Chương 2
Dương Hùng đối với những người giúp việc mời này vô cùng hài lòng, tuy rằng bọn họ không quản lý tất cả, nhưng Hạng Vinh làm rất rất tốt. Bên trong Bạch Lâu đều được dọn dẹp sạch sẽ, chỉnh chỉnh tề tề. Ngoài sân hoa phồn diệp mậu*. Xe của Dương Hùng được lau chùi đến mức có thể soi gương, bên trong xe tất cả máy móc đều được sửa sang, bây giờ chạy rất nhẹ lại nhanh.
*hoa phồn diệp mậu: hoa nở cây lá xum xuê.
Nhưng khiến Dương Hùng cảm thấy kinh hỉ nhất chính là tài nấu ăn của Hạng Vinh phi thường tốt, Dương Hùng ăn vài ngày liền nghiện, khen không dứt miệng, còn mời bằng hữu của hắn đến ăn. Từ Tự Cường lại càng tâng bốc, đem một bàn đầy ấp thức ăn ăn sạch sẽ, mà tâm ý vẫn chưa hết, lôi kéo tay Hạng Vinh nói: “Nếu cậu là nữ, mặc kệ cậu lớn lên ra sao, tôi cũng phải lấy cậu về làm vợ!”
Dương Hùng vung nắm đấm, tung thật mạnh đánh vào người Từ Tự Cường, nói: “Cậu dám làm phản, dám đến nhà của tôi rồi gạt người mang đi, còn có thể đến phiên cậu sao hả?”
Thời gian dài, Dương Hùng còn cảm thấy bọn họ bẩm sinh là người giúp việc nha, Dương Hùng thường xuyên mang các cô gái về nhà, bọn họ hiểu được thời điểm nên biến mất, thời điểm nào nên xuất hiện, cho dù có trễ đến đâu, khi cô gái kia ra về, sẽ có người xuất hiện để đưa tiễn. Dương Hùng vốn là loại người nhàn rỗi thì sẽ gây chuyện, khó có thể ở chung với bất cứ ai, thế nhưng lúc này lại có thể chung sống hòa hợp với đôi vợ chồng này, thật đúng là kì tích.
Dương Hùng không có chuyện gì làm cũng quan sát hai người kia, Tân Hân tuyệt đối là loại nữ nhân xinh đẹp thất thường, cô ta luôn đem thời gian công việc, nghỉ ngơi, đi dạo phố gần như trang trí trước gương, hơn nữa cô ta còn cực kỳ sính ngoại, khi thấy Dương Hùng tâm tính tốt, tán gẫu với cô ta vài câu, thì cô ta sẽ không ngừng hỏi ở nước ngoài thì như thế nào ra sao, trên mặt toát ra cảm xúc vô hạn, tuy rằng Tân Hân chưa bao giờ bước ra khỏi biên giới, nhưng nhìn cô ta như vậy, thì tuyệt đối tin tưởng mặt trăng ở ngoại quốc tròn hơn ở Trung Quốc. Tân Hân còn là người rất mê quý nhân, chuyên thăm hỏi chuyện tình ái của những người tiếng tăm, rất muốn tạo chút quan hệ với những người giàu sang, chỉ tiếc căn bản không có cơ hội.
Tân Hân là người tư vấn mua các trang phục ở Thương Hạ, cho nên nhìn từ góc độ nào đó, cô ta là dân chuyên nghiệp, hoàn toàn quen thuộc nghiệp vụ. Thấy Dương Hùng có khách nữ đến chơi, Tân Hân sẽ lợi dụng thời gian bưng trà ngắn ngủi đó, phỏng đoán nữ nhân kia vài lần, sau đó có thể chuẩn xác nói ra trang phục cùng trang sức có phải hàng hiệu hay không, nhãn hàng nào, có phải mốt lưu hành năm nay không. Sau đó Dương Hùng kiểm chứng từng cái một, chuẩn xác hơn 8/10, đến nỗi Dương Hùng rất cảm phục trước tuyệt học này của Tân Hân.
Tính cách tương phản với Tân Hân chính là Hạng Vinh, tính cách Hạng Vinh đặc biệt thành thật. Đi làm, tan tầm, mỗi ngày theo khuôn phép cứ hai điểm một đường mà đi, trừ khi cần mua một chút thực phẩm mới đi ra ngoài chợ, Hạng Vinh không hề đi đâu, cũng không có bằng hữu kết giao, phồn hoa bên ngoài tựa hồ không hấp dẫn nổi cậu, cậu cam tâm tình nguyện ở trong nhà cày cáy, đúng hình tượng một nông dân mới lên thành phố.
