Chương 26: Sai lầm của Hán Hoa
Gió mùa đông lạnh, Hán Hoa cũng không rảnh đứng bên ngoài thử sức đề kháng của cơ thể, nàng vừa cầm đóa bạch liên trên tay, vừa chậm rãi cầm chiếc dù màu nâu đi về viện của mình. Xa xa, ánh vào mắt nàng là một bóng dáng nho nhỏ của cậu nhóc, nhìn thấy áo khoác bên ngoài của cậu hơi ướt ướt, trái tim Hán Hoa đập chậm hơn một nhịp, nàng lập tức bước nhanh về phía cậu. Vẻ tươi cười dịu dàng thường trực trên môi biến mất, đôi mày liễu chau lại, nàng vội vàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé ấy dắt vào phòng.
"Đàn Hương, mau bảo nhà bếp nấu một chén đậu hũ gừng cho ta."
Lý Mẫn Đức đang ngoan ngoãn đi theo nàng nghe vậy liền ngước mặt lên nhìn Đàn Hương:
"Nấu hai chén đậu hũ gừng."
Âm thanh thiếu niên trong trẻo dễ nghe, khiến đáy lòng Hán Hoa càng thêm mềm mại. Nàng gật đầu ra hiệu cho tiểu cô nương mau đi.
Dẫn cậu ngồi xuống tháp mềm, nàng để cậu dựa lưng vào lòng mình, sau đó lấy tấm lụa trắng ra lau sương lạnh trên mái tóc đen, khóe môi không nhịn được căn dặn:
"Sao đệ không vào phòng chờ tỷ. Lỡ như đệ bị cảm lạnh thì sẽ rất khó chịu biết không?"
Cảm nhận được vòng tay ấm áp của nàng, sự tỉ mỉ cẩn thận của nàng, trong không khí tràn ngập mùi hương của nàng, Lý Mẫn Đức vô cùng thỏa mãn híp mắt, tự động xem lời nói quan tâm của nàng như bài hát hay nhất trên đời.
Hán Hoa nói một hồi lâu cũng không thấy cậu nhóc phản ứng, nàng hơi cúi đầu xuống, thì ra ai kia quá thoải mái nên đã ngủ mất tiêu. Đưa ngón tay vén lọn tóc trên trán cậu ra, vẻ mặt non nớt trắng mềm lập tức khiến Hán Hoa nhịn không được rục rịch, hai cái má này mà cắn một ngụm chắc chắn sẽ sướng lắm đây. Tuy rất muốn muốn, nhưng nàng lại không nỡ nha, Hán Hoa chỉ dám niết nhẹ cho đỡ ghiền, hôn một cái lên trán cậu.
Cứ thế, Hán Hoa ngồi mát xa da đầu cho Lý Mẫn Đức, khi tỳ nữ bưng hai chén đậu hũ nóng vào cũng lập tức thấy ánh mắt ra hiệu của nàng, bước chân liền nhẹ nhàng đến mức hết cỡ.
Có lẽ, đây là giấc ngủ thoải mái nhất trong đời cậu từ nhỏ đến bây giờ, khi Lý Mẫn Đức mê man mở mắt ra, đập vào ánh mắt là căn phòng của nàng, cậu từ từ thanh tỉnh lại.
"Dậy rồi sao?"
Là giọng nói dịu dàng của nàng.
Cậu cựa quậy người, thì ra, nàng ôm cậu ngủ suốt cả chiều hôm nay. Lý Mẫn Đức quay đầu đối diện với Hán Hoa, ánh nến vàng chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp của nàng khiến cậu nhìn đến ngẩn người.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ manh manh ngờ nghệch của cậu, Hán Hoa chỉ muốn ôm tim, trong một giây mất khống chế, nàng đã cúi đầu cắn nhẹ một bên má trắng mềm của ai kia.
Lý Mẫn Đức giật mình mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn gương mặt nàng phóng đại trước mắt, bên má trái tê tê ngứa ngứa vì bị nàng ăn. Cậu vội vàng đưa hai tay che lại hai bên má:
"Sao đại tỷ tỷ lại ăn đệ?"
Hành động phi vụ thành công xong, Hán Hoa chỉ muốn lăn vài vòng trên giường. Nàng biết trả lời sao đây?
Bình tĩnh!
Hít nhẹ một hơi, Hán Hoa nở nụ cười dịu dàng:
"Thích đệ. Mới muốn ăn đệ."
Trả lời xong, Hán Hoa lại một lần nữa muốn đập đầu, lỡ lấy nhầm lời thoại thì phải làm thế nào?
Lý Mẫn Đức chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, cậu gật đầu:
"Tỷ thích đệ sao?"
Câu này dễ trả lời nha, Hán Hoa lập tức thở phào một hơi, không cần suy nghĩ đã nói:
"Đúng vậy. Tỷ thích đệ."
Ánh mắt cậu như tỏa sáng hàng ngàn vì tinh tú, đôi môi đỏ hồng nở nụ cười thật tươi:
"Đệ cũng thích tỷ." Nói xong, cậu liền quỳ gối để cao ngang tầm với nàng, hé miệng cắn một ngụm lên má nàng.
Đầu óc Hán Hoa đình chỉ hoạt động trong ba giây, nàng mở to mắt nhìn cậu.
Sai rồi!
Một lời nói sai. Vạn lần hối hận.