Chương 20
Edit+Beta: Minh Miu
Mặc kệ Điền Đại Tráng trong lòng có bao nhiêu đấu tranh bao nhiêu ngăn cản, nhưng, đối với ánh mắt thanh minh xinh đẹp của Điền Tiểu Mãn, liền hết thảy đều hóa thành hư ảo.
Cuối cùng, anh đi qua, dịch dịch góc chăn che ở trên người Điền Tiểu Mãn, ôn nhu hỏi: “Muốn ăn gì? Tôi đi làm.”
Điền Tiểu Mãn trong ánh mắt phơi phới ý cười, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, nói: “Anh nãy giờ bận rộn như thế là làm cái gì? Tôi buồn bực mấy ngày nay, không muốn ăn thứ gì, nghĩ muốn cùng anh trò chuyện. Anh liền tùy tiện nấu một tô mì đến ăn đi, ăn chúng ta nói chuyện.
Kết quả ăn cơm Điền Đại Tráng vẫn là rất bận, bận làm gối đầu mới cho Điền Tiểu Mãn. Anh đi tìm một cái kéo may dài dài, khoa tay múa chân cả buổi, rốt cục mới thành bốn miếng vải bông hình chữ nhật, thở phào một cái.
Điền Tiểu Mãn hiếu kì nhìn động tác của anh, nói: “Ơ, nhìn không ra, anh còn có thể cắt may.”
Điền Đại Tráng cười khổ nói: “Quá khen. Tôi ở chỗ nào biết, cái này không trâu bắt chó đi cày. Làm quần áo đệm chăn, đơm cúc áo sửa chữa cái gì, trước kia là việc của mẹ tôi, hiện tại phải nhờ vào chính mình. Còn tốt tôi còn nhớ rõ một chút, mò mẫn làm thôi, cậu đừng ghét bỏ là tốt rồi.”
Điền Tiểu Mãn hài lòng nói: “Không chê. Chỉ cần không phải tôi động thủ, cái gì cũng có thể, ha ha. Ai, tôi nói Đại Tráng, anh thật đúng là rất tốt, lại biết làm việc nhà, lại biết làm cơm, còn có thể may quần áo, vóc người cao lại đẹp trai, tính ở trong thôn bản là một nam nhân thích hợp dùng tiết kiệm, khuê nữ tiểu cô nương trong thôn các anh khẳng định rất thích anh?”
Vốn Điền Tiểu Mãn muốn nói trong thôn là cao phú soái, nhưng, lại sợ anh kiêu ngạo tự mãn, liền đổi giọng nói thành nam nhân thích hợp dùng tiết kiệm, nghĩ cũng không khác nhau lắm, anh thiếu chữ “Phú” nha. Cứ việc nói về sau Điền Tiểu Mãn có hơi chột dạ, dù sao, chữ “Phú” kia đã không có, cũng là do chính mình ban tặng.
Kết quả Điền Đại Tráng căn bản không hiểu vì sao gọi là nam nhân thích hợp dùng tiết kiệm, cũng không hiểu vì sao gọi là cao phú soái, trải qua cả buổi chiều nghe Điền Tiểu Mãn giải thích mới hiểu được, cười lắc đầu, nói: “Nào có, trong thôn chúng tôi mọi người đều đứng đứng đắn đắn, không có như cậu nói.”
Điền Tiểu Mãn mới không tin lời anh nói, nghĩ thầm, thằng này không biết trì độn, hay là không biết bản thân mình tốt như thế nào, lớn lên bộ dạng anh tuấn hùng vĩ như vậy, làm sao có thể không có người thích? Hiện tại cũng không phải thời kì phong kiến, nam truy nữ nữ truy nam thậm chí nam truy nam cũng là rất thông thường không bị phạt?
Chẳng qua, Điền Tiểu mãn cũng không dự tính đạp vỡ nồi đất hỏi đến cùng, dù sao, cho dù anh không nói, ngày mai còn có thể đi hỏi tiểu tình báo Búa nha.
