Chương 6
Đã bị hiến làm người trong phòng của A Lỗ Pháp, đương nhiên Hạ Ân không thoát khỏi vận mệnh bị đưa về bộ lạc Tạp Sắt, huống chi Cách Lực Mỗ cũng không cho y cơ hội trốn thoát. Hiếm có cơ hội đại vương tìm được món “đồ chơi mới”, tạm thời rời lực chú ý khỏi bọn họ, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này cho được.
Bởi vậy, Hạ Ân trải qua mùa đông đầu tiên không cần phải vất vả chạy trốn tại bộ lạc Tạp Sắt. Lần đầu tiên không cần nhọc tâm lo lắng về vấn đề ăn no mặc ấm qua mùa đông, cũng là lần đầu tiên chứng kiến công lực khiến người khác “囧” của thú vương đại nhân.
“Hạ Ân! Hạ Ân! Hạ Ân ca ca thân mến!”
Đến cách xưng hô dùng kính ngữ cũng được áp dụng thân thiết, khóe môi Hạ Ân khẽ co rút, vừa ngẩng đầu đã thấy mấy tên cận vệ phá cửa xông vào, hấp tấp chặn bước đi của y.
“Hạ Ân ca ca, lần này huynh nhất định phải ngăn cản đại vương nha.” Anh chàng cận vệ dẫn đầu bi thiết: “Hôm qua, trong đội cận vệ chúng ta lại có vài người tự chọc mù đôi mắt. Nếu hôm nay vương vẫn chưa chịu yên tĩnh thì nhất định chúng ta không thể chịu đựng qua mùa đông này đâu.”
“Đúng vậy nha, sáng nay đại vương đang ngoan ngoãn ngắm tuyết, không hiểu tại sao buổi chiều lại đột nhiên phát điên, đòi mang da thú ra may quần áo, huynh đệ chúng ta thật sự không thể ngăn cản được. Hạ Ân ca ca nhất định phải ngăn đại vương lại nha.”
Nghe tiếng kêu khổ, Hạ Ân nâng tay nhu nhu lỗ tai, chuẩn bị đi nhìn xem hôm nay mối tai họa di động kia sẽ mang tới phiền toái gì cho mình. Nghĩ đến A Lỗ Pháp, Hạ Ân cũng cảm thấy toàn bộ thân thể co rút đau đớn. Y tin tưởng, nếu bạn kim thú trong truyền thuyết này mà mang tới biến chuyển gì đó cho thế giới, vậy phỏng chừng đó cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì cả. Nếu mọi việc còn tiếp diễn như vậy, A Lỗ Pháp đại nhân sẽ hủy diệt thế giới này bằng hình ảnh “Hoa lệ” của mình.
Hạ Ân thật sự không hiểu, rõ ràng A Lỗ Pháp là thú vương có được sức mạnh tuyệt đối như vậy, tại sao hắn nhất quyết muốn trở thành giống cái yếu ớt? Trên đại lục này, giống đực lấy cường vi tôn, kẻ được chọn đều thông qua sức mạnh, phần lớn giống đực càng không muốn bị cải tạo, nếu không đụng tới tình cảnh nguy hiểm thì tuyệt đối không chịu thỏa hiệp. Cho nên, ngẫu nhiên có thể chứng kiến một đôi thú thú quyết đấu đến mức ta sống ngươi ch.ết, cuối cùng kẻ thắng lợi sẽ đem thánh hồng dược ép kẻ thua uống, đó chính là quá trình biến đổi thành giống cái.
Tuy nhiên, đại vương cường đại nhà chúng ta lại muốn trở thành giống cái, nhưng sức mạnh của hắn lại không cho phép việc đó xảy ra… Bằng không, Hạ Ân thật sự muốn mang siêu cấp thánh hồng dược ra giúp đỡ vị đại vương này chấm dứt nỗi thống khổ triền miên.