Thực tế, tất cả việc nhà trong ngoài của Bạch Lâu gần như đều do Hạng Vinh làm, cậu lo mua thực phẩm, cậu nấu cơm, cậu giặt quần áo, cậu dọn dẹp phòng, cậu lau nhà, cậu tu bổ hoa cỏ ngoài vườn, Hạng Vinh có đôi tay rất linh hoạt, chuyện gì cũng làm được mà còn làm rất tốt. Hạng Vinh chỉ có cái miệng rất ngốc, chuyện gì cũng khó có thể nghe hiểu rõ ràng từ miệng cậu, cho nên Hạng Vinh xưa nay rất trầm mặc ít nói.
Một đôi vợ chồng, quan hệ của bọn họ có thể nghĩ như sau, Tân Hân gần như mọi chuyện lớn nhỏ, tất cả đều tự định đoạt, Hạng Vinh chính là người chấp hành không hơn không kém; mọi chuyện diễn ra tốt đẹp mát mái, là do phu nhân lãnh đạo tài tình, thời điểm mấu chốt sẽ có tác dụng quyết định; mọi chuyện không ổn xui xẻo, là do Hạng Vinh ngu dốt vô năng, đem một kế hoạch hoàn hảo hóa thành công cốc.
Tuy vậy, Tân Hân cả ngày luôn nhìn thân thương phận, tiếc nuối gặp người không xứng, không gặp được một nam nhân tốt.
Đối với tính kiêu ngạo của Tân Hân, Dương Hùng cho rằng không tốt hắn từng nói trực tiếp với Hạng Vinh: “Cậu vậy mà cũng là một nam nhân sao? Để một nữ nhân như vậy khi dễ, nếu nữ nhân kia dám có can đảm nói tôi như vậy, thì tôi đã sớm đánh cho cô ta rách miệng.”
Thế nhưng Hạng Vinh lại ông ông tức giận nói: “Tân Hân cũng không phải quá đáng, nhà xảy ra nhiều chuyện, tôi bớt một chuyện, làm nhiều một chút, sẽ không cãi nhau.”
Vì thế Dương Hùng đưa ra kết luận, người đáng thương cũng có chỗ đáng hận, nếu không giận vì tranh đoạt sẽ không cảm thấy bất hạnh, Hạng Vinh từ nhỏ đã là một người giỏi nhẫn nhịn, cho nên ưu điểm của cậu không hề bị lãng phí, Dương Hùng cũng muốn tìm một cơ hội khi dễ cậu.
Cơ hội là do con người tạo ra, hôm đó Hạng Vinh ở nhà nghỉ ngơi, Dương Hùng cũng không ra ngoài, ở nhà ngồi nhìn Hạng Vinh làm việc nhà, thấy cậu giặt quần áo, lau xe, lau nhà, nấu cơm, chỉnh sửa hoa cỏ xong xuôi, thì kêu cậu dâng trà mời nước, xoa chân đấm lưng, Dương Hùng la hét đòi cà phê lại vừa muốn trà, uống xong trà lại đổi sang cà phê, tóm lại không để Hạng Vịnh nhãn rỗi dù chỉ một giây.
Kỳ thật lúc mới bắt đầu, Dương Hùng cũng thấy bản thân mình thật nhàm chán, nhưng nhìn thấy Hạng Vinh thấm mồ hôi chạy tới chạy lui hầu hạ mình, trong lòng không hiểu sao cảm thấy hưng phấn, đặc biệt có khoái cảm, cảm thấy chuyện này rất vui. Dương Hùng từ nhỏ đã có người hầu kẻ hạ, nhưng hiện tại hắn cảm thấy ai cũng không tốt bằng Hạng Vinh, hắn hiểu được vì sao Tân Hân không biết mệt mà sai Hạng Vinh làm cái này cái nọ, khi dễ một nam nhân thành thật, thật sự là một chuyện rất hay, từ đó về sau, Dương Hùng có thời gian đều tìm cách khi dễ Hạng Vinh.
Sau đó có đôi khi rảnh rỗi Dương Hùng sẽ tìm Hạng Vinh bắt khổ dịch, nhàn hạ quá không có việc gì thì cố ý cho cậu một vấn đề khó, sau đó phát hỏa lên người cậu, Hạng Vinh luôn nhẫn nhịn chịu đựng, tập riết rồi thành thói quen.
