Chương 41

Edit+Beta: Minh Miu


Đại Tráng sau khi về nhà liền vui vẻ rạo rực mà đem chuyện này nói cho Tiểu Mãn biết, khiến cho Tiểu Mãn tức giận, hận không thể xách lỗ tai anh, hoặc là đánh vào ót anh một cái, thở phì phì nói: “Loại lời này sao có thể tin? Anh có phải ngốc hay không? Đàn ông làm sao có thể mang thai? Dùng chỗ nào để mang thai, anh ngược lại là nói cho em nghe một chút?”


Đại Tráng lặng lẽ nhìn phần bụng Tiểu Mãn, lúng túng nói: “Đàn ông cũng không phải có bụng sao? Liền dùng bụng mang.”


Tiểu Mãn tức nở nụ cười, nói: “Nhưng cấu tạo dưới bụng không giống nhau, anh không hiểu sao? Phụ nữ có tử cung, dùng mang thai, đàn ông nào có? Anh ngược lại là nói một chút, em dùng chỗ nào mang thai?”


Nhìn Đại Tráng vẻ mặt đỏ bừng, bộ dàng tràn đầy xấu hổ, Tiểu Mãn lại thừa cơ nói móc anh nói: “Xem ra em ngoại trừ dạy cho anh ngoại ngữ, còn phải mở cho anh khóa sinh lý. Này cũng quá không có thưởng thức quá không hiểu khoa học rồi. Hay là nói, anh mấy ngày nay sảng khoái nhiều rồi, lúc bắn ngay cả não ở bên trong cũng bắn ra, mới có thể không đầu óc làm chuyện như vậy?”


Đại Tráng bị Tiểu Mãn nói cho cực kì chán nản, mình cũng cảm thấy quái dị không có chút tinh thần nào, ôm đầu đi ra ngoài, Tiểu Mãn gọi anh: “Anh đi đâu vậy. Lời em nói còn chưa nói hết.”
Đại Tráng vẻ mặt đau khổ dừng lại.


available on google playdownload on app store


Tiểu Mãn nói: “Anh lập tức tìm lão lừa đảo kia, hỏi ông ta đem tiền trở về. Tự anh nói, không nỡ ăn, không nỡ dùng, một phân tiền hận không thể tách ra làm hai để tiêu, lại đem 1200 đồng đưa cho lão lừa đảo.”


Đại Tráng rầu rĩ nói: “Lão Lưu đầu người ta vẫn còn có chút trò trống, chữa khỏi nhiều bệnh lạ ở quê nhà chúng ta. Còn có, em xem sách của chúng ta những chuyện lạ chưa hiểu trên thế giới, nói trên thế giới này kì lạ, khoa học nhiều chuyện không thể giải thích. Có lẽ lão Lưu đầu thực sự biết chút ít chuyện lạ, đây là cùng anh quan hệ tốt, mới nói cho anh biết. Dù sao, tiền đều cho, liền thử xem, có thể mang thai là chuyện vui, không thể mang thai, ông ta ít nhất trả lại phân nửa cho chúng ta.”


Tiểu Mãn nhìn bộ dạng kia, tâm lại mềm, thấp giọng nói: “Khẳng định không được. Anh như thế nào...Ai, được rồi, kì thật, em không phải quan tâm hơn một ngàn đồng kia, em là sợ anh...Kích động như vậy, bận rộn cả buổi, cuối cùng, lại vui vẻ hụt một hồi. Bởi vì rõ ràng chính là không thể nào. Mấy đồng tiền kia tính cái gì. Tặng không lão Lưu đầu kia cũng không việc gì, nhưng, ông ta không thể lừa gạt tình cảm chúng ta.”


Đại Tráng vẻ mặt biểu lộ thất lạc, thấp giọng nói: “Vậy được rồi, anh đem tiền trở về.”


Tiểu Mãn bỗng nhiên kéo anh lại, nói: “Không nóng nảy. Tạm thời đặt ở chỗ lão đầu để cho ông ta bảo quản một chút cũng không có việc gì. Đều là hương thân quê nhà, rõ ràng lừa anh như vậy, chỉ hỏi ông ta cho rõ, đều là lợi ông ta.”


