Chương 12
Edit+Beta: Minh Miu
Điền Đại Tráng đang ôm Điều Tiểu Mãn từng bước từng bước chuyên tâm đi đường, chợt nghe bên tai một âm thanh yếu ớt: “Vì cái gì đối với tôi tốt như vậy?”
Điền Đại Tráng kinh ngạc ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt phượng đen như mực của Điền Tiểu Mãn, ánh mắt cong cong mị hoặc, khiến cho tâm Điền Đại Tráng không khỏi run lên mấy cái.
Tiểu Mãn lớn lên thật là đẹp mắt nha thật là đẹp mắt...Cậu như thế nào không phải là con gái, nếu cậu là nữ anh như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp đem cậu cưới về nhà...Điền Đại Tráng cố gắng túm suy nghĩ chính mình đang giống như con ngựa hoang thoát cương mất trật tự bay trong gió trở về.
Nhưng, Điền Đại Tráng mới khắc chế không nên suy nghĩ bậy bạ, lại bị ánh mắt Điền Tiểu Mãn chuyên chú nhìn, lại lần nữa suy nghĩ xa xôi, mờ mịt há to mồm: “À?!” một tiếng.
Điền Tiểu Mãn cười khẽ một tiếng, thanh âm nhẹ nhàng cực kì ôn nhu: “Hỏi anh đó, ngẩn người làm gì? May mắn chỗ này không có cột điện, bằng không thì anh chắc chắn đụng phải.”
Khoảng cách gần như vậy, bị một người xinh đẹp như vậy ánh mắt như hạt châu nhìn chăm chú, đối với Điền Đại Tráng mà nói đây là lần đầu tiên, quả thật ngay cả con mắt cũng không biết nên nhìn cái gì.
Điền Đại Tráng bối rối mà thay đổi ánh mắt, đầu cũng không được tự nhiên chuyển qua một bên, thân thể cứng ngắc, nói: “Cái này có gì hay để hỏi sao? Cậu bị thương, cần chăm sóc, đối với cậu tốt là điều dĩ nhiên.”
Điền Tiểu Mãn cố chấp nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Vậy sao? Nhưng, đối với anh mà nói, tôi chẳng qua chỉ là người xa lạ không quen biết, anh không cần như vậy.”
Điền Đại Tráng muốn gãi gãi đầu trợ giúp suy nghĩ, nhưng, hai cánh tay đều ôm Điền Tiểu Mãn rồi, không thể nâng tay lên, đành phải đổi thành nâng eo Điền Tiểu Mãn lên, mới nói: “Tôi từ nhỏ chỉ nghe thấy người ta nói nhặt lấy thứ này thứ kia, có nhặt tiền, có nhặt được bảo bối đồ chơi gì đấy, khiến tôi đặc biệt hâm mộ, đi đường đều là cúi đầu, sợ bỏ lỡ, liền suy nghĩ khi nào cũng làm cho mình nhặt được một lần, nhưng từ trước đên nay chưa có nhặt qua. Không nghĩ đến đến 20 tuổi lại không hi vọng nhặt được bảo bối gì, ngược lại là thực hiện được nguyện vọng khi còn bé, nhặt được cậu người sống như vậy, có thể không xem là bảo bối sao?”
Điền Tiểu Mãn môi vểnh lên, ánh mắt nhìn Điền Đại Tráng nhu hòa, nói: “ Anh người này thật là kì quái, có khi trung thực, có khi lại một chút cũng không thành thật, còn miệng lưỡi trơn tru. Nếu như anh lúc trước không có nhặt tôi, mà là tùy tiện trên đường nhặt một người, cũng có thể đối với người ta tốt như vậy?”
Điền Đại Tráng nghĩ nghĩ, nói: “Không biết. Nếu nhìn không vừa mắt, có lẽ cũng sẽ không nhặt. Cậu không biết, lúc trước khi nhặt cậu, ở trong đầu tôi như là có hai tiểu nhân đang đánh nhau, một cái nói nhặt, một cái nói không muốn nhặt, cuối cùng vẫn là nhặt. Nhặt xong tôi liền hối hận, bởi vì cậu ở trên lưng tôi hộc máu, tôi lúc ấy liền nghĩ, ngàn vạn lần đừng ch.ết trên lưng tôi, bảo tôi khó khăn lắm mới nhặt lấy một người sống, lại phải phí sức lực đi đào hầm chôn. Sau đó, nhìn cậu chậm rãi tốt lên, trong nội tâm của tôi thật là vui vẻ, như thế là cứu sống một đại bảo bối, mới tính là thực sự nhặt được.””Anh nằm mơ, nói bậy bạ gì đó?” Điền Tiểu Mãn mắng anh, trong nội tâm một chút cũng không tức giận, ngược lại là ôm chặt cổ anh, vui sướng trong lòng đều sắp tràn ra, cố ý nói: “Vui vẻ vớ vẩn cái gì? Ở đâu nhặt được bảo bối, ngược lại là đem tiền cưới lão bà đều bồi hết.”