Một đêm khuya nọ, Dương Hùng uống say, được mấy bằng hữu đưa về nhà, ói đầy trên đất, đương nhiên là kêu Hạng Vinh đang ngủ say ra lau dọn, sau đó Hạng Vinh lại phải đun trà giải rượu cho hắn, nấu bữa khuya cho hắn ăn. Dương Hùng ăn uống no nê thì hoàn toàn thanh tỉnh, cà phê trước rồi rượu rồi tới trà nóng khiến hắn không buồn ngủ, lúc này hắn thư thư phục phục nằm trên giường, lại không cho Hạng Vinh rời đi, bắt Hạng Vinh ngồi trên cái ghế bên cạnh giường, cùng hắn nói chuyện phiếm.
Thật tình là hiếm khi Dương Hùng có tâm tính tốt như vậy, Dương Hùng bình thường chỉ biết sai bảo Hạng Vinh, bởi vì trong lòng Dương Hùng căn bản khinh thường cậu, cảm thấy cậu chỉ biết cúi đầu làm việc, là một con lừa ngu ngốc không biết nhìn lên, cho nên không thèm nói chuyện.
Bất quá hôm nay Dương Hùng chưa buồn ngủ, nhất định muốn tìm người nói chuyện, nội dung nói chuyện phiếm cũng rất rộng: từ tình hình kinh tế thế giới biến đổi cho đến mốt thịnh hành mới nhất, Dương Hùng miệng lưỡi lưu loát, chậm rãi nói, Hạng Vinh nghe lại không hiểu, lại không thể tránh né ngồi nghe, âm thầm tập trung tinh lực chiến đấu lại cơn buồn ngủ của bản thân, trong lòng cầu nguyện thượng đế, nhanh nhanh khiến Dương Hùng ngủ đi.
Bất quá Dương Hùng thực hưng phấn, vừa nói vừa suy diễn ý tứ, cuối cùng thế nào lại nói đến chuyện tình ái phong lưu của bản thân hắn, trước tiên nào là nói người ngoại quốc nhiệt tình tràn trề, sau đó là người trong nước thì lãng mạn triền miên, bản thân hắn đúng là có mị lực hơn người, không hề thất bại khi tấn công nữ nhân, bách chiến bách thắng, công phu trên giường lại cao hơn người khác một bậc, bách chiến bách thắng. Những chuyện đó chỉ là một đoạn phong lưu ngày xưa, lại bị Dương Hùng cố ý tô vẻ, trở thành chuyện kích thích cực kỳ hương diễm, nhân vật chính của ngày xưa là Dương Hùng mà chính hắn càng thổi phồng bản thân thành dũng mãnh phi thường vô địch, đánh đâu thắng đó; không gì có thể cản phá. Dương Hùng càng nói càng say, càng thổi càng kích động, đến mức thổi nước miếng bay tứ tung, toàn thân nóng lên, đột ngột ngẩng đầu, lại thấy Hạng Vinh ngồi ngủ say trên ghế.
Chuyện này cũng khó trách Hạng Vinh, Hạng Vinh ban ngày làm việc mệt mỏi, buổi tối tan tầm lại bận bụi, hôm nay còn phải chịu đựng Dương Hùng đến khuya, tục ngữ có câu, lão hổ còn có lúc ngủ gật huống chi là con người. Nhưng Dương Hùng lại không nghĩ như vậy, Dương Hùng cho rằng bản thân đã hạ mình giảm tôn quý để nói chuyện phiếm với Hạng Vinh, Hạng Vinh phải cảm thấy vô cùng vinh hạnh, hảo hảo quý trọng mới đúng chứ, huống chi hắn đang nói đến bí mật không thể truyền ra ngoài, mà Hạng Vinh cư nhiên lại dám ngủ, quả thực đây là chuyên vô cùng vũ nhục hắn, cho nên Dương Hùng nổi giận.
Dương Hùng hét rống lên một tiếng, Hạng Vinh vẫn ngủ; Dương Hùng đứng dậy đá y một cú, Hạng Vinh vẫn ngủ; Dương Hùng bắt lấy y dùng sức lắc, Hạng Vinh vẫn ngủ. Cuối cùng Dương Hùng phẫn nộ nghĩ, có là heo cũng không ngủ say như cậu a!
Nếu là người khác, đến đây liền thôi đi, nhưng Dương Hùng không phải là người khác, xưa nay hắn là người nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, vì thế hắn kéo Hạng Vinh vào phòng tắm, muốn dùng nước lạnh trong phòng tắm đánh thức cậu, thế nhưng Hạng Vinh dáng người cao to, Dương Hùng sau khi say rượu lại vô lực, cho nên mới kéo đi có hai bước, cả hai đều té ngã trên mặt đất.