Bởi vì không có máy vắt xổ bên cạnh, Điền Đại Tráng đành phải trước may vài đầu bên cạnh, sau cùng đem bông nhét vào, cuối cùng dùng chỉ may lại, là được một cái gối đầu bông.
Điền Tiểu Mãn nghiêng đầu nhìn bộ dạng anh may vá thành thạo, bởi vì chăm chú mà cắn chặt cơ bắp đôi má, còn có hốc mắt lõm vào, cùng với cái cằm góc cạnh rõ ràng, càng lộ ra khuôn mặt thâm thúy mê người, trong nội tâm thốt ra nghi vấn: “Có hay không người cùng với anh nói qua, anh lớn lên có chút giống người ngoại quốc?”Tục ngữ nói, một phương khí hậu một phương người, Điền Tiểu Mãn giỏi về quan sát, sớm liền phát hiện người nơi này tướng mạo phổ biến đặc điểm là mặt rộng, cằm ngắn, vóc dáng thấp mà chắc nịch, khách quan thì, Điền Đại Tráng trong đó như là dị loại, không riêng gì vóc dáng cao như là hạc giữa bầy gà, bộ mặt cũng như là con lai cử chỉ giống người nước ngoài, cùng di ảnh của cha Điền không có nửa điểm tương tự không nói, cũng không quá giống mẹ Điền.
Điền Đại Tráng kim cầm trong tay thoáng cương một chút, sau đó đông cứng nói: “Không có. Được rồi, đừng nói chuyện nữa, cậu nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Điền Đại Tráng liền cúi đầu rất nhanh mà lại may vài cái, cắn đứt đầu chỉ, xem như đại công cáo thành. Thay gối đầu cho Điền Tiểu Mãn, anh liền đi ra ngoài sắp xếp thuốc.
Điền Tiểu Mãn đành phải trừng mắt nhìn bóng lưng của anh, trong lòng nói thầm: Thằng này...
Ước chừng sau một giờ, Điền Đại Tráng đem thuốc sắc xong bưng vào, trước dựa theo lời bác sĩ Lưu dặn dò, đem nước thuốc nóng hổi chắt ra, trộn với mặt ong và thông dầu, sau đó đem quần áo Điền Tiểu Mãn cởi ra, thoa tại vết thương trên ngực cho cậu, cuối cùng, dùng băng gạc quấn lên rất nhiều vòng.
Điền Đại Tráng giương mắt, nhìn thấy miệng Điền Tiểu Mãn khẽ nhếch, dường như hút khí, liền cho rằng cậu đau, không khỏi hỏi: “Không thoải mái sao?” Lực đạo quấn băng gạc lập tức nhu hòa ba phần.
Điền Tiểu Mãn nhếch nhếch miệng, nói: “Ngược lại không có không thoải mái, chính là hương vị là lạ, giống như là thứ gì bị biến chất thành mùi chua.”
Điền Đại Tráng nói: “À. Vậy không có gì, tôi cảm thấy còn được, không cảm thấy mùi lạ. Tôi không phải cùng với cậu cùng ngửi sao?”
Điền Tiểu Mãn áy náy nói: “Thật áy náy, liên lụy anh cũng phải nghe thấy cái mùi kì lạ này.”
Điền Đại Tráng nhịn không được sờ lên tóc của cậu, nói: “Này có gì. Hơn nữa, tôi không cảm thấy mùi lạ, so với chuồng heo còn dễ ngửi nhiều hơn.”
Điền Tiểu Mãn trong lòng lý sự, lại đem mình so với chuồng heo. Hừ, người ta trước kia thế nhưng trường kì dùng nước hoa nam.
Tiếp theo, Điền Đại Tráng bưng một chậu nước tới, đem vị trí của Điền Tiểu Mãn điều chỉnh một chút, lại để cho đầu của cậu hướng vào trong, sau đó cầm chân của cậu tới, đem đôi chân thanh tú trắng nõn hướng vào chậu nước thuốc nóng hổi đặt vào.
Điền Tiểu Mãn lập tức hét lên một tiếng, bản năng dùng sức rút chân của mình, nghĩ muốn thoát khỏi.
Bị phỏng, phỏng ch.ết người rồi.