Điền Đại Tráng nói phải vui vẻ, không nghĩ quá nhiều, trôi chảy đáp trả, nói: “Tiêu hết liền tiêu hết chứ sao. Cha tôi khi còn tại thế nói, không quý tiền, phải quý người. Ý nghĩa chính là người so với tiền quan trọng hơn, còn nói, nông dân chúng ta, có sức khỏe có thể kiếm được tiền, muốn nói khí lực, tôi có rất nhiều, cho dù có khi mệt mỏi, ăn một bữa cơm no, lại ngủ một giấc, liền lại tràn đầy khí lực, còn ưu sầu không kiếm được tiền, lấy không được con dâu sao?”
Nghe hai chữ con dâu này, Điền Tiểu Mãn vẻ mặt vui vẻ cứng đờ, cổ tay ôm cổ Điền Đại Tráng cũng nới lỏng một chút.
Ánh mắt Điền Tiểu Mãn bỗng nhiên trở nên lơ lửng, âm điệu cũng trở nên nhạt nhẽo, nói: “Đúng rồi, anh đã nói, anh kiếm tiền là muốn cưới vợ. Chờ tôi thương thế tốt lên cũng có thể kiếm tiền, đem số tiền còn thiếu đưa cho anh cưới vợ. Nếu tôi sau này nhớ lại, khôi phục trí nhớ, có lẽ còn có thể cho anh một khoản tiền lớn báo đáp ân tình của anh, đến lúc đó anh muốn cưới mười tám người con dâu cũng có tiền.”
Điền Đại Tráng nghe giọng cậu thay đổi vừa rồi âm thanh ôn nhu ngọt ngào, trở nên khách khí không thân, trong nội tâm không hiểu có chút thất lạc, nhưng vẫn không thể nghĩ đến sự tình khác, chỉ là kì quái nói: “Tôi cưới nhiều con dâu như vậy làm gì, có một người như vậy là đủ rồi. Làm người không thể quá tham lam.”
Được rồi, nam nhân một lòng là phẩm chất khó có được, đáng tiếc, chuyện người ta có tốt hay không, không có quan hệ gì với mình. Điền Tiểu Mãn ở trong lòng không hiểu vì sao lại thoát ra những lời này, không khỏi nhíu mày nhìn anh một cái,hờn dỗi nói: “Tôi mệt, không muốn nói chuyện với anh.”
Điền Đại Tráng nghĩ thầm, tôi ôm cậu vác nặng đi, tôi còn không có mệt, cậu ngược lại mệt trước. Được rồi được rồi, cậu là thương binh, tôi đều làm cho cậu, liền nói: “ Được, được, không nói nữa, cậu nghỉ ngơi một lát. Sau đó về nhà ăn ít đồ rồi nói sau.”
Thật tình không biết, Điền Tiểu Mãn trong nội tâm đang phàn nàn, cùng thằng này nói chuyện thật sự là mệt mỏi, anh là thực không hiểu hay là giả vờ không hiểu, bầu không khí vui vẻ, làm gì mở miệng liền nói một tiếng con dâu con dâu, tuy chỉ là người không có, nghe vào trong tai Điền Tiểu Mãn, chính là nghe đến bực dọc, liền không muốn nói chuyện.
Điền Đại Tráng ôm Điền Tiểu mãn đi bộ đầy 1 km sau đó lại lên xe, về sau đường liền tốt hơn một chút, lái xe một đường vừa nhanh vừa ổn chạy đến trước cửa nhà Điền Đại Tráng, trong thôn ít thấy ô tô nhỏ, không ít người đều thò đầu ra nhìn một cái xem là nhà ai dùng tiền xa xỉ như vậy, rõ ràng là mướn xe trở về.
Trông thấy là Điền Đại Tráng, tất cả mọi người nhao nhao chào hỏi anh: “Đại Tráng trở về nữa à? Ơ, đây là ai? Bị thương sao?”
Điền Tiểu Mãn nghe những người này nói chuyện khẩu âm đều là mang giọng quê, bởi vì là ngôn ngữ phương bắc ngược lại cũng có thể đoán ra một chút ý nghĩa, chỉ là trong nội tâm buồn bực: Điền Đại Tráng khẩu âm tiếng phổ thông rất chuẩn, quả thực cùng với những người nông dân này hoàn toàn không giống, hơn nữa làn da cũng không đen thô ráp giống những người nơi này.
