẻ mặt có thể nhìn ra ý nghĩ của ta, ngoài đỏ mặt hắn còn đổ mồ hôi lạnh: “Không…Nhưng mà, ta đại khái cũng biết chuyện đó, như, như…” Nhân Sâm Tinh đột nhiên khóc, thập phần thê thảm: “Nếu ngươi rất…cần, ta nguyện ý cùng ngươi thử…thử xem.”


“Ân, vậy thì ở trong này thử trước xem.”
Nhân Sâm Tinh trắng mặt: “Nơi này?”
“Hay là đổi qua đại sảnh?”
“Trong đại sảnh!” Hắn lại ngạc nhiên.
Ta nổi giận: “Bằng không ngươi nói ở nơi nào?”
“Này, này, ở trong phòng ngủ thích hợp hơn…”


Phòng ngủ của ta quá nhỏ, lại không phải nơi luyện công, ta suy nghĩ mộ lát, vẫn cảm thấy phòng ngủ của sư phụ tốt hơn, vừa rộng lại lớn, thông khí thông gió, luyện công rất tốt, nếu xảy ra chuyện gì bất ngờ sư phụ trở về cũng biết. Vì thế ta liền mang hắn đến phòng ngủ của sư phụ.


Ta cùng với Nhân Sâm Tinh ngồi bên bàn vuông trong phòng sư phụ hồi lâu, ta không biết nên tu luyện thế nào nên luôn nhìn Nhân Sâm Tinh chằm chằm. Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, dường như cả người đều lâm vào trạng thái điên cuồng, cả người phát run, vẻ mặt đỏ bừng.


Hắn… Chắc là đang tiến vào trạng thái đi?
Ta cũng phối hợp mà run cả người lên, nỗ lực run đến mức cái mặt đỏ bừng. Nhân Sâm Tinh ngạc nhiên hỏi: “Ngươi…Ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Phối hợp với ngươi a.” Ta nháy mắt hỏi: “Chúng ta làm sao bắt đầu?”


Hắn run run chỉ lên cái giường của sư phụ: “Từ…Bắt đầu từ nơi đó.”
Ta thành thật đi qua ngồi ở trên giường: “Như vậy sao?”
Nhân Sâm Tinh cũng tới ngồi bên cạnh ta, hắn cúi đầu, hai bàn tay chọc chọc vào nhau: “Như vậy, sau đó, đại khái là, đại khái là cởi quần áo.”


Ta nhớ rằng sư phụ có từng nói với ta không được tùy tiện cởi quần áo trước mặt người khác. Nhưng lại nghĩ, sư phụ cũng từng nói qua, không được xem luyện công là một chuyện tùy tiện. Cân nhắc trái phải, ta thành thật đem quần áo lột ra: “Như vậy rồi sao?” Nhân Sâm Tinh cũng ngại ngùng cởi quần áo hắn ra, hắn cúi đầu càng thấp, thanh âm nhỏ đến mức ta cơ hồ không nghe thấy: “Tiếp tục…Tiếp tục cởi.”


Ta tiếp tục cởi áo trong, đang đợi Nhân Sâm Tinh cởi đồ của hắn ra, đột nhiên nhìn thấy một dòng máu chảy từ trên mặt hắn xuống.


Ta kinh hãi, kéo mặt Nhân Sâm Tinh qua nhìn, thấy hắn chảy máu mũi:”A! Ngươi tẩu hỏa nhập ma!” Ta vội vàng kéo hắn để trên giường, đang lúc rối trí lại nghe cửa phòng vang lên một tiếng “Chi nha”, bị người ta đẩy ra.
Sư phụ đứng ở cửa, nhìn ta, lông mày nhíu nhíu.


“Sư phụ!” Ta hô to: “Đã xảy ra chuyện!”
Sư phụ bước thong thả vào trong phòng, đứng yên ở bên giường. Hắn híp mắt nhìn qua nhìn lại ta và Nhân Sâm Tinh một lát, bỗng nhiên hỏi: “Tiểu Tường Tử, ngươi đang làm gì ở trên giường vi sư?”


Ta nhìn sư phụ chằm chằm, nghiêm cẩn trả lời: “Cùng Nhân Sâm Tinh song tu hòa hợp.”
Sư phụ hơi lui về sau một bước, khuôn mặt người trong nháy mắt khiến ta cảm thấy thật xa lạ.


Ta còn muốn nói chuyện, sư phụ lại đột nhiên túm lấy cổ áo Nhân Sâm Tinh, đem cái xác Nhân Sâm té xỉu kéo trên mặt đất như túi tiền, kéo đến trước cửa sổ, sư phụ ngay cả cửa sổ cũng lười mở, một chưởng đem người quăng nát cửa sổ, Nhân Sâm Tinh bị hắn ném ra ngoài như phế vật, ném đi rất xa, không chừng là đến sau núi, chỉ có một vết máu lưu lại trên mặt đất, chứng tỏ Nhân Sinh Tinh hắn từng đến đây.


Ta kinh ngạc há to miệng, ngơ ngác nhìn sư phụ.


Hắn quay đầu, gió ngoài cửa sổ thổi vào nhà, khiến những sợi tóc của hắn rối loạn. Hắn nhìn ta, giống như đang trêu ghẹo nói: “Tiểu Tường Tử, gan to lên rồi, ngươi cẩn thận nói lại, đang làm cái gì?” Ta mơ hồ nhìn ra, đôi mắt sư phụ không giống như ngày thường…


Mặc kệ sư phụ khiến trong lòng ta dao động thế nào, ta cảm thấy toàn thế giới không ai có thể hiểu được nội tâm dao động của ta. Ta lắc đầu nhìn sư phụ chằm chằm, than thở khóc lóc: “Ngươi không cho hầm gà, không cho song tu hòa hợp, còn mang hắn ném đi! Sao ngươi không thấy bất hạnh của ta! Ta ôm lấy đầu, nói khàn cả giọng: “Không phải ngươi chán ghét Tiểu Tường Tử, mà chính là ngươi yêu Nhân Sâm Tinh Nam Bội!”


Ta nghe thấy tiếng hít thở thật sâu của sư phụ.
Nghĩ đến sư phụ không còn thích ta như trước đây, ta cảm thấy như trời sập, làm ta không thể nào đối mặt với hiện thực.


Ta túm quần áo, vừa mặc vừa chạy ra ngoài: “Sư phụ không cần ta! Ta cũng không cần sư phụ! Không có gà hầm nhân sâm thì có gà con hầm nấm!”


Mười ba tuổi, ta làm một chuyện lớn nhất từ trước đến giờ, Tiểu Tường Tử ta, quần áo không chỉnh tề chạy ra khỏi phòng sư phụ, một đường khóc, chạy như điên như xuống núi, như vậy…
Sau đó rời bỏ sư phụ đi ra ngoài.






Truyện liên quan