Chương 24
Sau khi Hạng Vinh về nhà thì được bọn trẻ nhiệt liệt hoan nghênh, hai đứa con trai gái đều tranh nhau muốn cậu ôm chúng, Hạng Vinh cao hứng tả ủng hữu ôm.
Sau khi sinh Dương Cố, Tân Hân mướn thêm một người làm nữa, do địa vị xã hội cao hơn xưa nên yêu cầu của Tân Hân đối với người làm càng ngày càng cao, mướn người luôn không hài lòng, thường xuyên đổi người. Hơn một tháng trước Tân Hân mướn một cô gái còn trẻ tên là A Tú, cũng không tồi, A Tú sạch sẽ lưu loát, tay chân lại lanh lẹ, miệng cũng rất ngọt. Tất cả mọi người rất thích cô ấy. Thế nhưng có chút không tốt chính là thích nói chuyện phiếm, không làm gì sẽ hỏi một chút chuyện này nọ rồi nghị luận.
Lúc này A Tú đang cùng Lý mẫu gom quần áo, cô hỏi khẽ Lý mẫu: “Mấy đứa nhỏ thật thân với anh Hạng. Con thấy tiên sinh cũng rất tốt với anh Hạng, Hạng Vinh trong nhà cũng nói chuyện rất có nghĩa khí, anh Hạng có phải bà con thân thích với tiên sinh hay không?”
Lý mẫu thấy xung quanh không người mới nói: “Kỳ thật Hạng Vinh là chồng trước của thái thái, thái thái không muốn nhắc lại chuyện này đâu, con biết vậy là được rồi, nhưng đừng đi nói lung tung.”
A Tú kinh ngạc nói: “Vậy tiên sinh sao còn để anh ấy là việc ở đây, còn rất tốt với anh ấy? Tiên sinh không sợ vợ mình ngoại tình sao?”
Lý mẫu: “Thái thái nói như vậy có thể giúp tiên sinh rèn luyện trí tuệ cùng phong thái, chuyện này bà cũng không rõ lắm. Hạng Vinh nhưng dù sao cũng là người thật thà khó gặp, thỉnh thoảng cũng rất ít nói. Lúc cần cũng rất nóng nảy, tiên sinh thật ra rất sợ cậu ta, bà nghĩ phong thái cùng trí tuệ mà tiên sinh muốn rèn chuyện chắc là như vậy.”
A Tú: “Thật sao? Tiên sinh sợ anh ấy? Con thấy tính tình tiên sinh là tính đại gia mà.”
Lý mẫu: “Có lần, bà nghe Hạng Vinh cùng tiên sinh thái thái cãi nhau, cãi nhau vì cái gì thì bà nghe không hiểu. Chỉ nghe Hạng Vinh nói tiên sinh là kẻ bại hoại, vừa cướp chồng người ta vừa cướp vợ người ta; thái thái nói Hạng Vinh anh tốt cũng tốt không tới nơi, vừa có lỗi với vợ mình vừa có lỗi với vợ người khác; Hạng Vinh nói thái thái vì vinh hoa phú quý, bán mình thì được rồi, còn cột cả nhà bán chung, chồng cùng con không chừa một ai; tiên sinh nói chuyện này đều nên oán Hạng Vinh mới đúng, nhất định là hồ ly tinh chuyển thế.”
Lý mẫu lại bàn với A Tú: “Tiên sinh là người từng đi du học nên có lẽ không rõ đạo lý. Với chúng ta, hồ ly tinh là dùng để mắng nữ nhân ɖâʍ đãng, Hạng Vinh vừa không phải nữ nhân vừa không ɖâʍ đãng, tiên sinh không nên gọi cậu ta như thế.”
A Tú: “Sau đó thì sao?”
Lý mẫu nói: “Cậu Hạng Vinh miệng vốn chậm, nói sao lại tiên sinh cùng thái thái, cuối cùng Hạng Vinh nổi nóng, muốn bỏ đi, tiên sinh cùng thái thái sợ hãi, bắt đầu nhận sai, cầu xin tha thứ, từ đó đến giờ bà chưa từng nghe thấy tiên sinh nói nhu nhược như vậy, ngày đó nghe xong, mới biết thì ra tiên sinh cũng biết hống người khác. Sau đó bà ôm An An đi ngủ, không biết bọn họ buổi tối đó kết thúc thế nào, tóm lại, sáng hôm sau không có chuyện gì xảy ra, cậu Hạng Vinh từ đó cũng không nói muốn đi nữa.”