Da thịt tiếp xúc, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, khiến thần kinh Dương Hùng vốn hưng phấn lại càng trở nên hưng phấn, hắn nhìn đôi môi dày của Hạng Vinh, đột nhiên cảm thấy cậu cực kỳ gợi cảm; sờ một chút lên làn da rắn chắc bóng loáng của cậu, cảm thấy thân thể biến hóa, vì vậy Dương Hùng hung hăng với Hạng Vinh: “Tôi cho cậu ngủ, tôi cho cậu ngủ nè, lần này tôi sẽ khiến cậu ngủ thật thư thái.” Nói xong cố sức vác Hạng Vinh kéo lên giường.
Hạng Vinh bị kéo lê lên giường vẫn ngủ say như ch.ết, Dương Hùng đừng bên cạnh cậu nhe răng cười nói: “Cậu không muốn nghe tuyệt kỹ lợi hại trên giường của tôi, đã vậy tôi sẽ cho cậu tự mình kiểm chứng.” Sau đó ép tới.
Đến khi Hạng Vinh vì mà tỉnh lại, thì đại sự đã rồi, quyền chủ động đã không thể khống chế, dù Hạng Vinh vẫn cố gắng giãy dụa, vừa cầu xin tha. Lúc này Dương Hùng đang cao hứng, làm gì còn quan tâm đến ch.ết sống của người khác, hắn vừa hưng hăng chiếu cố, vừa hung tợn cảnh cáo Hạng Vinh: “Không được kêu, nếu cậu không muốn bây giờ Tân Hân chạy đến xem đông cung sống thì hãy thành thật cho tôi.” Vì thế Hạng Vinh không dám kêu nữa, cắn răng yên lặng chịu đựng tất cả.
Sau khi mọi thứ kết thúc, Dương Hùng hiển nhiên ngủ rất ngon, thư thư phục phục ngủ một giấc dài, khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, hồi tưởng những chuyện phát sinh tối hôm qua, tự bản thân Dương Hùng cũng cảm thấy giật mình. Mọi chuyện sao lại diễn biến thành vậy chứ, rõ ràng mình không phải đồng tính luyến ái, cho dù có đi nữa, thì cũng phải tìm một mĩ thiếu niên như Liễu Phù Phong chứ. Nữ nhân cùng hắn lên giường đều thuộc hạng cao cấp, cho dù tìm một nam nhân cũng phải tương tự như vậy, hắn sao lại có thể phát thú tính với người mà hắn vẫn luôn khinh thường như Hạng Vinh chứ.
Dương Hùng nằm trên người nhìn trái nhìn phải, muốn nhìn thấy một chút vết tích lưu lại của trận hoan ái đêm qua, lại kinh ngạc khi phát hiện drap giường. Ngày hôm qua hắn còn cười nhạo Hạng Vinh ngủ giống như heo, bị tha tới tha lui cũng không biết, bây giờ nhìn lại thì bản thân hắn cũng không khác cho lắm, lúc thay drap cũng không biết hay sao, nếu Hạng Vinh thừa dịp hắn ngủ say phản công cướp lại những gì đã mất, thì bản thân hắn cũng chạy không được, nghĩ nghĩ, Dương Hùng cảm thấy càng nghĩ càng sợ.
Tiếp theo, Dương Hùng lại rất muốn biết cảm tưởng của Hạng Vinh về chuyện này, nếu việc này mà phát sinh trên người Dương Hùng, nhất định hắn sẽ thật tâm chém nát đối phương. Nghĩ nghĩ, Dương Hùng như nhìn thấy Hạng Vinh đang trốn trong một góc phòng âm u, tay cầm một cây đại đao thật dài, đang mài mài với cõi lòng đầy bi phẫn, mài xong liền cầm đao trên tay, trốn vào một chỗ tối tăm, thừa dịp hắn không chú tâm, sẽ lao đến chém hắn thành tám khúc. Thân thể Hạng Vinh vốn khẻo mạnh, Dương Hùng rất khó đối phó với y, nếu đối phương âm mưu đánh lén, thì hắn Dương Hùng e rằng chạy trời không khói nắng. Dương Hùng càng nghĩ lại càng thấy sợ, chỉ thấy âm phong từng trận tập kích sau cổ, khiến hắn kinh hoàng. Vì thế hắn nhảy xuống giường, vội vàng tắm rửa, thay đồ, chạy khỏi Bạch Lâu.