Phòng ngủ của đại vương gần đấy, đứng xa xa đã nhìn thấy một bạn sói đang nằm trên mặt đất, dùng móng vuốt che đôi mắt của mình lại: “Ngao ngao ngao……. Ánh mắt của ta~~~~~~~~”
Tiếp tục đi tới phía trước lại thấy có kẻ sống ch.ết bám lấy mặt đất, yếu ớt chống lại: “Đừng lại đây…. Đại vương… tha cho tiểu….”
Có kẻ đã hoàn toàn mất đi ý thức, nhóm cận vệ vương máu đầy mặt ngã trên mặt đất, có thể nói thi thể la liệt khắp nơi.
Nhóm cận vệ đưa Hạ Ân tới kiên quyết không bước tiếp, đẩy y về phía trước: “Hạ Ân ca ca, tiếp theo chúng ta không thể đi cùng huynh.”
“Hạ Ân ca ca, thượng lộ bình an.”
“Hạ Ân ca ca, bảo trọng.”
….
Mười tám kiểu đưa tiễn được biểu diễn lần lượt, Hạ Ân cố gắng kiềm chế cơn đau ở thái dương, vượt qua đám “thi thể” dày đặc để bước vào khuê phòng của A Lỗ Pháp đại nhân. Lọt vào mắt là hình ảnh anh em Cách Lực Mỗ và Cách Nhĩ ôm nhau ngồi trong góc khóc hu hu, mà A Lỗ Pháp mặc bộ quần áo da thú hoa lệ phối hợp với gương mặt dã man rợ đang khóc lóc om xòm.
“Các người đúng là lũ gia hỏa không có khiếu thẩm mỹ. Lần nào cũng vậy cả, mấy thứ này đều là thành phẩm ưng ý của người ta, các người cần gì phải giả ch.ết như vậy chứ.”
“Hu hu hu, đại vương, bọn họ đâu có giả ch.ết, là sắp ch.ết thật đó.”
“Hu hu hu, đại vương, ta là giống cái, ta không muốn nhìn người biểu diễn thời trang đâu, thật đó.”
“Hu hu hu, Cách Nhĩ, đừng bỏ đại ca lại.”
“Hu hu hu, đi ch.ết đi, đều do huynh hại cả.”
“Câm miệng, câm miệng! Hu hu hu, các người không cần hùa nhau bắt nạt người ta, hu hu hu, người ta mặc kệ, hu hu hu, kiểu gì các người cũng phải xem bộ quần áo mới của bản đại vương, mở to mắt ra! Mở to mắt ra!”
“Hu hu hu, đại vương tha mạng~~~~”
“Hu hu hu, mắt của ta….”
Đây là phòng ngủ của A Lỗ Pháp đại vương, thú vương, cận vệ thú vương cùng ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí vương phi của thú vương đều đang trưng bộ dạng lệ rơi đầy mặt… Hạ Ân nhấn mạnh huyệt thái dương đang co rút vô cùng đau đớn, không nói câu nào, ngẩng mặt hỏi trời cao… “Mạnh Lạp đại thần, vị thần trông coi sông ngòi vĩ đại ơi, thế giới này sắp lụt rồi sao?”