A Tú nghe cũng không hiểu lắm, Lý mẫu ôm quần áo đi vào.
Hôm đó, có người thấy một tiểu bảo mẫu quần áo đơn giản, một mình đứng giữa trời chiều, đến khi gió đêm nổi lên thật lâu sau đó, cô suy nghĩ gì không ai biết được. Chỉ biết từ đó về sau, A Tú bỏ luôn thói quen hỏi thăm chuyện riêng của người khác, cùng bàn tán chuyện của người khác, toàn tâm toàn ý làm tốt công việc, cứ thế một vị bảo mẫu nhân tài đã được sinh ra như vậy đấy.
(Tác giả: A Tú là một cô gái nông thôn thuần khiết, không biết việc đồng tình luyến ái là sao, vắt hết óc, suy nghĩ khổ cực cũng không hiểu quan hệ giữa ba người kia là thế nào. Cuối cùng đành phải vùi đầu làm việc. Ôi đứa bé đáng thương, nếu lúc ấy có thể gặp một vị đồng nghiệp nữ gieo một chút hạt giống thôi, thì sẽ không rơi vào nông nỗi này.)
Đêm xuống, Dương Hùng thẩm vấn ban đêm Hạng Vinh, chất vấn tại sao cậu về trễ đến nửa ngày, điện thoại cũng tắt. Hạng Vinh nói điện thoại hết pin, khi cậu viếng mộ cha mẹ thì gặp một người cậu trong nhà, cứ khăng khăng kéo cậu về nhà chơi cho nên mới trễ như vậy. Vì nghĩ sẽ lập tức về gặp nên cậu không tìm điện thoại gọi về.
Dương Hùng lại hỏi tình hình ăn uống ngủ nghỉ của cậu trên đường, sau đó bất mãn nói: “Tại sao cậu lại tiết kiệm như vậy, bộ tiền lương tôi trả không đủ dùng sao? Không đủ thì cậu nói chứ tại sao phải ủy khuất bản thân mình.”
Hạng Vinh: “Đủ mà, vẫn đủ mà. Tôi quen như vậy rồi. Cái gì mà khổ cực chứ. Tôi… tôi để dành tiền.”
Dương Hùng khinh thường: “Có chút tiền thôi thì cậu có thể để dành bao nhiêu, cậu gom tiền làm gì chứ?”
Hạng Vinh là người thực thà nên không biết nói dối, nói quanh co một hồi cũng bị Dương Hùng truy vấn ra: “Nếu ngày nào đó anh không cần đến tôi nữa thì tôi muốn mở một cửa tiệm sửa xe của riêng mình. Tay nghề của tôi vẫn còn tốt nha.”
Dương Hùng ôm cậu vào lòng nói: “Tôi vất vả như vậy mới có được cậu, sao có thể không cần cậu chứ. Không cho phép cậu còn ý định rời khỏi tôi nữa.”
Hạng Vinh: “Tôi căn bản lớn hơn anh một tuổi. Chờ thêm mấy năm nữa tôi sẽ là một ông già. Tôi vẫn phải tính toán một chút cho mình sau này.”
Dương Hùng mất hứng nói: “Chính là cậu không tin tôi, tôi còn sống thì vẫn muốn ở bên cậu. Như vậy tốt hơn, nếu tôi ch.ết thì sẽ đem hết toàn bộ tài sản cho cậu, ngày mai tôi đi lập di chúc. Cậu cứ yên tâm đi.”
Hạng Vinh lập tức nói: “Anh đừng hồ đồ, anh trẻ như vậy sao có thể ch.ết chứ. Đừng đi lập di chúc. Với lại anh muốn sống với tôi làm gì. Nhưng còn bọn trẻ.”
Dương Hùng: “Đó là do cậu suy nghĩ nhiều còn nói tôi hồ nháo. Tốt lắm, cậu đừng nghĩ ngợi nữa, cậu nếu có già, thì cũng là ông lão gợi cảm nhất, thơm nhất, một ông lão tốt như vậy thì sao tôi có thể buông ra được. Chúng ta mau tân hôn thôi, đừng để chuyện nhỏ như vậy khiến thời gian chậm trễ.” Nói xong ôm ông lão thơm ngon của hắn vội vàng thượng.