Đại Tráng buồn bã ỉu xìu nói: “Nha. Vậy cũng được. Dù sao nhà ông ta anh cũng biết, trốn cũng không thoát. Hai ngày nữa đến cũng được.”Tiểu Mãn nhìn Đại Tráng, trong nội tâm có chút không đành, lôi kéo cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Thật muốn đứa nhỏ như vậy?”


Đại Tráng không tự chủ được gật đầu, nói: “Muốn.”
Tiểu Mãn thở dài, nói: “Vậy sau này chúng ta nhận nuôi một đứa bé.”
Đại Tráng ánh mắt buồn bã, nói: “Sau này hãy nói. Không gấp.”


Tiểu Mãn suy nghĩ đối với Đại Tráng xuất thân là nông dân, dù thể nào, chung quy tránh không được nghĩ cách nối dỗi tông đường, muốn một đứa con ruột của mình, liền lại nhẫn tâm, nói: “Cũng có thể mang thai hộ.”


Đại Tráng không hiểu mang thai hộ là cái gì, Tiểu Mãn giải thích cho anh một trận, Đại Tráng đã hiểu rõ, nhưng vẫn là rầu rĩ không vui, nói: “Vậy vẫn là cũng phụ nữ đó sinh à? Mượn bụng đám người thôn chúng ta sinh con là một phương pháp, chỉ có điều người trong thành phố làm huyễn hoặc khó năm bắt một chút, không cần làm, dùng dụng cụ y học gì đó.”


Tiểu Mãn hơi hơi cười nhìn Đại Tráng, nói: “Như vậy có thể thực hiện đi? Bất kể nói thế nào, luôn là thân sinh cốt nhục của anh.”


Đại Tráng ôm đầu một lát, lắc đầu giống như trống lúc lắc, nói: “Vậy không bằng nhận con nuôi. Nghĩ đến là một người phụ nữ quen cũng không quen sinh con cho anh, trong nội tâm liền không thoải mái, Tiểu Mãn em khẳng định cũng sẽ không vui. It"s sunfair!” Đại Tráng rõ ràng còn dùng một câu tiếng anh mới học được để diễn tả cảm thụ của mình, ngược lại là khiến cho Tiểu Mãn nở nụ cười.


Đại Tráng buồn vô cớ nói: “Kì thật anh cũng không phải rất muốn đứa nhỏ, rất là phiền toái, hơn nữa, hiện tại nghèo như vậy, nuôi sống chính mình cùng vợ đều khó khăn đây này. Chỉ là, nghe Lưu lão đầu nói mơ hồ như vậy, muốn thử xem mà thôi.”


Tiểu Mãn kì thật rõ ràng ý của Đại Tráng, anh muốn có một đứa nhỏ chung huyết mạch của hai người. Chỉ là, điều này sao có thể?
Tiểu Mãn cũng có chút phiền muộn, cắn môi, trầm mặc không nói.


Đại Tráng bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Nếu không, chúng ta liền đi ngâm suối nước nóng một chút, hắc hắc hắc, chúng ta còn không có ở bên ngoài thử qua đâu, nói không chừng sẽ rất thoải mái. Cho dù chuyện mang thai đứa nhỏ không được, liền xem như đi chơi chứ sao. Ngày mốt là mười lăm, anh mang em đi, bên cạnh suối nước nóng tìm sơn động, ngủ cả đêm trở về.”


Tiểu Mãn con mắt sáng ngời, thoáng cái trở nên kích động, nói: “Trong sơn động ngủ cả đêm? Vậy vậy đốt lửa sao?”
Đại Tráng không đếm xỉa tới nói: “Đốt lửa liền đốt lửa, bằng không thì sợ em lạnh, anh ngược lại là không có gì.”


Tiểu Mãn nghe xong liền vui mừng, nói: “Đã chọn đống lửa, có thể nướng gà rừng. Hồng Thất Công kia ăn gà mày (hay còn gọi là gà đất sét), em vẫn muốn thử xem, chính là không biết làm. Không biết có phải là thực sự ăn ngon như vậy.”


Đại Tráng lập tức nói: “Ah, cái đó anh biết làm, ừm, mặt khác anh còn có thể nướng thỏ rừng cho em, cũng ăn ngon.”
Tiểu Mãn lập tức mừng rỡ tìm không ra phương hướng rồi, nói: “Thật tốt quá. Ngâm suối nước nóng, cắm trại dã ngoại, nướng món ăn dân dã, đều là em thích đấy.”