“Đủ rồi!” Hạ Ân rít gào một tiếng khiến ba gương mặt xinh đẹp nhạt nhòa nước mắt đều chuyển hướng về phía mình, đều trố mắt như nhau. Nhìn xem, gương mặt tuấn lãng vô cùng của A Lỗ Pháp, dáng vẻ anh hùng vĩ đại của Cách Lực Mỗ, Cách Nhĩ mĩ lệ tựa thiên tiên… Con mẹ nó! Hạ Ân không ngừng run rẩy, hỏa nộ dâng cao, rít gào thành tiếng: “Các ngươi! Ba người các ngươi! A Lỗ Pháp, chẳng phải ngươi nên vắt tay lên trán nghĩ xem phải làm sao mới đoạt được nhiều lãnh địa, làm như thế nào mới có được nhiệu sức mạnh hơn hả? Ngươi là thú vương đấy! Đó mới là sứ mệnh của ngươi, ngươi cứ ch.ết dí trong này ‘hu hu hic hic’ cái gì?! Cách Lực Mỗ, chẳng phải ngươi nên đi tìm kiếm, huấn luyện thêm nhiều nhân thú để nâng cao sức mạnh cho bộ lạc, trở thành hậu thuẫn lớn nhất cho đại vương hay sao? Ngươi là cận vệ trưởng đấy! Kia mới là sứ mệnh của ngươi, ngươi nấp trong này khóc la làm cái quái gì? Cách Nhĩ, chẳng phải ngươi nên mang thời gian dư dả của mình ra mà tu bổ vẻ đoan trang thùy mị, cố gắng học tập chương trình trở thành Vương phi, chăm chỉ học tập phương thức hầu hạ đại vương, trở thành giống cái mẫu mực nhất của bộ lạc? Ngươi là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vị vương phi của thú vương đấy nhá! Kia mới là sứ mệnh của ngươi, ngươi ch.ết dẫm trong này khóc ‘hu hu’ làm gì?”
Ba gương mặt kia đều ngây dại nhìn mỹ nhân đang rít gào…. “Uhm, Hạ Ân… đẹp đến quá thể quá đáng!”
Tại thời khắc sống ch.ết này, rốt cuộc Cách Lực Mỗ cùng Cách Nhĩ cũng hồi phục lại tinh thần, liếc nhìn nhau một cái, vội vàng nhảy xuống khỏi bậc thang: “Phải lắm, Hạ Ân ca nói quá có lý. Cách Nhĩ, chúng ta nhanh chóng chạy đi thực hiện sứ mệnh cao cả thiêng liêng của mình thôi!”
“Đúng vậy, đại ca, chúng ta nhanh chóng đi thôi.”
Cách Lực Mỗ lập tức hóa thú, tiếp theo để cho muội muội mình cưỡi lên, sau đó vắt chân lên cổ chạy như điên.
Đương nhiên Hạ Ân biết một người một thú vừa nãy muốn làm gì, nhưng cũng không ngăn lại, một lúc sau liền quay đầu lại nhìn vị đại vương cắn khăn tay hàm oán trừng mắt trông ra xa. Mơ hồ biết A Lỗ Pháp muốn nói gì, Hạ Ân bóp chán ngăn lại: “Được rồi, không cần phải nói, ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi. Không phải ta muốn đả kích ngươi mới có bộ dạng xinh đẹp mỹ miều như thế này. Còn nữa, vĩnh viễn không được dùng từ xinh đẹp để hình dung về ta, bằng không từ nay ta sẽ không làm ‘khuê mật’ của ngươi nữa.”
(Khuê mật: bạn thân chốn khuê phòng. Là cách gọi bạn thân là nữ của con gái. Nếu đã đạt tới cách gọi này thì mọi người đều ngầm hiểu giữa bọn họ “Không có chuyện gì giấu diếm nhau”. Giữa bọn họ không hề phân biệt bối cảnh, tính cách,…)
A Lỗ Pháp đảo mắt suy nghĩ một chút, cảm thấy tức giận một chút đã mất đi ‘khuê mật’ thì thật sự không có lời, thôi thì chẳng sao cả: “Aizz, được rồi, người ta không nói là được, nhưng người ta thực sự muốn có vẻ ngoài như ngươi vậy.”
“Ngươi đi ch.ết đi, nói không chừng kiếp sau sẽ có được vẻ ngoài như ta đấy.”
“Không thèm, người ta sợ đau lắm á.”
“…” Hạ Ân không nói gì.
Ở chung một đoạn thời gian trong mùa đông này, Hạ Ân đã chứng kiến đủ sự hung tàn của A Lỗ Pháp đại vương. Mỗi tên thú nhân có can đảm khiêu chiến vương vị, kẻ nào cũng chưa kịp đụng tới góc áo đại vương đã bị đánh đến nỗi nhìn không ra hình thù, thật sự chẳng kịp khiến đại vương bị thương tới nửa điểm nhỏ nhoi… Thì ra lý do khiến đại vương có được sức mạnh phi thường như vậy chỉ là… đại vương nhà chúng ta sợ đau?