Tay Điền Đại Tráng giống như kìm sắt một mực giữ lấy chân của cậu, không cho phép cậu rút đi, đồng thời khuyên bảo: “Kiên nhẫn một chút. Bác sĩ nói, dược này là dược thang chân, là phương thuốc ông ta đắc ý nhất, dược khí theo huyệt đạo bàn chân đến những vết thương trên người của cậu, có thể khiến vết thương nhanh khỏi. Cậu xem, không riêng chân của cậu bị phỏng, tay của tôi cũng ở trong nước, này không phải cùng với cậu sao?”
Điền Tiểu Mãn bị bỏng trong miệng “Híz-khà zz Hí-zzz”, chân lại không hề lộn xộn, nỗ lực khiến chính mình chịu đựng.
Khoan hãy nói, có thể thật sự có chút hiệu quả. Chân bị bỏng giống như muốn lột một tầng da, nhưng mà một lượng nhiệt liền theo huyết mạch ngược dòng lên xuống, khiến cho Điền Tiểu Mãn cản thấy tựa hồ máu chảy đều tăng nhanh hơn nhiều, tiếp theo ngực bị tổn thương cũng một mạch một mạch có chút đau, lại có chút ngứa, sau đó lại mang đến cảm giác thoải thoải mái mái dễ chịu.
Một lát sau, nước rốt cục cũng có chút ấm, Điền Đại Tráng dùng bàn tay vung nước lên, rửa chân cho Điền Tiểu Mãn, xoa xoa, xoa, bởi vì cực kì thoải mái, miệng Điền Tiểu Mãn lại hừ hừ vài tiếng.
Bàn chân trắng nõn tinh xảo bởi vì ngâm nước nóng mà ửng đỏ, bởi vì là tự nhiên mà lộ ra nhan sắc xinh đẹp, so với hoa đào còn đẹp hơn, khiến Điền Đại Tráng không khỏi giương mắt nhìn về phía người nằm trên giường, bởi vì bị giày vò, Điền Tiểu Mãn khuôn mặt đều ướt mồ hôi, sợi tóc đen như mực đều ướt, dán tại thái dương, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp, lúc nhắm mở xinh đẹp vô cùng...
Điền Đại Tráng chỉ cảm thấy trong đầu nóng lên, tứ chi xương cốt nhiệt huyết sôi trào.
Điền Tiểu Mãn mở to hai mắt nằm ở trên giường, chân còn nóng hổi, tựa hồ dược kia mang theo kích thích, khiến cậu cả buổi ngủ không được. Ngoài ra còn có một nguyên nhân, Điền Đại Tráng đi đổ nước rửa chân cả buổi không thấy trở về, khiến Điền Tiểu Mãn trong lòng không yên, không khỏi nói thầm: “Như thế nào đổ nước, đã đi lâu như thế...”
Điền Đại Tráng đi một căn phòng khác, nửa tựa ở trên vách tường, bàn tay thon dài vừa mới ngâm nước thuốc mà trở nên trắng vuốt gia hỏa ở dưới khố hạ đang ngẩng đầu thẳng tắp, buồn rầu thở dài, liền bắt đầu chuyển động.
Điền Đại Tráng rất ít thủ ɖâʍ, ngẫu nhiên có lúc kích động, chịu đựng một chút thì cũng qua đi, dù sao ở cùng cha mẹ, anh lại là người có tính cách nội liễm.
Còn lần này, nhưng lại như thế nào cũng không nhịn được tâm hỏa, không bắn ra quả thực muốn đem anh nghẹn ch.ết.
Theo động tác bàn tay, khô nóng trong cơ thể Điền Đại Tráng rốt cục cũng phát tiết được một chút.
Cuối cùng thời điểm chạy nước rút, cảnh tượng kì quái trong đầu Điền Đại Tráng hết thảy rút đi, chỉ còn lại khuôn mặt vừa mới nhìn thấy Điền Tiểu Mãn, mồ hôi đầm đìa, xinh đẹp như hoa đào, giống như đang ở dưới thân hầu hạ chính mình....