Chương 18: Truyền thuyết đô thị về gấu lông xù nâu cùng người
Cố Diễn không biết xấu hổ thế này chắc hẳn là dự tính trước đã lâu, ở trong xe thuốc bôi trơn đều chuẩn bị đủ, vẫn là bao ngoài màu hồng nhạt, nhìn thấy Tô Thừa có chút quáng mắt. Hoàn hảo là hai người bây giờ đều rất nóng ruột, cầm thú này cũng còn nhớ làm công tác bôi trơn mở rộng trước cho Tô Thừa.
Lúc hắn đâm vào, con gấu màu nâu rốt cuộc không chịu nổi va chạm lần lượt của hai người, vô lực ngã xuống trên người Cố Diễn. Con gấu chiều cao hơn hai mét liền nằm nhoài trên lưng hắn.
Mà lúc tình nồng đậm thế này, ai còn có thời gian quản chứ, con gấu nâu lớn nằm úp sau lưng Cố Diễn, dưới thân đè lên Tô Thừa, từ lâu tình làm mờ mắt, hắn giờ phút này chỉ nhớ rõ chốc chốc rung động hông cùng mông của mình, bản năng càng đi sâu vào nơi tiêu hồn kia. Một chân của Tô Thừa bị Cố Diễn khiêng trên vai, một chân mềm mại để dưới ghế dựa, nơi kia từ lâu đã mềm mại ẩm ướt, tùy ý Cố Diễn làm việc xấu.
Trùng hợp có một bé gái đi qua, phát hiện động tĩnh của chiếc xe này, từ đó về sau trên mạng lưu truyền truyền thuyết đô thị về con gấu lớn lông xù màu nâu cùng người ở gần công viên trò chơi, đương nhiên đây là nói sau.
Đối với Tô Thừa mà nói, thị giác của y cũng rất quái lạ, dưới thân y nơi kia sảng khoái khiến y không khống chế được sinh lý rơi nước mắt, song khi y muốn cùng Cố Diễn hôn môi, con gấu lông xù nâu từ phía sau Cố Diễn nhô đầu ra, ánh mắt chăm chú cùng hèn mọn.
Tô Thừa có chút yếu đuối, liền không khéo điểm mẫn cảm kia bị Cố Diễn mạnh mẽ va chạm vào, chỉ cảm thấy tình cảnh này quá quái dị cùng sảng khái.
Đơn giản nhắm mắt lại, chuyên tâm cảm thụ biến hóa, trong miệng ân a không dứt.
Sau khi hô mưa gọi gió, Cố Diễn thay Tô Thừa chùi chùi chất lỏng sau lưng, nhỏ giọng hỏi y, “Anh có được không?”
“Ừm, được, anh là tốt nhất.” Tô Thừa đã hết sức quen thuộc hệ thống bài võ của Cố Diễn, đáp án há mồm là sẽ ra.
“Vậy em có thích anh không?” Cố Diễn lại hỏi.
“Không thích anh,” Tô Thừa nói, ngay sau đó kéo hắn qua hôn một cái, nói bổ sung, “Không thích anh, còn có thể thích ai?”
Cố Diễn mỉm cười, tỏ vẻ rất hài lòng.
Tô Thừa nghĩ nói chuyện yêu đương còn khó hơn năm đó thi chính trị rất nhiều, lại cảm thấy nội tâm Cố Diễn được thỏa mãn bộ dáng đặc biệt khiến người yêu thương, điều này khiến y cũng rất vui vẻ.
Cố Diễn lại hỏi tiếp, “Lại tới một lần nữa, anh hỏi em, có thích anh không?”
“Không thích,” Tô Thừa nói, sau đó lập tức bổ sung, “Thích không có đủ, là yêu mới đúng.”
Mặt Cố Diễn đỏ hồng, Tô Thừa vốn là nói suông, hiện tại thấy dáng vẻ kia của Cố Diễn, lời nói suông cũng không khỏi nói ra mấy phần tình ý chân thành, y không để ý tới dưới thân mình vẫn còn tồn tại cảm giác của vật lạ, từ từ chuyển tới Cố Diễn, tay nâng ngón tay của hắn, sau đó lau đi khóe mắt của hắn, Cố Diễn rất thích động tác nhỏ này, đôi mắt thoải mái nhắm lại.