Đại Tráng ở bên trong nghĩ thầm thở dài, nghĩ thầm: Sớm biết như vậy liền đem đồ ăn ngon chơi vui một chút là có thể đem người dỗ dành, mình làm gì hao phí lớn như vậy nhiệt tình cùng Tiểu Mãn giảng giải những cái kia. Khổ sở uổng phí sắp xếp giải thích. Ngoài miệng lại liên tục không ngừng trả lời: “Những cái này đều dễ dàng. Vậy thì như thế đi, anh không ôm hy vọng, liền xem như đi chơi, tản bộ giải sầu, em mỗi ngày đều nằm trên giường, khó chịu đi? Chồng em mang em đi ra ngoài chơi.”


Tiểu Mãn mắt to lườm anh.
Hôm nay đã đến ngày mười lăm, Đại Tráng cùng Tiểu Mãn xế chiều ba giờ liền ăn một chút cơm tối lót dạ, chuẩn bị hướng núi Thanh Liên xuất phát.
Trước khi đi, Đại Tráng chợt nhớ ra, đối với Tiểu Mãn đã phóng ra cửa nói: “Em chờ anh một chút.”


Lại chạy trở về phòng, Đại Tráng từ trong tủ chén lục ra một bộ quần áo cùng một đôi giày đi ra, đưa cho Tiểu Mãn, nói: “Em mặc cái này, đây chính là quần áo giày trên người em mặc khi anh tìm được, anh đều giặt sạch rồi, liền đợi đến ngày hôm nay em đã có thể mặc ra ngoài.”


Tiểu Mãn nhận lấy xem xét, một bộ quần áo màu da cam cùng quần dài không thấm nước, giày thì là giày leo núi vừa dày vừa nặng, đều là nhãn hiệu quốc tế nổi danh, North Face đấy, trong nội tâm có chút cảm khái: Vậy lần kia thật sự là một đường nguy hiểm tính mạng. May mắn gặp được Đại Tráng.


Bỗng nhiên, trước mắt Tiểu Mãn dường như có chút mơ hồ, khiến thân thể cậu cũng không khỏi có chút lay động, Đại Tráng vội vàng đỡ lấy cậu, nói: “Em làm sao vậy? Không thoải mái sao? Nếu tình trạng không tốt, liền không đi.”


Tiểu Mãn lắc đầu, nói: “Không có, em...chỉ là đầu óc vừa mới có hơi...giống như là nhớ tới cái gì, lại...lại quên...”


Tiểu Mãn mặt mũi xuất hiện biểu lộ hoang mang. Quả thực, cậu vừa rồi cảm giác, thật sự là nhớ ra manh mối gì đó, nhưng, đang lúc cậu tập trung hoàn toàn tinh thần vào một điểm cảm giác kia, giống như đứa nhỏ đuổi theo khinh khí cầu, mới đưa bàn tay nhỏ bé với tới dây khinh khí cầu, lại vẫn không thể nào bắt lấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bay đi.


Mặc kệ. Lúc nhớ lại tự nhiên sẽ nhớ. Tiểu Mãn lắc lắc đầu, đối với Đại Tráng cười cười, nói: “Được, anh đi ra ngoài một chút, em thay đồ chúng ta liền đi.”


Đại Tráng vốn muốn nói, chúng ta hiện tại cũng là vợ chồng son, như thế nào thay quần áo còn muốn anh tránh đi. Em chỗ nào anh chưa thấy qua?


Chỉ là, đối với Đại Tráng bản tính thuần phác mà nói, cho dù là vợ mình, muốn ở giữa ban ngày sáng loáng thảo luận đùa giỡn mà nói xác thực không phải phong cách của anh, liền thành thật đi ra ngoài.


Nhất thời, Tiểu Mãn đổi xong quần áo đi ra, sợi tổng hợp màu cam dưới phản xạ ánh sáng mặt trời, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp Tiểu Mãn càng phát ra sắc đẹp đoạt nhân, khiến cho Đại Tráng rất kinh diễm, nói: “Vợ, em thật là đẹp.”


Tiểu Mãn khẽ cười một tiếng, nói: “Anh nhanh bình thường một chút cho em. Ở bên ngoài không cho phép đối với em chảy nước miếng. Hiện tại đi nhanh đi.”






Truyện liên quan