Chương 36
Tạ Duẫn Ninh thân thể run rẩy, ngẩng đầu lên.
Là khuôn mặt của Tạ Diệc Đông.
Vẻ mặt bình thường lạnh lùng tao nhã trước sau như một, bây giờ bị thay thế bằng khuôn mặt đằng đằng sát khí.
“Cậu đã đi đâu?” Tạ Diệc Đông cúi đầu, gằn từng chữ mà hỏi Tạ Duẫn Ninh.
Tạ Duẫn Ninh chỉ cảm thấy, hai cổ tay bị Tạ Diệc Đông nắm chặt bắt đầu âm ỉ đau, mà người con trai trước mặt dường như còn có xu thế sử dụng lực lớn hơn nữa.
“Ngoan.” Tạ Diệc Đông đưa mặt tới, vươn một cái tay khác ra, chạm chạm vào gò má của Tạ Duẫn Ninh: “Nói cho anh biết, em đi đâu?”
Tạ Duẫn Ninh trừng lớn mắt.
Tạ Diệc Đông trước mắt, khiến hắn theo bản năng cảm thấy khủng bố.
Một cái tay chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, một cái tay khác, lại dùng lực gắt gao nắm lấy như muốn bẻ gãy cổ tay của hắn.
“Nói chuyện.” Giọng điệu có chút đè nén một lần nữa vang lên.
Tạ Duẫn Ninh chỉ cảm thấy lòng bàn tay nắm lại đầy mồ hôi, cổ họng lại vô cùng khô, nói không ra lời.
“Tại sao điện thoại lại tắt máy?” Tạ Diệc Đông tiếp tục ép sát tới hỏi hắn, hơi thở không có độ ấm gần như đã đang thở bằng mũi.(Mã mã: Khúc này khó hiểu quạ)
Tạ Duẫn Ninh cảm thấy cổ tay của chính mình bị Tạ Diệc Đông nắm lấy kia cực kỳ đau.
Hắn từ trước đến giờ không nghĩ đến Tạ Diệc Đông vậy mà sẽ có sức lực lớn như vậy, hắn nghi ngờ cổ tay của mình sắp gãy rồi.
“Anh hai rất lo lắng cho em.” Tay của Tạ Diệc Đông không ngừng dùng lực mà nắm lấy cổ tay của Tạ Duẫn Ninh, “Em không nghe lời.” Chậm rãi êm ái trách cứ Tạ Duẫn Ninh.
Tạ Duẫn Ninh không ngừng nuốt nước bọt, chính là không thể nào nói ra lời.
Tay lạnh ngắt, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Tạ Duẫn Ninh: “Tôi đã nói, cậu là của tôi, cậu quên rồi sao?”
Tạ Duẫn Ninh giờ phút này đã hoàn toàn quên mất tâm trạng buồn bực lúc nãy, chỉ là theo bản năng ý thức được không thể ngỗ nghịch Tạ Diệc Đông, vô ý thức mà vội vàng lắc đầu.
“Cậu nếu như rời khỏi tôi, sẽ bị người khác ức hϊế͙p͙, sẽ bị lừa.” Tạ Duẫn Ninh thấp giọng nói, nhỏ giọng giống như khuyên bảo nói với Tạ Duẫn Ninh: “Cho nên, cậu không nghe lời sẽ bị trừng phạt…Đứa nhỏ hư!” Đột nhiên dùng sức trên tay đem Tạ Duẫn Ninh đẩy một cái vào góc tường sau lùm cây, khiến hắn dính sát vào tường.
Đèn đường chiếu không đến góc tường, dựa lưng vào vách tường lạnh băng, Tạ Duẫn Ninh mới ý thức được chân của chính mình như nhũn ra.
Mặc dù khuất bóng không thấy rõ vẻ mặt của Tạ Diệc Đông, nhưng mà hắn đã sâu sắc ý thức được Tạ Diệc Đông đang trong tình trạng nổi cơn thịnh nộ.
Còn chưa đợi hắn suy nghĩ rõ ràng, hai chân cảm giác mát lạnh, tiếp theo, da thịt dưới chân cảm thấy không khí lạnh băng của mùa đông.
“Cậu không phải muốn biết hay sao?” Tạ Diệc Đông một bên vững vàng đè lại Tạ Duẫn Ninh, một bên lại gần, thấp giọng nói bên tai hắn: “Tôi có ham muốn làm cậu hay không?” Đồng thời, tiếng khoá kéo xuống kèm theo tiếng ma sát vải vóc vang lên.
Kỳ thực động tĩnh cũng không lớn, nhưng vào lúc này trong tai của Tạ Duẫn Ninh vô cùng căng thẳng, lại nghe được vô cùng rõ ràng.
Hắn ngay tức khắc ý thức được không ổn, nhưng lại sợ bị người khác thấy được sẽ mang đến phiền phức cho Tạ Diệc Đông, thế là âm thầm giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích… Cậu không hy vọng bị người khác thấy, dẫn đến phiền phức cho tôi chứ?” Tạ Diệc Đông thấp giọng cười, vươn đầu lưỡi ra, ɭϊếʍƈ vành tai của Tạ Duẫn Ninh một cái, “Tôi bây giờ rất muốn làm cậu, cho nên, cậu phải ngoan ngoãn, biết không?”
Tạ Duẫn Ninh hai chân đều phát run, lại không dám nói chuyện, rất sợ bị người khác phát hiện ra chuyện đang phát sinh ở cái góc xó này.
“Đều tại cậu không tốt, đợi sau khi tôi cùng cậu làm xong, cậu chính là thuộc về tôi, đúng không.” Tạ Diệc Đông thì thào nói, “Xin lỗi, khiến cậu bất an, là lỗi của tôi.” Trong lúc nói chuyện, bộ phận nóng hổi đó đã dán sát vào thân thể đang run rẩy trong không khí.