… Gió quá lớn, ta không nghe thấy gì đâu.
“Được rồi, lần này lại vì lý do gì mà muốn tổ chức biểu diễn thời trang thế?”
“Người ta rất buồn khổ, mùa xuân tới nơi rồi mà bóng dáng của lão công người ta vẫn không thấy đâu.”
Thì ra đại vương nhà chúng ta chỉ đang phát xuân…! Má nó, phát xuân mà cũng gây ra một màn đổ máu như thế này, đây là chuyện quái gì thế không biết!
“Đại vương, nếu không ngươi cứ đi tìm giống cái đi!”
“Không cần, người ta muốn giống đực cơ.”
“Trong bộ lạc vốn không có nửa tên giống đực nào vừa mắt ngươi cả.”
“Ô~ Hạ Ân, ngươi không phải là khuê mật của người ta rồi, sao lại đả thương trái tim nhỏ bé của người ta như vậy chứ.”
“Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi.” Hạ Ân thô lỗ xóa bỏ lớp trang điểm khiến đôi mắt người ta khó chịu, giật phắt bộ quần áo hoa lệ, kiên trì giúp vị đại vương trước mắt khôi phục lại vẻ tuấn lãng mê người thường ngày: “Ngươi từ bỏ hy vọng đi, trong bộ lạc này, chỉ có tên giống đực nào não tàn mới dám cưới ngươi về thôi. Ngươi xác định mình sẽ ưng ý một tên não tàn sao? Ngươi là đại vương đấy, nên ngẫm xem làm thế nào mới có thể khiến bộ lạc được hạnh phúc, bằng không bộ lạc này sớm muộn gì cũng lụi bại trên tay ngươi. Ngươi không làm một vị đại vương tốt thì mọi giống đực trong bộ lạc cũng chẳng muốn liều mạng vì ngươi, sớm muộn gì cũng bị bộ lạc khác đánh bại, cũng như bộ lạc Tư Lực vậy.”
Nói xong, Hạ Ân nghĩ tới phụ vương quá cố của mình, đôi mắt màu bạc thoáng buồn bã.
A Lỗ Pháp hứ một tiếng, nhăn mũi nói: “Hứ, người ta chỉ cần nói ai không liều mạng sẽ trở thành lão công của người ta, ai dám không liều mạng bảo vệ bộ lạc? Bộ lạc không thất bại được đâu.”
Đúng nha, không thể nào bị đánh bại cả.
“Ngươi vẫn còn biết cân nhắc đấy.” Đôi chút cảm động của Hạ Ân cũng bị đánh tan, rốt cuộc không thể khơi dậy nổi một tia thương cảm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta bắt đầu nghi ngờ ngươi vì quá buồn chán nên mới đem mọi người ra đùa giỡn như đám ngốc rồi đấy.”
“Không có nha.” A Lỗ Pháp chớp chớp đôi mắt hải lam xinh đẹp, vẻ mặt vô tội: “Hạ Ân, sao ngươi có thể nghĩ trái tim thiếu niên thuần khiết của người ta thành như vậy chứ.”
Hạ Ân mơ hồ có thể cảm nhận được: tiểu ác ma sở hữu chiếc đuôi hình mũi tên vừa xuất hiện trên người vị đại vương tóc vàng mắt xanh tuấn lãng này. Y hiểu, cái tên đại vương 囧 đáng ghét này chẳng điên cũng không ngốc, hắn chỉ hành động quá đỗi buồn nôn mà thôi.
“Hạ Ân đừng nhìn người ta như vậy, người ta sẽ xấu hổ mất.” A Lỗ Pháp ngượng ngùng giấu mặt.