Điền Đại Tráng mỉm cười chào hỏi hàng xóm, trả lời nghi vấn của mọi người, nói: “Đây là em họ bà con xa của tôi, lúc nó đi ra ngoài du lịch không cẩn thận ngã gãy xương, gần đây ở chỗ của tôi an dưỡng.”
Mọi người lập tức thoải mái, lại chậc chậc tán thưởng nói: “Là em họ à, thằng nhỏ này lớn lên thực linh lợi. Anh em hai người lớn lên đều rất tốt, cũng đều to con, về sau con dâu lương lai cũng phải đẹp.”
Nhất thời đã đến nhà Điền Đại Tráng, Điền Tiểu Mãn tò mò nhìn, ngược lại là một căn nhà nông dân rất có phong thái, thu dọn rất chỉnh tề, ngược lại rất phù hợp với tính cách chịu khó của Điền Đại Tráng.
Điền Đại Tráng ôm Điền Tiểu Mãn hướng trong phòng đi tới, lái xe giúp anh đem vali cùng với đồ vật phía sau đều xách xuống, đặt ở trong góc phòng của phòng bên cạnh.
Điền Đại Tráng tạm thời ôm Điền Tiểu Mãn vào một căn phòng an trí xong, mới đi ra nhà chính, đối với lái xe nói: “Cảm ơn ngài, sư phó. Đến, đây là 100 đồng tiền xe.”
Lái xe tiếp nhận tiền, cười đến vẻ mặt ôn hòa nói: “Được. Cậu bận như vậy, tôi đi trước. Về sau nếu cậu còn muốn dẫn em trai đi bệnh viện tái khám, lại gọi điện thoại cho tôi. Nhìn cậu đối xử với em trai tốt như vậy, nhất định là người tốt, lần sau tôi coi như là ưu đãi cho cậu.”
Điền Đại Tráng nghĩ thầm, không bằng anh tính ưu đãi chuyến này cho tôi, chỉ là, tiền đã vào túi quần người ta, không thể lấy ra, đành phải gật đầu, nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi.”
Tiễn lái xe, Điền Đại Tráng lại trở về phòng ngủ Điền Tiểu Mãn, hỏi cậu: “Cậu ở gian phòng này có được không? Đây là phòng cha mẹ tôi từng ở qua, hơi rộng rãi, ánh sáng cũng tốt. Chỉ là...” Trên mặt Điền Đại Tráng hiện lên một tia xấu hổ, lại cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Mẹ tôi...Cuối cùng ở ch.ết trong phòng này, nhưng, mẹ tôi là người tốt, sẽ không hại người, cậu có sợ không?”
Điền Tiểu Mãn vốn không sợ quỷ hồn, chẳng qua, nghe Điền Đại Tráng nói, con ngươi đảo một vòng, lập tức làm ra biểu tình sợ hãi, nói: “Tôi thực sự có chút sợ hãi.”
Mịa nó, lại thử một lần. Đối với khúc gỗ không hiểu phong tình, Điền Tiểu Mãn cũng là cậy mạnh liều mạng.
Điền Đại Tráng bất đắc dĩ nói: “Nếu cậu sợ..., nếu không thì, ngủ ở căn phòng tôi thường ngủ thì sao? Chỉ là, phòng tôi ngủ không sáng sủa bằng căn phòng này, giường cũng nhỏ, sợ cậu ngủ không thoải mái.” Quả thực, Điền Đại Tráng là hiếu tử, tự nhiên là đem đồ tốt nhất trong nhà, chỗ ngủ tốt nhất đều kính cho cha mẹ, còn hiện tại, liền ưu tiên chăm sóc cho Điền Tiểu Mãn người bị thương này.
“Vậy cũng sợ. Quỷ hồn sẽ bay, căn phòng này bay tới căn phòng kia.” Điền Tiểu Mãn lông mi có chút nhíu lại, ánh mắt có chút hốt hoảng, bộ dạng dường như có chút hốt hoảng, nói: “Nếu anh cùng với tôi một chỗ, tôi sẽ không sợ nữa.” Nói xong, cậu liền nhanh chóng cúi đầu.
Điền Đại Tráng lại nháy mắt phát hiện, lỗ tai của cậu dường như có chút hồng.
Điền Đại Tráng ngẫm lại cũng đúng, Điền Tiểu Mãn còn không thể vận động, vạn nhất cả đêm nghĩ muốn đứng dậy hoặc uống nước không có người trông coi quả thực bất tiện, liền nói: “Vậy được, tôi đi đem cái giường kia chuyển qua.”
Điền Tiểu Mãn ngẩng đầu, cực kì nhanh chóng liếc nhìn Điền Đại Tráng, lại cúi thấp đầu: “Giường này lớn như vậy, không cần phí công đi à nha? Chúng ta liền nằm chung một giường lớn, anh ngủ một đầu, tôi ngủ một đầu, anh nên ngủ phía dưới.”