Tô Thừa cắn vành tai hắn nói, “Em rất yêu anh.”
Cố Diễn rốt cuộc hết sức hài lòng. Nhỏ giọng “Ừ” một tiếng, sau đó dụi dụi vào hõm vai Tô Thừa, dúi đầu vào.
Hai người nam nhân bên nhau, làʍ ȶìиɦ cùng ăn cơm, là đầu câu chuyện yêu đương hằng ngày. Sau một hồi nghỉ ngơi, cùng nhau đi ăn cơm tối.
Chỗ ăn cơm cách nhà trọ của Cố Diễn không xa, hai người sau khi ăn xong đơn giản không lấy xe, thừa dịp đêm khuya nắm tay nhau đi về nhà.
Trên đường đi gặp một lão nhân bán hoa, mũ ép xuống rất thấp, hướng về phía Tô Thừa nói: “Tiên sinh, mua đóa hoa cho bạn trai ngài đi.”
Tô Thừa: “…” Đâu có bé gái bán hoa đâu a, mua hoa cho bạn trai là cái quỷ gì, bây giờ đại thúc đã văn minh đến trình độ này sao?
Hơn nữa quái dị nhất là địa phương, y luôn cảm thấy người này có chút quen mắt.
Tô Thừa nghi ngờ liếc nhìn Cố Diễn một cái, chỉ thấy lỗ tai của Cố Diễn hồng lên, ánh mắt còn lộ ra chút mong đợi. Tô Thừa lòng thương hoa tiếc ngọc bỗng trỗi dậy, thử hỏi có thô hán nào có thể chịu nổi đôi mắt ngập nước của mỹ thiếu niên nhìn chằm chằm vào mình? Vì vậy Tô Thừa vô cùng sảng khoái hỏi Cố Diễn, “Muốn mấy đóa?”
Cố Diễn liền lập tức không vui.
Tô Thừa gãi đầu một cái, y gần đây bị thiếu nữ Cố Diễn dạy dỗ coi như có chút thông suốt, phúc đến thì lòng cũng sáng ra, đoán được dựa theo tiêu chuẩn hệ thống bài võ không phải hỏi đối phương muốn mấy đóa, mà là…
Tô Thừa nhét vào trong tay đại thúc hai tờ giấy màu hồng, thành khẩn nói: “Đại thúc, này bán chậm, hoa của ngài tôi liền mua hết, ngài về nhà sớm đi. Số tiền này đủ chưa?”
Lão đầu bán hoa vội vã gật đầu, mũ suýt chút nữa rơi mất, vì vậy ông vừa bụm mũ vừa nói: “Được rồi được rồi, số tiền này đủ rồi, người trẻ tuổi cậu thật là người tốt.”
Lão đầu nhận tiền liền đưa giỏ hoa lại đây, Tô Thừa vung tay, chỉ chọn trong đó một bông hoa hồng còn tươi đẹp, nói chỉ cần đóa này là đủ. Ngay sau đó làm động tác nửa quỳ đưa tới cho Cố Diễn, “Có thích không?”
“Ừm.” Cố Diễn nhận lấy, biểu tình nhẹ như mây gió, nhưng nhảy nhót tung tăng đã bán đứng nội tâm đang vui sướng cùng hạnh phúc.
Nổ tung! Muốn nổ tung rồi! Tâm thiếu nữ đang nổ tung!
Thư ký đại thúc mang theo một rổ bị mua nhưng không lấy mang đi, đi tới chỗ rẽ hai người không nhìn thấy mới tháo nón xuống lau vệt mồ hôi. Thời đại này trình độ công việc thư ký yêu cầu ngày càng cao.
Ông quả thực mắt không thấy, người giống như người vợ nhỏ kia khi nhận hoa của nam tử, vẫn là ông chủ anh minh thần võ của ông sao?
Thói đời ngày nay a, thư ký đại thúc lại vừa nghĩ mình mưu tính với chuyện hoa này, mặt già không khỏi đỏ ửng, bản thân cũng không có cách nào nhìn thẳng.