Hạ Ân đen mặt nghiêm trọng: “Đi ch.ết đi!”
“Hạ Ân, chẳng qua người ta thấy đến xuân rồi vẫn chưa tìm được người trong mộng nên cảm thấy cô đơn. Nếu ngươi có thể cao lớn một chút, uy vũ một chút, hùng tráng thêm một chút, lại mạnh thêm một chút thì tốt quá.”
“Cho dù có như vậy thì ta vẫn cảm thấy ngươi chướng mắt.”
Hoàn toàn không để ý tới lời nói lạnh nhạt ấy, A Lỗ Pháp ôm má thở dài, đôi mắt màu lam mông lung: “Hạ Ân, chẳng lẽ trong bộ lạc thật sự không có giống đực nào chịu để ý tới ta sao?”
“Tuyệt đối.” Hạ Ân không muốn tiếp tục thảo luận đề tài ngu xuẩn này, cảm thấy đại vương đã chơi đủ rồi, y chuẩn bị rời đi: “Ta không rảnh phát điên với ngươi, nhàm chán quá thì ôm đầu ngủ đi, đừng làm phiền ta.”
Lại nói, Hạ Ân đang thầm suy xét xem có nên trốn khỏi bộ lạc Tạp Sắt hay không, vốn muốn đợi tới đầu xuân mới rời đi, dù sao cũng khó sống qua những ngày tuyết lớn, đương nhiên cũng không tìm được thảo dược. Nhưng là, vị đại vương này cứ ba ngày nháo một trận nhỏ, năm ngày làm loạn một trận lớn, tiếp tục ở lại đây chỉ sợ bản thân lao lực quá độ.
A Lỗ Pháp nhìn về phía cửa chính, suy nghĩ: “Má nó, đánh bại bộ lạc Tư Lực cũng chẳng tìm được nửa giống đực nào dám trở thành lão công của người ta, bộ lạc nhà mình lại chẳng chịu thua kém… Rời nhà chạy trốn thôi, đến lúc đó chẳng ai biết người ta là đại vương cả, mấy chàng giống đực cường tráng sẽ không cố kỵ nữa, nhất định sẽ tìm được đối tượng tốt.”
Hạ Ân mỹ lệ và A Lỗ Pháp uy vũ đều âm thầm hạ quyết tâm. Ban đêm, hai bóng người lặng lẽ rời khỏi nơi cứ trú của thú vương, rời khỏi bộ lạc.
Một người sở hữu kỹ thuật đào thoát thuần thục, một người sở hữu thân thủ bất phàm, cả hai rời khỏi bộ lạc mà quỷ không biết, thần chẳng hay.
Hôm sau, trong ngôi nhà của thú vương dấy lên một mảnh hỗn loạn, mơ hồ nghe được tiếng các bạn thú nhân rít gào.
“Đại vương và Hạ Ân bỏ trốn rồi!!!!”
================================================================================
囧: Nghĩa gốc của từ này vốn là ‘Quang minh = 光明 = sáng sủa, ánh mắt trời, tươi sáng, ngay thẳng…’
Từ năm 2008, trên mạng internet Trung Quốc, từ này này bắt đầu được phổ biến như một loại ký hiệu biểu hiện tình cảm. Nó mang ý nghĩa: Buồn bực, u sầu, phiền não, đau khổ, bi thương, bất đắc dĩ. Thêm một vài nghĩa khác là: Xấu hổ, trạng thái cực kỳ quẫn bách dưới hoàn cảnh nào đó.
Thêm hàm nghĩa biểu đạt:
1 – Nếu coi ký hiệu này là đầu người: Biểu đạt suy nghĩ/ý tưởng trầm trọng, phiền toái, gánh nặng, trách nhiệm, nhiệm vụ.
2 – Nếu coi ký hiệu này là gương mặt: biểu đạt trạng thái lãng mạn, tình cảm mãnh liệt.
Từ “囧” này đã được công nhận là “Chữ Hán phổ biến nhất trong thế kỷ 21”