Tạ Duẫn Ninh từ đầu đến cuối giãy dụa không được sự kiềm chế của Tạ Diệc Đông, lại không dám làm ra động tĩnh lớn.
Cuối cùng nhận mệnh.
Nhắm mắt lại, không nhìn Tạ Diệc Đông nữa.
“Nhìn tôi.” Tạ Diệc Đông đột nhiên gầm thét với Tạ Duẫn Ninh.
Tạ Duẫn Ninh bị doạ cho nhảy dựng, ý thức được mà mở to mắt hoảng sợ nhìn Tạ Diệc Đông.
“Cậu không nghe lời, không nghe lời…” Tạ Diệc Đông dường như nghiến răng nghiến lợi hạ thấp giọng nói, khuôn mặt tuấn tú đã vặn vẹo dữ tợn.
Đồng thời, cơ thể chen về phía trước.
Cơ thể dường như muốn bị xé rách, đau đớn đột nhiên truyền đến từ nơi đó.
Tạ Duẫn Ninh cảm thấy chẳng những cơ thể giống như bị người ta cứng rắn mổ ra, thậm chí ngay cả linh hồn, cũng bị động tác tàn nhẫn của Tạ Diệc Đông phá vỡ.
Mặc dù đau đến hai mắt biến thành màu đen, nhưng mà hắn vẫn nhớ không thể phát ra âm thanh.
Gắt gao cắn chặt răng.
Tạ Diệc Đông đột nhiên lại thấp giọng cười rộ lên: “…Cậu muốn tôi làm cậu mà? Bởi vì cậu thích tôi, đúng không?” Trong khi nói chuyện, nhiệt thiết cứng rắn lấy một loại khí thế cố chấp ác nghiệt mà nâng đỡ đánh vào Tạ Duẫn Ninh.
Tạ Duẫn Ninh đã đau đến toàn thân không có sức lực, ngay cả sức để cắn răng cũng không có, đành phải đem hết toàn lực mà cắn chặt môi dưới.
“Cho nên, lưu lại bên cạnh tôi, biết không? Tôi sẽ không để cho cậu đi, bởi vì cậu thích tôi, biết không?” Tạ Diệc Đông cho dù là đang nói, cực kỳ giận dữ mà hành hạ Tạ Duẫn Ninh, đồng thời hai cánh tay giống như muốn đem Tạ Duẫn Ninh ấn vào máu thịt, trói vào thật chặc, cúi đầu, giống như phát điên mà hành hạ hắn.
Tạ Duẫn Ninh bị làm đến nổi sắp mất đi ý thức, rõ ràng cho rằng lần này đã rất đau, nhưng lần công kích tiếp theo lại càng đau hơn nữa, một lần rồi một lần, đau đớn cứ thế chồng lên.
Trước mắt từng đợt đen tối, ngoại trừ đau đớn, cũng không cảm giác được cái gì khác.
Trong lòng không ngừng nhớ kỹ: Không thể phát ra tiếng, không thể phát ra tiếng, không thể phát ra tiếng…
Không thể phát ra tiếng, không thể phát ra tiếng…
Không thể phát ra tiếng…
Muốn ch.ết…
Tôi muốn ch.ết…
Hắn đã không thể phân biệt được là cơ thể đau hay là linh hồn đau đớn…
Cũng không biết được bắt đầu từ lúc nào, chất lỏng nóng hổi tràn ra khỏi viền mắt, giống như mất đi kiểm soát mà trào ra mãnh liệt…
Đột nhiên, một giọt nước mắt rơi vào cái trán của Tạ Diệc Đông đang điên cuồng.
Giống như bị tổn thương.
Tạ Diệc Đông thân thể dừng lại, sau đó ngẩng mạnh đầu lên.
“Tiểu Ninh?” Giọng điệu nghi hoặc, ngữ khí bình thường ôn nhu.
Tạ Duẫn Ninh có chút ý thức hoảng hốt nhìn Tạ Diệc Đông.
Mặc dù không biết tại sao tầm mắt có chút mơ hồ, nhìn không rõ, nhưng mà…
“Rất đau…” Hắn theo bản năng cầu cứu, “Rất đau…”
Tôi có lẽ sẽ ch.ết đi…
Đau đớn như vậy…
Đau đến nỗi sắp không thể hít thở.
“Tiểu Ninh!” Giọng điệu của Tạ Diệc Đông tràn đầy sự khủng bố, “Cậu làm sao vậy?”
“Đau…” Trong đầu chỉ có một cảm giác này.
Rất mệt, rất buồn ngủ, muốn ngủ…
Ngủ rồi thì sẽ tốt hay không?
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Tạ Diệc Đông run rẩy nói, lập tức thoát ra.
Dù cho bởi vì sợ hãi kinh hoảng mà thân phân mềm xuống, từ trong cơ thể của Tạ Duẫn Ninh rút ra, cũng khiến cho thân thể của Tạ Duẫn Ninh co giật run rẩy không ngừng: “Đau…”
“Không đau, không đau.” Tạ Diệc Đông ôm chặt lấy hắn, “Xin lỗi, xin lỗi Tiểu Ninh, xin lỗi…”
Tạ Duẫn Ninh mơ mơ hồ hồ chỉ cảm thấy Tạ Diệc Đông dán sát vào cơ thể của mình cũng run rẩy không ngừng.
Mặc dù rất muốn hỏi y vì sao lại sợ hãi, rất muốn ôm lại y, nói y đừng sợ, cuối cùng lại bởi vì thể lực không đủ, trước mắt tối đen, mất đi ý thức.