Chương 51: Đại thiếu gia nhà họ Trần
Duy Khánh và Kì Hân quyết định chọn địa điểm trăng mật là đảo Zera - một hòn đảo tư nhân của Trần gia.
Lễ cưới vừa kết thúc, cả hai người đã lên máy bay tư nhân, chuẩn bị bay đến Zera.
Đại Boss đứng dưới địa điểm cất cánh. Trần phu nhân còn ôm cô, lưu luyến không rời. Làm Kì Hân cảm động đến muốn khóc. Boss còn luôn miệng dặn dò hai người phải chú ý sức khỏe, nhất là Kì Hân.
Cô và anh bước lên máy bay. Một người đang định đóng cửa lại thì một bàn tay từ đâu thò ra. Sau đó, có một nam nhân nhanh nhẹn bước vào, giơ tay thân thiện cười:
- Xin chào...
Duy Khánh thấy nam nhân kia thì nhăn mặt:
- Anh đến đay làm gì vậy?
Nam nhân kia thoải mái ngồi xuống ghế:
- Đi ké trăng mật với chú. Sao? Không được?
Duy Khánh lườm nam nhân kia:
- Tất nhiên là không được.
Kì Hân còn khôn hiểu hai cái người nay đang nói cái già. Nam nhân kia là ai. Cô quay sang hỏi Duy Khánh:
- Ai vậy?
- Anh ta là Trần Tử Hàn, anh trai anh.
Trần Tử Hàn mỉm cười, giống như trẻ con chạy tới khoác vai cô:
- Chào em dâu... em thực sự xinh đẹp nha ~
Kì Hân giật mình lùi về sau. Nhưng mà thật lạ nha... đáng lẽ cô phải chảy máu mũi rồi chứ. Tại sao vậy? Chẳng lẽ... hai anh em nhà họ Trần... không bình thường?
Kì Hân lắc lắc đầu, gượng gạo chào lại:
- Anh... anh rể.
Trần Tử Hàn rất hồn nhiên, ngồi luyên thuyên một hồi:
- Em dâu, không cần ngại đâu. Là người một nahf cả mà...
Duy Khánh nhớ ra điều gì đó, kéo cô rời khỏi chỗ ngồi, sau đó đến trước mặt một nam phi công dự bị.
- Chạm tay vào cô ấy! - Anh ra lệnh.
Nam phi cô kia trong mắt, ngạc nhiên nhìn Duy Khánh. Kì Hân cũng có biểu cảm y hệt như vậy.
Duy Khánh lặp lại:
- Tôi nói, chạm vào cô ấy.
Nam phi công kia sợ toát mồ hôi. Thiếu chủ làm sao vậy? Đưa ra yêu cầu như vậy...
Anh ta run run, đưa tay chạm vào Kì Hân.
Quả nhiên... không có máu!
Duy Khánh thay đổi vẻ mặt tức khắc, ôm cô lên xoay một vòng:
- Bảo bối, bệnh của em hết rồi!
Kì Hân kinh ngạc nghe Duy Khánh nói, sau đó cũng mừng rỡ nhảy cẫng lên.
- Bệnh của em khỏi rồi... khỏi rồi!
Nm phi công cùng có Trần Tử Hàn vừa mới chạy ra xem náo nhiệt há mồm nhìn hai người, ngồi ngẫm nghĩ cả quãng đường cũng không biết có chuyện gì vừa xảy ra...